Bạch Diệp và Triệu Tước ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất tuốt sâu trong rừng rậm, tìm được thi thể K đã đóng băng nhiều năm.
Không chỉ có vậy, còn phát hiện ra ở dưới đây còn có người khác.
Bạch Diệp đuổi theo thân ảnh màu trắng lướt qua.
Triệu Tước nhéo lỗ tai Trương Duệ, đi theo phía sau Bạch Diệp.
Trương Duệ kêu oai oái xin tha, giơ tay lên thề sẽ không bỏ chạy, xin Triệu Tước tha cho.
Triệu Tước lôi ông đi cũng không phản ứng, thấy Bạch Diệp dừng lại, liền đẩy Trương Duệ lên. jongwookislove.wordpress.com
Lúc này, Bạch Diệp đang đứng trước căn phòng mở rộng cửa, ông cũng không bước vào, chỉ đứng đó nhìn tình hình bên trong.
Triệu Tước bảo Trương Duệ ồn ào câm miệng, bởi vì ông nghe được vài âm thanh kì lạ… Hình như là giọng nói của con nít.
Triệu Tước liếc Trương Duệ, Trương Duệ lau mồ hôi.
Bạch Diệp xoay đầu nhìn Triệu Tước, ý bảo ông qua bên đây xem.
Triệu Tước đi tới cửa, đẩy Trương Duệ qua cho Bạch Diệp, chính mình vào trong thăm dò.
Căn phòng này bố trí như nhà trẻ, trong phòng có ba đứa trẻ đang vẽ, nhìn thì có vẻ từ ba tới năm tuổi, hai bên có hai dì mặc đồng phục y tá, như là trông trẻ.
Triệu Tước đi vào, vươn tay cầm lấy bức tranh.
Bạch Diệp cũng quan sát căn phòng, có những món đồ chơi để phát triển trí não, trên tường dán nhiều bức vẽ, không có gì đặc biệt.
Để bức tranh xuống, Triệu Tước xoay đầu nhìn Trương Duệ.
Trương Duệ lùi vào góc, cố gắng không tạo chú ý cho Triệu Tước.
Triệu Tước lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
…
Trong phòng thẩm vấn của SCI, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang thẩm vấn Chu Thần, đột nhiên điện thoại của Triển Chiêu reo lên.
Triển Chiêu cầm lên nhìn, nhìn số điện thoại, bấm nghe.
“Mèo con.”
Không có gì bất ngờ, giọng nói ở đầu dây bên kia là của Triệu Tước.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua Chu Thần ở đối diện, hỏi Triệu Tước, “Chú thấy cái gì hả?”
Triệu Tước đáp, “Ba đứa nhỏ.”
“Quả nhiên…” Triển Chiêu nhíu mày, “Mấy tuổi?”
“Chắc chắn không quá năm tuổi.” Triệu Tước thấy một đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn, liền vươn tay sờ đầu nó.
“Đều bình thường?” Triển Chiêu hỏi.
“Có thể xem là bình thường.” Nói xong Triệu Tước dùng tiếng Bồ Đào Nha hỏi hai dì trông trẻ.
Đối phương giơ ba ngón tay với Triệu Tước.
Triệu Tước nói với Triển Chiêu, “Còn ba đứa nữa đã bị đưa đi, cũng tiến hành thực nghiệm rồi.”
Triển Chiêu nhíu mày.
“Nhóc biết nên làm thế nào rồi chứ?” Triệu Tước hỏi Triển Chiêu.
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.
“Ta và Bạch Diệp sẽ sớm quay lại.” Triệu Tước nói xong thì cúp điện thoại, gọi cho cặp song sinh nhờ làm việc.
…
Triển Chiêu để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Thần.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên không nghe thấy cuộc trò chuyện của Triển Chiêu và Triệu Tước, nhưng hắn cũng không gấp, N đang ở trước mặt, cũng là lúc câu chuyện được tiết lộ.
Triển Chiêu hơi khom người về trước, nâng cằm nhìn Chu Thần, hỏi, “Anh sợ Triệu Tước không?”
Chu Thần suy nghĩ, lắc đầu, “Tôi sợ cậu ta hơn.”
Lúc nói lời này, Chu Thần nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thả lỏng vai.
Triển Chiêu nghe xong có chút bất ngờ, suy nghĩ rồi hỏi, “Ý của anh là… anh sợ Bạch Diệp?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, như là có ý kiến — Nè, tôi không có trông đáng sợ như Bạch Diệp nha.
“Cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi.” Chu Thần giật giật cổ tay bị còng.
“Tôi đúng là có vấn đề để hỏi, nhưng trước khi tôi hỏi, anh tự nói đi.” Triển Chiêu hỏi, “Người giống như anh trưởng thành như thế nào?”
Chu Thần nghe xong gật đầu, tình trạng của hắn cũng không giống phạm nhân bị tra hỏi, trái lại giống như đang được phỏng vấn, vô cùng thong thả.
“Người thật sự nghiên cứu ra ‘người sai vị’ là ba của tôi, Chu An Minh.” Chu Thần giới thiệu đơn giản về hạng mục nghiên cứu của Chu An Minh, “Phòng thí nghiệm ở căn cứ số ba là của ông ấy, nhưng vốn dĩ hạng mục nghiên cứu cũng không phải là người sai vị. Trong nhà giam đặc biệt có rất nhiều tài liệu thực nghiệm, phương hướng nghiên cứu chủ đạo là cường hóa gien. Các cậu chắc hẳn gặp rất nhiều vật thí nghiệm được cường hóa đúng không? Phương hướng nghiên cứu chủ đạo vẫn là về thần kinh học và đề cao năng lực của cơ thể. Nhưng cũng có không ít đường để đi, giống như kế hoạch Bluedoll một gươm hướng trời, kế hoạch u linh gây tai họa về sau, còn có thập đại tương đối hoàn mỹ, nhất đại tàn khuyết, tứ đại cuồng bạo… Còn có các vật phẩm diễn sinh. Nhưng cho dù sửa thế nào, con người vẫn không thoát khỏi quy luật tự nhiên, cường hóa một năng lực nào đó, cơ thể sẽ suy giảm đi những năng lực khác, cho dù có bao nhiêu thiên tài tham gia, làm bao nhiêu thí nghiệm, trên lý thuyết có khả thi cỡ nào thì thí nghiệm vẫn thất bại. Khi cậu ảo tưởng mình có thể tạo được một sinh vật hoàn mỹ, kết quả chỉ toàn nuôi dưỡng ra phần lớn là quái vật. Ba của tôi thật ra cũng không thích nghiên cứu lắm, tuy ông ấy là hướng về sinh vật là chính, nhưng thật ra lại càng hứng thú với lòng người hơn.”
Bạch Ngọc Đường nghe thấy lạ, “Thân là một sinh vật học, nhưng lại thích tâm lý học?”
“Bởi vì ông ấy tìm được ý nghĩa mới của chuyện nghiên cứu.” Chu Thần giải thích, “Ba của tôi si mê với một vài ‘loại bệnh’ đặc biệt, ông ấy chẳng có một chút hứng thú truy cầu của KING, nhưng lại lợi dụng cấp bậc của KING để lấy cơ hội làm thí nghiệm, tôi chính là một hạng mục của ông ấy, trước đó đã từng thất bại vài lần, đến tôi thì cũng tính như thành công, cơ bản đều trải qua như vậy.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu — Vậy là xong á?
Toàn bộ thành viên của SCI trừng to mắt — Gì mà đơn giản vậy?
“Thật ra Chu An Minh có lối đi khác, đúng thật là có một kế hoạch có thể khai phá, trong mắt tôi so với kế hoạch của KING càng khớp hơn.” Triển Chiêu biết mọi người kể cả Bạch Ngọc Đường đều rơi vào trạng thái ‘mơ hồ’, liền giải thích một chút.
“Người chứng kiến vì thiếu hụt về thân thể, do đó tạo ra được một khả năng đặc biệt, là ngẫu nhiên không thể kiểm soát. Người di truyền vì gien bệnh, tạo thành hiện tượng ẩn thân, chỉ là một biểu hiện giả dối. Mà người sai vị lại như phiên bản cao nhất, tức là tự cường hóa cơ thể của mình, giải quyết cả vấn đề già yếu, là một vật phẩm hoàn thiện. Nhưng trên thực tế, nếu nói người sai vị, thì nên nói đó là con mèo của Schrodinger (*), một đề bài khi chưa đi tới kết thúc thì sẽ không ai biết kết quả cuối cùng.”
(*) Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng nghĩ ra bởi Erwin Schrödinger để cho thấy sự thiếu hoàn hảo của những cách hiểu về cơ học lượng tử vào thời của ông, khi suy diễn từ các hệ vật lý vi mô sang các hệ vật lý vĩ mô.
“Đề bài gì?” Mọi người trong SCI ở ngoài nghe đều phát huy sức tưởng tượng, cùng lúc phải mạnh, phải trẻ, chẳng phải sẽ biến thành quỷ hút máu sao?
“Thực (vật) nhập ký ức.” jongwookislove.wordpress.com
Ngoài dự đoán, đáp án Triển Chiêu nói, mọi người đều hiểu.
“Ký ức.” Triển Chiêu chỉ vào đầu mình, “Căn cứ số ba tại sao phải giấu trong nhà giam đặc biệt, bởi vì nơi này có tài nguyên phong phú, trong nhà giam đặc biệt có cái gì? Các loại tinh thần biến thái, tội ác tày trời… Đây chính là kho tàng linh cảm.”
Chu Thần nhìn Triển Chiêu, lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Trước đây tôi cảm thấy vụ án của anh có rất nhiều chỗ đáng ngờ, nhìn chung trong vụ án anh có biểu hiện bất thường, xuất hiện cả hai luồng suy luận, một là hiện tượng thần bí, một là người nhân bản… Nhưng trên thực tế đều không đáng tin cậy. Chỉ có một đáp án duy nhất để giải thích hành vi của anh, đó là cấy ghép ký ức. Anh có ký ức của Chu An Minh, có của cả hai anh em, cùng với ký ức của kẻ giết người hàng loạt với sự ra tay quyết đoán. Chính mình có ký ức chẳng khác nào tự có năng lực, có ký ức của người khác, tương đương trở thành người đó! Nếu nói lý luận người sai vị không già không chết, thì cũng không khác nguyên lý trí tuệ nhân tạo lắm. Tính đến bây giờ, cái mà con người nghiên cứu trạng thái không già không chết cũng chỉ có trí tuệ nhân tạo, xử lý tất cả thông tin. Mà trí tuệ nhân tạo tại sao càng ngày càng mạnh? Bởi vì chúng nó có khả năng học tập rất mạnh, nếu nói học thì nên nói là có ký ức. Khi anh có toàn bộ ký ức của Chu Quang, lúc giết chết Chu Quang, anh chính là anh ta. Cùng một đạo lý, anh có toàn bộ ký ức của Chu An Minh, ông ta có thể đã chết, bởi vì anh là phiên bản tuổi trẻ của ông ta! Lấy già yếu cường hóa một lần! Chính là đơn giản như thế.”
Triển Chiêu nói rõ từ đầu tới cuối, không cần Bạch Ngọc Đường phiên dịch, mọi người đều nghe hiểu. Thì ra cũng không phải phim kinh dị, kết quả vẫn là về tâm lý học, một hạng mục Triển Chiêu cực kì giỏi.
Chu Thần nâng mắt khẽ gật đầu, như là tán thưởng, “Chính là vậy.”
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Triệu Hổ sửng sốt, hỏi Mã Hán, “Tiểu Mã ca, người ta lấy ký ức trồng vô đầu của anh? Không bị rối loạn thần kinh gì chứ?”
Mã Hán im lặng cầm bản đồ của căn cứ số ba khi nãy mình vô thức vẽ ra, giơ lên vẫy vẫy.
Triệu Hổ đột nhiên cảm thấy đúng là rất có sức thuyết phục.
Hạ Thiên và Mã Hân cầm tách trà hỏi Công Tôn, “Sếp, với góc độ của di truyền học, có thể giải thích không?”
“Nếu đem vào so sánh với di truyền học?” Công Tôn liếc mắt nhìn hai đứa, chỉ chỉ Chu Thần phía sau lớp kính thủy tinh, “Không phải sẽ điên rồi à?”
“Cho dù tôi lấy ký ức của mình đem cho một người khác, người đó cũng không thể biến thành tôi đi?” Lạc Thiên thấy lý luận này không hợp lý, “Cho là Chu Thần và Chu An Minh đều là Chu An Minh có ký ức đến năm 50 tuổi. Tới năm 51 tuổi, quyết định của Chu Thần và của Chu An Minh đều giống nhau, nếu như năm 50 tuổi, Chu An Minh chết, vậy chu Thần sống tới năm 51 tuổi cũng chỉ có ký ức của Chu An Minh tới năm 50 tuổi, chứ không phải Chu An Minh của năm 51 tuổi.”
Mọi người giơ ngón tay về phía hắn, ý bảo — Đúng vậy!
Thật ra Bạch Ngọc Đường trong phòng thẩm vấn cũng nghĩ tương tự, bản thân đi qua cho dù không phải mình, kể cả tư duy giống nhau, đúng thật là một mệnh đề của Schrodinger, chỉ vậy thì giải quyết được vấn đề già yếu? Người đã chết, vật chất cũng mất, người khác dùng ký ức của bạn tiếp tục sinh hoạt, sao có thể xem là trường sinh bất tử?
“Chúng ta sắp xếp lại một chút.” Triển Chiêu nói tiếp, “Lúc N đến khu rừng, hắn biết K đã chết, Triệu Tước tìm được ở phòng thí nghiệm có mấy đứa trẻ, biểu thị K không thể dùng cách của ‘người sai vị’ kéo dài tuổi thọ cho mình. Nếu hắn có kỹ thuật của anh, tại sao G còn phải nhọc lòng tìm anh làm gì?”
Chu Thần nghe đến đó cười lạnh, “Hai phế vật K và G.”
Triển Chiêu nghe câu đó cũng rất đồng tình, nói tiếp, “Anh là được cải tạo, có tính công kích mạnh, nhà giam đặc biệt là địa bàn của anh, chúng tôi mặc dù đến bất ngờ, nhưng viện trưởng đã báo tin cho anh, tại sao anh không chạy?”
Triển Chiêu chỉ hắn, “Anh cố tình để bị bắt về SCI.”
Chu Thần có chút buồn cười, thở dài, “Đúng là đứa bé lanh lợi, có chuyện gì cậu không biết không?”
“I có giá trị gì với anh?” Triển Chiêu rất thoải mái hỏi nghi vấn trong lòng.
Chu Thần không trả lời mà hỏi lại, “Cậu nghĩ I có giá trị không?”
“Bản thân I có giá trị, hay là vật trong tay I có giá trị?” Triển Chiêu thử thăm dò.
Câu này hiển nhiên khiến Chu Thần bất ngờ, “Sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Hay là anh nói trước đi, I có cái gì mà các anh phải tranh đoạt?”
Chu Thần cười cười, cũng không đáp, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Bạch Ngọc Đường thấy hành động này liền cảnh giác.
Mọi người ở bên ngoài phòng thẩm vấn cũng cảm thấy trái tim bị ai bóp chặt, xảy ra chuyện gì?
Ngay lúc trầm mặc khiến người ta bất an, Triển Chiêu bỗng nhiên đứng lên, tự nhủ, “Thời gian.”