Khi Triển Chiêu thốt ra hai từ “Thời gian”, trên mặt Chu Thần xuất hiện nụ cười nhạt.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, SCI ở phòng quan sát bên cạnh cũng rơi vào trạng thái suy nghĩ, thời gian gì?
“Cho nên anh là tên phản bội tổ chức.” Triển Chiêu nhìn Chu Thần, “Bởi vì anh nghiên cứu thứ bọn họ thiếu hụt, cho nên anh có thể thay thế bọn họ, vì thế I trở thành tiêu điểm tranh đoạt.”
Chu Thần nhìn đồng hồ treo tường, nói một câu không liên quan, “Cậu nghĩ, chuyện đầu tiên sau khi Triệu Tước trở về, hắn sẽ làm gì?”
Triển Chiêu nhíu mày.
“Cách kết thúc tất cả thật ra ở trước mắt cậu.” Chu Thần cười, chỉ vào mình, “Chỉ cần xóa I và N, tất cả liền giải quyết dễ dàng. I có thể hơi phiền phức, cần tiêu diệt trên mặt vật lý.”
Nói xong, Chu Thần cảm thấy thú vị, cười tới ngửa tới ngửa lui.
Bạch Ngọc Đường đứng dậy, ý tỏ tạm thời ngừng thẩm vấn.
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu ra khỏi phòng thẩm vấn, SCI cũng về phòng làm việc, mọi người vây lại.
Mọi người đều đã xem chiếu thư(1), xoay đầu nhìn Triển Chiêu — Hay là anh giải thích một chút đi?
(1) Văn chương chữ viết khó đọc, khó hiểu.
Triển Chiêu kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn SCI cũng tốp năm tốp ba kéo ghế ra ngồi, hắng giọng một cái, lên tiếng, “Ví dụ như trái đất bị ảnh hưởng bởi sự giảm thiểu nền văn minh cao cấp!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, mọi người cũng thở dài.
Công Tôn cầm bịch snack trên bàn ném Triển Chiêu.
Triển Chiêu bị bịch snack chọi trúng đầu, vươn tay xoa xoa.
“Miêu nhi, đơn giản một chút.” Bạch Ngọc Đường vừa bảo mọi người đừng dùng bạo lực, vừa khuyên Triển Chiêu, “Đơn giản một chút.”
Triển Chiêu trầm mặc một hồi, thử lại, “Ví dụ như nói, sau khi vụ rò rỉ hạt nhân bị tiết lộ, miếng đất này trong khoảng thời gian ngắn có thích hợp cho con người sinh sống không?”
Mọi người nhìn Triển Chiêu, câu này nghe thì hiểu, nhưng có liên quan gì tới Chu Thần? Đây là cách tư duy đường vòng, nhưng có cần vòng xa vậy không?
“Bức xạ hạt nhân sau sẽ dần biến mất sau mấy trăm năm, mảnh đất đó một lần nữa lại thích hợp cho con người sinh sống, vậy con người phải làm gì?” Triển Chiêu nói tiếp, “Chờ mấy trăm năm lại đi vào, có đúng không?”
Mọi người gật đầu.
“Một người chắc chắn không chờ nổi mấy trăm năm, phải tới mấy đời, có đúng không?”
Mọi người đều gật đầu.
“Chúng ta vẫn luôn điều tra tổ chức này, bọn họ làm rất nhiều thí nghiệm, mục đích chỉ có hai, một là cường hóa cơ thể và trí lực, hai là kéo dài tuổi thọ và kéo dài thanh xuân, chính là nhân vật phản diện kiểu mới hay xuất hiện trong phim.” Triển Chiêu giải thích, “Trong quá trình thí nghiệm tạo ra rất nhiều phân nhánh, nhưng tổng thể thì là thất bại, đúng không?”
“Hai mục tiêu lớn, cái thứ nhất đã hoàn thành trên vài bộ phận, cái thứ hai hoàn toàn thất bại.” Bạch Ngọc Đường tổng kết lại.
“Thời gian đối với mọi người đều công bằng, con người đến cuối cùng đều phải chết! Căn cứ theo lời Triệu Tước, K đã chết, năm đó chúng ta bắt được nhiều thành viên của tổ chức, không ít người đều đã già, kẻ thao túng phía sau bức màn cũng đã già. Mấy chục năm nữa, Triệu Tước sẽ chết, chúng ta cũng thế, đúng không?”
Mọi người nghe Triển Chiêu nói, cũng chỉ có thể gật đầu — Đây là chuyện thực tế, nói đơn giản, thanh xuân của một người chỉ có vài năm, thanh niên sẽ mau chóng đi vào trung niên rồi già đi, cái chết là bước đến cuối cùng không thể tránh khỏi, cho dù có mạnh khỏe cỡ nào, thông minh cỡ nào, ác độc cỡ nào… Đếu giống nhau.
Tổ chức kia có rất nhiều số liệu và tư liệu, dã tâm lớn vô cùng, mấy năm nay vẫn luôn một mực truy xét, rất nhiều người muốn tìm bọn họ… đều không thành công. Nhưng khi chúng ta chưa làm được thì thời gian đã làm xong rồi!
Bạch Ngọc Đường sờ cằm, “Cho nên bọn họ không còn cách khác, sử dụng cách của N.”
“Cách của Chu Thần giống như một cách tự lừa mình, nói trắng ra là kế thừa nghiệp cha, nhưng thật ra là trăm ngàn năm qua, là cách con người dùng để kéo dài tuổi thọ của mình. Cách này trên thực tế, không thể nói là bản thân không chết, mà là ý nghĩa trên chủng tộc, thời gian là một loại kéo dài, là một loại mong muốn, không phải người đó không chết, mà là con người không chết! KING đang chết đến nơi, cho dù tổ chức có bao nhiêu người, có bao nhiêu thí nghiệm, có bao nhiêu dã tâm, đời này vẫn chưa tìm ra cách. Nhưng với Chu Thần, hắn có thể dùng cách của Chu An Minh, dùng người sai vị để tiếp diễn, đó là sự cường đại vô cùng hoàn thiện. Trải qua loại tiếp diễn này, hắn có thể từ từ chiếm đoạt kết quả thí nghiệm vốn có của tổ chức, rồi một đời thêm một đời cường hóa.” Triển Chiêu nói tiếp, “Điều này đối với tổ chức là một sự uy hiếp, tóm lại, nhiều năm như vậy, nhiều người vậy hành như vậy, lại chỉ như may áo cưới cho kẻ sai vị. Nhưng ngược lại, lý luận của Chu Thần dẫn dắt tổ chức… có thể dùng phương pháp tương tự, kéo dài cho tổ chức! Bọn họ có thể cùng dùng thời gian để đánh bại chúng ta. Nói cách khác, tiếp theo chính là một hồi tranh đoạt thời gian. Điểm tranh đoạt mấu chốt nằm ở N và I.”
Nghe Triển Chiêu giải thích xong, mọi người cũng hiểu được kha khá.
“Cần I là để phòng ngừa bị truy tìm?” Công Tôn hỏi, “Cho nên N là để kéo dài thời gian, I là tranh thủ thời gian?”
“Chính xác.” Triển Chiêu gật đầu, “Tình hình bây giờ là, N muốn tìm ra I, bản thân I có năng lực chạy trốn không thể bị bắt, chỉ cần loại trừ I, hắn và tổ chức đánh ván cuối là có thể thắng cuộc, vì hắn đã thắng được ở mảng thời gian! Mà tổ chức nếu bắt được I và N, lấy kết quả nghiên cứu của họ rồi loại trừ họ, là cũng đã thắng thời gian! Cho nên thành quả nghiên cứu của N và I chính là trọng điểm tranh đoạt.”
Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng đã hiểu ý của Chu Thần khi nãy, “Cho nên… nếu I và N bị diệt trừ… Một màn tranh đoạt thời gian này sẽ không tồn tại, tổ chức cũng bị tiêu diệt.”
“Thứ N nghiên cứu thuộc về lý thuyết, thứ I nghiên cứu thuộc về phạm trù di truyền học, bản thân I là một mẫu ví dụ cho thí nghiệm.” Công Tôn cũng hiểu, “Cho nên Chu Thần mới nói phải từ góc độ vật lý để tiêu diệt I…”
Triệu Hổ chớp mắt, “Vậy chẳng phải chỉ cần bắn chết bọn họ rồi hỏa tang là xong rồi sao? Nếu I bị N bắt trước thì N thắng. Tổ chức giải quyết N và I thì tổ chức thắng, N và I đều chết vậy chúng ta thắng?”
Lời này của Triệu Hổ nghe qua quýt thì cũng không, nhưng mà…
“Hai người họ rõ ràng đều là bệnh nhân tâm thần, không cần giám định nữa.” Công Tôn cau mày lắc đầu, “Bắn chết hai người họ rất khó khăn.”
“Hai người họ hại chết rất nhiều người nhỉ, bắn chết một trăm lần cũng không đủ đền.” Triệu Hổ bĩu môi, “Bệnh tâm thần cũng không đáng sợ, sợ là có vài tên biến thái ỷ vào căn bệnh tâm thần đi hại người, chuyện này giống như đạo lý của công viên kỷ Jura vậy, sớm muộn cũng gặp chuyện.”
Mọi người ngồi ở đây thật ra đều đồng ý với quan điểm của Triệu Hổ, nhưng bọn họ phụ trách bắt người xấu, chứ không phải xét xử tội phạm, cũng không thể đem Lâm Hải và Chu Thần ra chỗ tử hình ngay lập tức.
“Chúng ta sẽ tuân thủ luật pháp.” Nghe xong Mã Hán nhắc nhở mọi người, “Triệu Tước thì không chắc.”
Triển Chiêu gật đầu với Mã Hán.
Mọi người nhịn không được nhíu mày, với tác phong làm việc của Triệu Tước thì…
“Chú ta chẳng phải nhất định phải tìm cho ra tổ chức sao, cảm giác có một chút ân oán cá nhân.” Công Tôn hỏi, “N và I ngoại trừ then chốt tranh đoạt thời gian ra, thật ra lại là con mồi ngon nhất! Thời gian của tổ chức không nhiều, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để tìm ra hai người họ.”
“Nhưng không có nhiều cách.” Bạch Ngọc Đường nói, “Át chủ bài trong tay đối phương chắc là G rồi, đã thất bại, tắc kè hoa cơ bản cũng đã bị sát thủ giết sạch… Lá bài trong tay ngày càng ít, sắp đến đường cùng.”
“Chưa đến khi cùng đường, cũng chưa biết sẽ dùng chiêu gì.” Triển Chiêu có vẻ còn suy nghĩ khác, “Triệu Tước đi xa như vậy để tìm K, không chừng còn lý do khác, hơn nữa nếu như muốn giết I và N, thì chú ta đã ra tay từ sớm, nhưng giờ lại giữ lại và muốn lấy ra làm mồi dụ.”
“Diệt cỏ phải diệt tận gốc.” Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý, “N, I và tổ chức, ba bên một ai cũng không thể chạy.”
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Triệu Hổ nói.
“Trước tiên bảo vệ N, I và hai người kia.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ngồi đờ ra, trước tiên bảo mọi người trông chừng Chu Thần thật kỹ. Trứng không thể bỏ vào giỏ tre, N và I phải giam xa nhau.
Mọi người ai cũng bận rộn, Triển Chiêu vẫn ngồi đờ đẫn.
Bạch Ngọc Đường đi rót một ly cà phê, cầm tới, vươn tay chọt chọt vai Triển Chiêu.
Triển Chiêu xoay đầu lại nhìn.
“Sao đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừm…” Triển Chiêu giơ ngón tay gõ gõ cằm, “Có một người, tôi có chút để ý.”
“Ai?”
“Trương Duệ.”
Bạch Ngọc Đường kéo ghế tới, ngồi đối diện Triển Chiêu, “Người thu thập côn trùng?”
“Ông ta đã làm thí nghiệm về sinh vật từ rất sớm, hạng mục thí nghiệm của Chu An Minh năm đó ông ta cũng là một trong mấy nhà đầu tư, nhưng ông ta lại làm việc cho tổ chức, mang ý muốn ăn hai đầu.” Triển Chiêu lưu ý, “Cậu có nhớ Trần Dần từng nói, có người muốn hủy diệt thế giới không?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Nhưng chúng ta đã hỏi Trần Dần, hắn cũng nói đa phần đều là đùa giỡn.”
“Chu Thần tạo giống hoa hồng, cũng giống như con bọ trong hộp… có một số lý thuyết là thật.” Triển Chiêu nâng cằm, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Con bọ đó rốt cuộc là ai đưa cho tôi?”
“Không phải Triệu Tước, cũng không phải Chu Thần… Thuê người lấy tiêu bản của côn trùng là Trương Duệ… chúng ta thông qua côn trùng cũng tìm ra Trương Duệ.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, “Chỉ có hai khả năng, có người muốn chúng ta tìm ra Trương Duệ, hoặc là, Trương Duệ muốn chúng ta tìm ra ông ta?”
“Một người sắp chết thì không có tương lai.” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Tổ chức kia làm bao nhiêu nghiên cứu, từng được huy hoàng, cũng mang dã tâm to lớn, thì giờ đã tới đường cùng. Giống như Tạ Thiên Lãng, nguyện vọng cuối cùng chính là nhìn thấy mặt cậu và Bạch Diệp vậy.”
Bạch Ngọc Đường có chút cảm khái, “Cảm giác như đang đi bắt một tên tội phạm gần đất xa trời.”
“Có khi nào…” Triển Chiêu ngẩng đầu, thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta đang đi theo hướng điều tra thi thể của K?”
“Vậy tại sao còn muốn điều tra?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hơn nữa hình như có người muốn dẫn chúng ta đi điều tra.”
“Cho nên, có phải nên tự hỏi bản thân theo hướng ngược lại không?” Triển Chiêu giơ tay chỉ chỉ vào trán mình, “Phải suy nghĩ thật kỹ.”
…
Cùng lúc đó trên máy bay riêng của Bạch thị.
Cabin lớn như vậy mà chỉ có hai người, Triệu Tước cầm ly cacao nóng, vừa hát vừa ngồi quan sát Trương Duệ.
Bạch Diệp ngồi trong khoang điều khiển.
Ở một mình cùng Triệu Tước trong không gian bịt kín, khiến Trương Duệ đứng ngồi không yên.
Vươn tay lau mồ hôi, Trương Duệ mở chai nước có gas, uống vài hớp.
Triệu Tước vẫn luôn nhìn chằm chằm Trương Duệ, ly ca cao nóng bốc khói tạo thành màn sương, tạo ra một bầu không khí bí ẩn.
Trương Duệ lén nhìn Triệu Tước, cúi đầu tiếp tục lau mồ hôi.
Triệu Tước chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm.
Uống xong ly cacao, Triệu Tước để ly xuống, lên tiếng, “Nếu không thì quên đi.”
Trương Duệ ngẩng đầu, không hiểu nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước vươn tay, lục lục dưới ghế, sau đó lấy ra túi nhảy dù, ném cho Trương Duệ.
Trương Duệ há to miệng nhìn ông, “Tôi… Ông…”
Triệu Tước mỉm cười, “Không muốn? Vậy thì nhảy đi.”
Trương Duệ nóng nảy, ôm túi, “Triệu Tước! Tôi chỉ là tên sai vặt… Đại nhân thì bỏ qua cho tiểu nhân đi, thả tôi ra!”
“Sai vặt à.” Triệu Tước gật đầu, hỏi Trương Duệ, “Tại sao Triển Chiêu tra ra mi?”
Trương Duệ trừng mắt, lắc đầu, “Triển Chiêu là ai…”
Triệu Tước giật lấy cái túi trong tay ông.
“Úi!” Trương Duệ vội vàng ôm lại, “Tôi nói, tôi nói!”
Triệu Tước rút tay về.
“Tôi không nhớ rõ.” Trương Duệ lí nhí.
Ánh mắt của Triệu Tước dần trở nên nguy hiểm.
“Tôi nói thật!” Trương Duệ giơ tay lên thề, “Tôi thật sự không nhớ rõ! Trong trí nhớ của tôi có một khoảng trống, đại khái trong một tuần, khoảng thời gian đó tôi làm gì cũng không nhớ! Lần đầu tiên tôi vào rừng gặp được ông, muốn nhờ ông lấy lại phần ký ức đó giùm tôi, nhưng sau đó phát hiện lại không phải ông!”
Triệu Tước không nói gì, tiếp tục quan sát.
“Thật ra ông đã thắng.” Trương Duệ che mặt, thở dài, “Hắn hiện tại chỉ còn một hơi tàn, chỉ một vài phút sẽ chết. Hắn nói sau khi chết muốn đem tro cốt đi rải ở Bạch…”
Nói còn chưa xong, Triệu Tước cầm ly trên bàn ném vào đầu Trương Duệ, ông ôm đầu, “Là ông kêu tôi nói! Không nói! Không nói là được phải không!”
“Những người khác đâu?”
Một lúc lâu sau, Triệu Tước để ly xuống, cơn giận vừa rồi đã thoáng biến mất, trở về vẻ bình tĩnh không thể nắm bắt, “Những người khác đâu?”
“Đều chết cả rồi.” Trương Duệ lắc đầu, “Nhiều năm như vậy, một bài toán dễ ai cũng biết làm, hai mươi năm lại thêm hai mươi năm rồi thêm hai mươi năm, tổ chức trước sau đã trải qua ba đời, sắp bảy mươi năm rồi, bọn họ đều đã hơn chín mươi tuổi, gần cả trăm rồi! Cho dù không già yếu thì cũng đến tuổi chết.”
“Không có người nối nghiệp à?” Triệu Tước có vẻ không tin.
“Người nối nghiệp?” Trương Duệ dở khóc dở cười, “Ông đó! Ông chẳng phải là người nối nghiệp à? Còn không thì là Triển Chiêu?”
“Ha.” Triệu Tước cảm thấy buồn cười, “Hay là đi hỏi nó thử có hứng thú không?”
“Hờ…” Trương Duệ thở ra một hơi, “Ai cũng không thắng được thời gian… Ông cũng thế…”
“Ta cũng không rảnh hơi đi đấu với thời gian, ta chỉ muốn trước khi bọn hắn chết, ta sẽ nhét đầu bọn hắn vào bồn cầu, bị phân làm nghẹt chết.” Triệu Tước giơ tay chỉ Trương Duệ, “Mi cũng đừng giả ngu, một đám người xấu, có thể sống đến cuối cùng, đều là kẻ xấu nhất.”
Trương Duệ cũng bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, “Tôi tuy rằng không nhớ rõ, nhưng tôi biết có thứ bị mất.”
“Thứ gì?” Triệu Tước hỏi.
“Không nhớ.”
Triệu Tước trừng mắt.
“Thật sự không nhớ ra, nhưng tôi cứ cảm thấy mình bị mất thứ gì!” Trương Duệ gãi đầu, “Một món rất quan trọng.”
Triệu Tước hỏi, “Mi làm chuyện gì đầu tiên sau khi thúc dậy?”
“Ờm…”
“Đừng suy nghĩ, trả lời theo bản năng.”
“Đánh răng.”
“Có uống rượu không?”
“Không có.”
“Thu thập cái gì?”
“Tiêu bản.”
“Có thú cưng không?”
“Linh… ừm…”
Nói tới đây Trương Duệ bỗng nhiên bị khó thở, vươn tay che cổ, phát ra âm thanh hừ hừ.
Triệu Tước thấy nét thay đổi trên gương mặt Trương Duệ, hiển nhiên ông đã đột nhiên nhớ ra cái gì.
“Côn… trùng…”
Trương Duệ khó khăn thốt ra hai từ, sau đó ngã xuống, ngừng thở.
Trong lúc đau đớn, bên tai vai lên một tiếng búng tay thanh thúy.
Trương Duệ mở mắt… Phát hiện cơn đau đã biến mất, đưa tay sờ cổ, tất cả đều bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn xung quanh, ông vẫn ngồi trên máy bay, đối diện là Triệu Tước, bắt chéo chân, tay cầm ly cacao nóng, đang nhìn mình.
Lại cúi đầu nhìn, trên tay không có cái túi nào…
Thấy miệng khô, Trương Duệ cầm chai nước lên, phát hiện nắp chai chưa mở, nước vẫn đầy bình.
Sợ hãi rụt tay về, Trương Duệ cứng họng nhìn Triệu Tước, “Tôi… ông…”
Triệu Tước uống một ngụm ca cao, mặt không đổi sắc nhìn ông.
Trương Duệ nghiêng đầu, sao giống như đang mơ quá vậy…
Vừa định đứng dậy chợt nghe Triệu Tước hỏi, “Con bọ mi gửi cho Triển Chiêu tên gì?”
“Linh Linh Thất…”
Trương Duệ đáp, sau đó sửng sốt, mở to mắt, “A! Tôi nhớ ra rồi!”
Hắn nửa ngồi chồm hổm, tiến gần tới Triệu Tước, cẩn thận xác nhận, “Ông… ông đã biết tôi bị người khác khống chế? Tôi có phải sẽ không chết không? Ông đã cứu tôi đúng không?”
Triệu Tước giơ chân đạp Trương Duệ một cái.
Triệu Tước ngồi từ trên cao nhìn xuống, “Mi còn một chút hữu dụng, thay ta làm một chuyện, ta sẽ không lấy cái mạng này của mi.”
Trương Duệ gật đầu, “Tất cả làm theo ông!”
Triệu Tước cầm cái hộp trên bàn đưa cho Trương Duệ.
Trương Duệ cầm lấy, là kính sát tròng.
“Đeo vào.”
Trương Duệ ngoan ngoãn đeo vào.
Triệu Tước cười cười, móc từ dưới bàn lên túi nhảy dù, ném cho Trương Duệ.
Trương Duệ ôm túi, khổ sở nhìn Triệu Tước, “Đừng mà…”
Triệu Tước cũng lấy một cái, đeo lên lưng.
Lúc này khoang điều khiển mở ra, Bạch Diệp lưng mang túi nhảy dù, bước vào, “Gần đến rồi.”
Triệu Tước vươn tay đút vào túi Trương Duệ lấy ra một chiếc điện thoại.
Bạch Diệp kéo Trương Duệ lại, đeo túi cho ông, mang kính bảo hộ, sau đó lôi tới cửa máy bay.
“Má ơi!” Trương Duệ run rẩy bám cửa cabin.
Bạch Diệp giơ chân đạp ông một cái.
“A a a…!”
Trương Duệ kêu thảm thiết, rơi xuống.
Triệu Tước dùng điện thoại của Trương Duệ gửi đi một chuỗi mật khẩu, ném điện thoại đi, cùng Bạch Diệp nhảy xuống máy bay.
…
Trên bầu trời xanh, ba người bung dù, chậm rãi đáp xuống một bãi đất trống.
Gần như là cùng lúc, một tiếng nổ thật lớn vang lên, trên bầu trời xa xăm có một quả cầu lửa.
Bạch Diệp cởi dù nhảy ra, túm Trương Duệ nằm trên đất mềm nhũn.
Triệu Tước cũng đi tới.
Lúc này trên đường vang lên tiếng còi inh ỏi, cách đó không xa có chiếc xe Jeep phóng tới.
Lái xe chính là ông chú trung niên tên Rick, chủ quán cà phê trong rừng Amazon kia.
Rick dừng xe, vẫy tay gọi ba người.
Bạch Diệp vứt Trương Duệ ra ghế sau, mình thì ngồi ở ghế phó lái.
Trương Duệ run rẩy ngồi xuống, Triệu Tước leo lên xe ngồi bên cạnh.
Trương Duệ nghi ngờ nhìn xung quanh, “Chúng… chúng ta đang ở đâu vậy?”
Rick tiếp tục lái xe, chiếc xe lại phóng như bay trên xa lộ.
Trương Duệ nhìn Triệu Tước ngồi bên cạnh, tóc bị gió thổi tung, “Ông… ông bắt đầu thôi miên tôi từ khi nào?”
Triệu Tước xoay đầu nhìn ông, cong khóe miệng.
Nhìn nụ cười như ẩn hiện pháp lệnh, Trương Duệ nuốt nước miếng, móc trong túi ra cái khăn lau mồ hôi, lại phát hiện cái khăn rất sạch, ông nhớ kỹ khi vào rừng ông đã dùng khăn lau mồ hôi rất nhiều lần…
Cầm khăn tay há to miệng, một lúc lâu sau Trương Duệ mới tự nhủ, “Khó trách bọn họ sợ ông như vậy… Ông chính là bản chính của tà ác.”
Triệu Tước thấy thú vị, mỉm cười, lúc này trong túi truyền ra tiếng mèo kêu.
Lấy điện thoại mở ra xem, Triển Chiêu gửi một tin nhắn tới, trong tin nhắn chỉ có một dấu “?”.
Triệu Tước mỉm cười, sau đó kéo mặt Trương Duệ lại gần, chụp một tấm, còn giơ hai ngón tay hình chữ V, gửi đi.
Không lâu sau, Triển Chiêu đáp lại, “Chú dám nổ cả chiếc máy bay? Đền đi!”
Triệu Tước trả lời, “Không phải ta làm! Là người bí ẩn.”
…
Trong phòng làm việc SCI, Triển Chiêu để điện thoại xuống, hừ một tiếng, nhướng mày với Bạch Ngọc Đường, “Quả nhiên không đơn giản như vậy!”
Bạch Ngọc Đường đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia là cặp song sinh đang hùng hùng hổ hổ.
Triển Chiêu lại gần, dán tai vào điện thoại của Bạch Ngọc Đường, ca ngợi, “Cặp song sinh mắng người rất giống như bắn rap nha, còn rất có tiết tấu nữa.”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, cúp điện thoại, hỏi Triển Chiêu, “Bọ ngựa rốt cuộc tóm được bao nhiêu con ve? Còn nữa, có bao nhiêu chim sẻ ở phía sau?”
Triển Chiêu mỉm cười, giơ ngón tay lên lắc lắc, “Là một con! Trốn rất kỹ, đáng tiếc… Đụng phải đại ma vương.”