Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến nhà giam đặc biệt một chuyến, tìm được ‘căn cứ số ba’, đồng thời bắt được Chu Thần.
Triển Chiêu nói chuyện với mọi người cả đường về, cuối cùng cho ra kết luận, Chu Thần tức là Chu Quang và Chu An Minh, tuy rằng tất cả mọi người kể cả Bạch Ngọc Đường nghe xong đều không hiểu lắm, tại sao một người này có thể lại là hai người khác, cũng không phải tình trạng của nhân cách phân liệt. Nhưng nếu Triển Chiêu đã nói, tất nhiên có đầy đủ lý do, chờ trở về SCI rồi, lúc thẩm vấn Chu Thần sẽ nghiên cứu kỹ hơn.
Lúc vào thang máy, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẫn luôn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Trạng thái này của Triển Chiêu đã duy trì rất lâu rồi, trên màn hình là vệ tinh giám định, chấm tròn đỏ lúc di chuyển lúc dừng, Triển Chiêu cứ cách vài giây lại lấy ra xem.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Bước khỏi thang máy, Bạch Ngọc Đường muốn hỏi Triển Chiêu, rốt cuộc tại sao phải chú ý tung tích của Triệu Tước như vậy.
Nhưng không đợi hắn lên tiếng, Triển Chiêu đã bấm gọi cho một dãy số.
Triển Chiêu mở loa ngoài, đi vào văn phòng.
Đầu dây kết nối, đối phương là Lam Kỳ, điều này khiến Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ.
“Lam Kỳ.” Triển Chiêu hỏi, “Lúc trước anh và G tạo thành một nhóm tới rừng Amazon, tìm được cái hầm chứa xác ướp, vị trí cụ thể anh còn nhớ không?”
Lam Kỳ nói hắn có chút văn kiện ghi lại nội dung hành động lần đó, bản đồ và tọa đồ đều có, nhưng văn kiện này trước đây đều giao cho cặp song sinh. Bởi vậy Triển Chiêu liền nhờ cặp song sinh chuẩn bị hình ảnh 3D về tọa độ của cái hầm kia.
Triển Chiêu cũng nhớ lúc đó cặp song sinh coi như cũng tìm nhân sĩ “chuyên nghiệp” rồi trộm mộ các kiểu đi vào rừng sâu, trước sau cũng mất hai ba tháng, sao còn chưa có kết quả?
Triển Chiêu hỏi Tưởng Bình, “Cặp song sinh đã làm xong hình ảnh thực tiễn chưa?”
Tưởng Bình lắc đầu, “Không có, Công Tôn cũng đã từng hỏi, nhưng cặp song sinh nói không có.”
Triển Chiêu liền gọi hỏi cặp song sinh, hai người nhận được điện thoại liền mắng, nói là công cốc hết, bản đồ và tọa đồ đều không đúng, bọn họ tổng cộng thuê ba tổ, hai đội thám hiểm chuyên nghiệp và một tổ trộm mộ, kết quả đừng nói là đi vào được bên trong cổ mộ, một cái hố cũng tìm không ra. Còn một đội thám hiểm, có một đội viên bị rắn cắn suýt chút nữa mất mạng.
Triển Chiêu cúp điện thoại, suy nghĩ một hồi, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Triệu Tước có từng thẩm vấn G một mình không?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chắc là…”
Bạch Ngọc Đường định nói là “không có”, nhưng Triệu Tước lúc trước suốt ngày lay lắt ở SCI, nếu ông quả thật đi thẩm vấn G, là ai cũng không cản được. Chỉ cần chọn một ngày bọn họ ra ngoài, thôi miên mấy cảnh vệ, đi vào xem rồi ra ngoài xóa ký ức của họ, thì sẽ chẳng ai biết hết.
Triển Chiêu nhớ lại mấy ngày trước khi Triệu Tước và Bạch Diệp đi, nhờ Tưởng Bình điều tra camera.
Tưởng Bình kiểm tra, quả nhiên có một cái, Triệu Tước đi thẩm vấn G một mình, có hai cảnh viên đi cùng ông, ra vào dễ dàng. Trước khi đi, Triệu Tước còn làm mặt quỷ về phía camera.
“Bị gài rồi!” Triển Chiêu tức giận, đập bàn đùng đùng, “Ông ta tới đây mục đích chỉ có một! Chắc chắn là đã biết tọa độ trong bản đồ của Lam Kỳ là giả, ông già lông dài đó vì muốn biết cái hầm ở đâu, lừa chúng ta bắt G cho ổng, lúc thì người chứng kiến lúc thì người di truyền, rớt hố rồi!”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tức giận tới xài tiếng lóng của xã hội đen, cũng có chút bất đắc dĩ, “Chú ta hỏi được thì cậu cũng hỏi được mà? Đi hỏi G thử xem sao?”
Triển Chiêu hầm hừ đi ra ngoài, “Không hỏi ra đâu! Chú ta chắc chắn xóa ký ức của G rồi!”
Triển Chiêu chạy tới phòng giam G, Bạch Ngọc Đường bọn họ thông qua camera giám sát, thấy Triển Chiêu đi vào một lát rồi hậm hực ra ngoài, tức giận tới độ đá cửa.
Bạch Ngọc Đường hỏi Tưởng Bình, có thể căn cứ vào định vị trong điện thoại của Triển Chiêu, làm thành ảnh chụp vệ tinh không?
Tưởng Bình bó tay, “Đội trưởng, chỗ đó là rừng mưa nhiệt đới á, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy cây thôi à.”
Mà lúc này, trong rừng Amazon.
Triệu Tước và Bạch Diệp dẫn theo Trương Duệ và một đội lính đánh thuê đi tới trước một thác nước cỡ nhỏ.
Bạch Diệp để mọi người nghỉ ngơi, mấy thành viên trong đội đi rửa mặt, Eddie vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn như cũ, còn phải đi bao lâu nữa?
Eddie xoay đầu nhìn Triệu Tước.
Lúc này, Triệu Tước ngồi trên tảng đá lớn, cầm di động cười cười, trong miệng lẩm bẩm, “Tức giận rồi… Haha!”
Bạch Diệp lại gần, vừa quan sát xung quanh vừa đưa bình nước cho ông, “Sắp tới chưa?”
“Qua thác nước là tới.” Triệu Tước bấm bấm màn hình, giống như đang gửi tin nhắn.
Bạch Diệp nhẹ nhàng chạm vào vai Triệu Tước.
Triệu Tước ngẩng đầu, Bạch Diệp ý bảo ông nhìn một cậu lính đánh thuê trẻ tuổi đang rửa mặt bên bờ suối.
Triệu Tước nhìn thoáng qua, cũng không nói chuyện, không biết hiểu cái gì, chỉ giơ tay lên cho Bạch Diệp xem màn hình điện thoại.
Bạch Diệp cúi đầu nhìn màn hình, vị trí ở căn cứ số ba, có một dấu X xuất hiện.
Bạch Diệp sửng sốt, “Căn cứ số ba bị hủy? Nhanh vậy? Tụi nhỏ chẳng phải mới tình cờ phát hiện sao?”
“Chứng tỏ không có một sự phản kháng nào.”
Bạch Diệp nhíu mày, “Là cố tình lẻn vào SCI? Để gặp I?”
“Tụi nhỏ có biết mình bắt ai không vậy? Phải tỏ ra cứng rắn chứ.” Triệu Tước mỉm cười, trong mắt có chút chờ mong, “Con mèo nhỏ với chú cọp con.”
Lúc này có mấy người lính đánh thuê giục đi tiếp.
Triệu Tước nhảy xuống, đi thẳng tới người lính trẻ tuổi khi nãy Bạch Diệp để ý.
Người này đang đút tay vào túi, ngẩng đầu nhìn, vai đã bị Triệu Tước khoác lên.
Triệu Tước ôm bả vai hắn, tiếp đó kiểm tra hai bên trái phải, thấp giọng nói vào tai hắn vài câu.
Cậu thanh niên quay sang nhìn Triệu Tước, rút tay khỏi túi, cầm trong tay máy phát tín hiệu, nhấn một cái, có một dấu tròn đỏ nhấp nháy.
Sau khi nói xong mấy câu, Triệu Tước vỗ vai hắn.
Sau đó hắn ném máy phát tín hiệu, rút súng bắn, xoay người đi về phía khu rừng.
Triệu Tước hất đầu với Eddie, Eddie kêu thuộc hạ của mình, đi theo lính đánh thuê về phía khu rừng. Chỉ lát sau, trong rừng vang lên rất nhiều tiếng súng nổ.
Trương Duệ sợ run lên, Bạch Diệp nắm cổ áo ông kéo dậy, “Đi thôi.”
Ba người vòng qua thác nước, trước mặt xuất hiện đường vào sơn động.
Đi hết con đường sẽ thấy thung lũng nhỏ, ở giữa có một cái cây cổ thụ rất lớn. Cũng không biết đây là cây gì, chỉ có thể dùng từ rất lớn để hình dung. Dưới thân cây là bộ rễ cao bằng con người, giương nanh múa vuốt về phía cửa động, cành lá rậm rạp, mỗi một cành cây đều vặn vẹo.
Triệu Tước lấy điện thoại ra, tìm được tấm ảnh chụp cây gia phả lúc Triển Chiêu bọn họ điều tra bộ tộc săn bắn, đưa lên so sánh, gần như giống y như đúc.
Triệu Tước cười, “Tìm được rồi.”
Bạch Diệp kéo Trương Duệ định chạy trở lại, đẩy về phía trước, “Đi mở cửa!”
…
Trong phòng làm việc SCI, Triển Chiêu trở về mang vẻ mặt ủ rũ, nói với Bạch Ngọc Đường, G bị Triệu Tước xóa mất ký ức đó rồi.
Đang nói, Tưởng Bình đột nhiên lên tiếng, “Đội trưởng, có tin tức!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới, chỉ thấy một chuỗi số.
Triển Chiêu suy nghĩ, lấy tờ giấy viết một tổ chữ số và ký hiệu, là địa chỉ một trang web.
Tưởng Bình truy cập vào, màn hình hiện ra tấm bản đồ, trên bản đồ có mấy ký hiệu màu vàng, mỗi một ký hiệu, hai bên đều có viết căn cứ “số XX”. Trong đó hầu hết căn cứ đều đánh dấu X màu đỏ, nhà giam đặc biệt được xem là căn cứ số ba vừa tìm thấy cũng đã được đánh X.
“Đây toàn bộ vị trí của các căn cứ!” Tưởng Bình còn nhấn vào mấu dấu X, địa chỉ hiện lên, “Lợi hại!”
Triển Chiêu cũng có chút bất ngờ, “Triệu Tước lại cho chúng ta địa chỉ của toàn bộ căn cứ?”
“Coi như là quà bồi thường cho chúng ta?” Bạch Ngọc Đường thấy tâm trạng của Triển Chiêu tốt lên, liền vỗ vỗ hắn, “Mặc kệ mấy cái khác đi, Chu Thần, Chu Thần.”
Triển Chiêu gật đầu, nhỏ giọng nói một câu với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Triển Chiêu, “Thật hả?”
Triển Chiêu gật đầu. jongwookislove.wordpress.com
Bạch Ngọc Đường càng không hiểu, đi theo Triển Chiêu vào phòng thẩm vấn.
Những người khác trong SCI đã sớm không chờ được, đều chạy tới phòng thẩm vấn, ở bên ngoài vây xem.
Trong phòng thẩm vấn, Chu Thần mặc áo tù nhân, mang còng tay và xích chân, là một trọng phạm mang trên thân mấy mạng người, hắn tất nhiên bị quản chế nghiêm ngặt.
Nhưng nhìn vẻ bề ngoài của Chu Thần, thấy giống một nhân viên văn chức nghiên cứu học thuật hơn. Hung thủ giết người liên hoàn chia ra hai loại, chỉ số IQ cao và bạo lực. SCI đã bắt rất nhiều hung thủ, nhưng đây là lần đầu tiên bắt được một người có cả hai tính chất.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào phòng thẩm vấn.
Bàn thẩm vấn rất dài, hai tay của Chu Thần để trên bàn, hai chân trụ trên mặt đất, ngẩng đầu, tinh thần ổn định nhìn hai người đi tới.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống ở đối diện.
Bạch Ngọc Đường quan sát Chu Thần, trong lòng có rất nhiều câu hỏi.
Triển Chiêu để tập hồ sơ lên bàn, ngẩng đầu nhìn Chu Thần một hồi, mở miệng gọi, “N.”
SCI cách lớp kính thủy tinh nghe thấy đều mơ hồ, không hiểu Triển Chiêu là tùy tiện phát ra một âm thanh, hay là nói chữ “N”.
Chu Thần có chút hứng thú nhìn Triển Chiêu, có vẻ cũng khá bất ngờ.
Bạch Ngọc Đường đã chuẩn bị tinh thần, vừa nãy câu Triển Chiêu nói với hắn là, “Chu Thần chính là N, muốn đi tìm G!”
Căn cứ theo điều tra, N là người sai vị, cũng là người vẫn luôn chờ đợi sau khi họ bắt được I. Người sai vị chắc là có tính công kích, là sự tồn tại vô cùng nguy hiểm, tuy rằng nói Chu Thần hung tàn rất phù hợp với thân phận này, nhưng cuộc đời của hắn lại khá là… “đơn giản”.
Hơn nữa theo lời Triển Chiêu nói, có thể đưa ra kết luận, G sở dĩ phải tìm ra N, bởi vì N giải quyết được vấn đề già yếu. Mà N nhất định phải tìm I, vì I có năng lực “giấu mình”. Nhưng lúc bọn họ bắt được I trong rừng, nếu nói là “giấu mình” thì thấy giống bị bệnh hơn. Trải qua không biết bao nhiêu lần biến hóa của sinh vật để đạt tới hiệu quả “giấu mình”, ít nhiều cũng có ý đầu cơ trục lợi. Vậy N thì sao? Người này Triệu Tước gọi là người của kẻ làm phản, tại sao lại là một thiếu niên ngồi tù 30 năm chứ?
Chu Thần quan sát Triển Chiêu một hồi, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, mở miệng, “Xem ra là tôi đánh giá thấp các cậu.”
Triển Chiêu phất tay, “Bớt nhiều lời, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của anh đúng không?”
Chu Thần cười hỏi, “Nghe nói các cậu dùng năng lực của mình, bắt được G và I?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, quả nhiên Triển Chiêu liền khó chịu, ở đây ít nhiều gì cũng có sự giúp đỡ của Triệu Tước.
“Triệu Tước đâu?” Chu Thần hỏi, “Nếu bắt được G, hắn có thể tìm được K đúng không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — Quả nhiên Triệu Tước đi tìm K.
“Có thể sẽ về tay không rồi.” Chu Thần lắc đầu, “K cũng đã chết.”
“Chết như thế nào?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.
Chu Thần cười cười, “Giống như đại đa số những người khác, chết già.”
Triển Chiêu suy nghĩ rất nhanh, “G cũng biết hắn đã chết đúng không?”
Chu Thần hơi sững sờ. jongwookislove.wordpress.com
“G còn bỏ ra nhiều tiền nhiều công sức tìm anh khắp nơi… Biểu thị K có chết hay không cũng không quan trọng.” Triển Chiêu chỉ Chu Thần, “Cũng giống như anh, đây là anh nói, giải quyết vấn đề già yếu.”
Chu Thần cười ha ha, gật đầu, “Lợi hại! Lợi hại!”
…
Trong rừng rậm nơi phương xa.
Triệu Tước và Bạch Diệp dưới sự dẫn đường của Trương Duệ, đi vào một cái động.
Mở vài cánh cửa, có một con đường dẫn tới phòng thực nghiệm.
Đi qua một hành lang, mở thêm một cánh cửa… bên trong có một khoang thuyền còn giữ lại để làm nơi chữa trị.
Trương Duệ nhấn mật mã, cửa khoang thuyền mở ra, hơi lạnh xộc ra ngoài.
Bên trong khoang thuyền có một rương đông lạnh, bên trong là một ông già bị đóng băng. Người này trông chẳng khác gì bị thoát hết nước, khô quắp, già đến không thể già hơn.
Triệu Tước nhịn không được “Phụt” một tiếng, chỉ chỉ cái rương, hỏi Trương Duệ, “Cái tủ lạnh này là ai bán cho hắn vậy?”
Trương Duệ xấu hổ, “Đây là cái mới nhất…”
Triệu Tước buồn cười, “Băng tan rồi hắn còn sống nổi không? Hay thử cắt máu nhỏ vào miệng hắn xem?”
Trương Duệ không nói gì nhìn Triệu Tước, “Đã nói với hai người K chết lâu lắm rồi mà.”
Bạch Diệp cười nhạt, “Chủ chết rồi thì ông còn ở đây làm gì? Viếng mồ à?”
“Tôi tới lấy chút đồ.” Trương Duệ định nói tiếp, nhưng Bạch Diệp đột nhiên lùi ra sau.
Triệu Tước chú ý Trương Duệ lau mồ hôi.
Bạch Diệp hỏi, “Ở đây vẫn có người ở?”
“Ờm…” Trương Duệ lắc đầu, “Hay là mấy người lính đánh thuê…”
“Không có mi mở cửa, chẳng ai vào đây được.” Triệu Tước vươn tay giữ quai hàm Trương Duệ, cười hỏi, “Nói đi, nuôi thú cưng ở đây đúng không?”
Bạch Diệp lại lui về sau một bước, xoay đầu nhìn về phía hành lang, ở cuối hành lang tối tăm, có một cái bóng trắng lướt qua.