Lại bị Phương Vân đỏ mắt trừng, ánh mắt chứa đầy trách móc cùng lo lắng.
Mạc Tịnh Thành lập tức hiểu vì sao thôn trưởng lại vội vã muốn trình báo về đứa con nhà mình.
Càng lo lắng, càng dễ sinh bực tức.
“Mạc tiểu tử, nghe nói ngày mai ngươi định đi sớm cùng Phương Vân mang điểm tâm lên trấn?” Thôn trưởng làm bộ như không thấy sự tương tác của hai người, nhìn quanh sân đầy điểm tâm đang phơi nắng, rồi chuyển hướng câu chuyện, “Nhiều điểm tâm như vậy, các ngươi tính mang đi thế nào?”
Thôn làng nhỏ bé, thôn trưởng không mấy hứng thú với những tiệm thực phô trên trấn, cũng không biết danh tiếng của Thượng Thực Hiên, chỉ nghe loáng thoáng là một tiệm điểm tâm nào đó trên trấn.
“Ta sẽ gánh qua, không xa lắm.” Mạc Tịnh Thành chỉ vào cái sọt không xa, bình thản đáp.
Dù có thể dùng xe lừa, nhưng vì lượng điểm tâm nhiều, vận chuyển lại tốn kém, một chuyến cũng phải mất mấy chục văn tiền.
Dù vừa bán hạt mè kiếm được kha khá, nhưng tiền bạc đều dành để sửa nhà, không thể hoang phí, đành tự mình dùng sức mà gánh.
May thay, nhờ Phương Vân chăm sóc kỹ lưỡng cùng những món điểm tâm bổ dưỡng, sức khỏe của Mạc Tịnh Thành đã dần hồi phục.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play