Người nhân viên phát điên trước đó cầm cây lau nhà bước ra, khi nhìn thấy họ, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
“Các người... ...là khách du lịch sao?”
Úc Lý: “?”
Người nhân viên nhìn Úc Lý và Chu Ngật ở phía trước, vẻ kinh ngạc trên mặt tựa hồ không phải là giả.
Anh ta dường như hoàn toàn không nhận ra Úc Lý, lúc nhìn thấy cô, nét mặt cũng không có bất kì một thay đổi nhỏ nào.
Chu Ngật: “Anh là nhân viên ở đây à?”
"Đúng vậy." Nhân viên khó hiểu hỏi: “Các người làm sao mà vào được? Tôi đây đều chuẩn bị dọn dẹp tan làm rồi.”
"Chúng tôi đến đây để kiểm tra." Úc Lý chỉ vào chìa khóa trong tay Chu Ngật, “Đây là chìa khóa do người phụ trách đưa cho chúng tôi.”
"À à" Nhân viên cầm cây lau nhà, lập tức đổi thành vẻ mặt khách sáo: “Tôi còn tưởng các người là khách du lịch đấy. Tôi nói mà, chỗ này đều đã đóng cửa rồi, du khách hẳn là không thể vào được chứ. ”
Úc Lý và Chu Ngật liếc nhìn nhau.
Chu Ngật: “Ở đây chỉ có mình anh thôi sao?”
"Đúng vậy." Nhân viên thành thật trả lời: “Những người khác đều rời đi rồi, tôi lau sàn xong cũng phải về nhà.”
Chu Ngật: “Vậy anh có biết nhân viên bị nghi là mắc bệnh tâm thần trước đó là ai không?”
Người nhân viên vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đó là một sự thay đổi đầy lúng túng.
Úc Lý quan sát biểu cảm của hắn ta một cách cẩn thận.
Quá tự nhiên rồi.
“Nói thật với anh… ...” Nhân viên xấu hổ gãi đầu, “Người đó… ...thực ra là tôi.”
"Là anh sao?" Chu Ngật cũng có chút ngạc nhiên.
Vì bây giờ người này trông hoàn toàn bình thường. Không có dấu hiệu điên loạn, cũng không nói nhảm, rất khó để liên tưởng đến một bệnh nhân tâm thần như người ta đã nói.
"Thực ra tôi cũng bất đắc dĩ thôi." Mặt nhân viên đỏ bừng, “Haiz, thật sự mất mặt quá đi, tôi thậm chi không dám ra ngoài, sợ bị người ta nhận ra...”
Úc Lý tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chuyện này là sao?”
Sao nói đến mức cả cô cũng chẳng hiểu gì?
"Thực ra cũng chẳng có gì." Nhân viên ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, “Chỉ là tối hôm đó tôi cùng bạn bè cá cược, kết quả tôi thua cược, thế là cậu ta bắt tôi giả điên ra ngoài chạy một vòng...”
Úc Lý hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
Nếu không phải lúc đó cô cũng có mặt ở hiện trường, thì có lẽ cô đã tin rồi.
"Đúng vậy đấy, các người không thực sự nghĩ tôi bị tâm thần chứ?" Nhân viên thấy cả hai dường như không tin, sắc mặt lập tức hoảng hốt. “Chết tiệt, có phải mọi người bên ngoài cũng nghĩ tôi bị bệnh không? Không phải đâu, tôi là người bình thường mà, tôi thật sự không có bệnh!”
Úc Lý im lặng.
Phản ứng của người này quá tự nhiên, đặc biệt là vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa hối hận... Cô dám chắc, ngay cả ảnh đế cũng khó mà diễn được đến trình độ này.
Chu Ngật nhìn vào người nhân viên, đặt một tay lên vai anh ta, nhẹ giọng nói: “Nói thật đi.”
Vừa dứt lời, hành động của nhân viên bỗng cứng lại, ngay sau đó, anh ta ngơ ngác mở miệng.
“Tối nay tôi đã cá cược với một người bạn trong phòng nghỉ. Chúng tôi cá xem cô gái mà cậu ta thầm thích có chịu đi ăn với cậu ta không. Tôi cược là không, cậu ta nói nếu cậu ta thắng, tôi phải giả vờ bị quái vật truy đuổi, rồi chạy một vòng quanh khu vườn.”
“Tôi cứ nghĩ thằng nhóc đó chắc chắn sẽ thất bại. Kết quả không ngờ cậu ta lại thực sự hẹn được, nên tôi đành chịu thua, giả điên rồi ra ngoài chạy một vòng....”
Yụ Lý thầm kinh ngạc.
Chu Ngật đã sử dụng ngôn linh với anh ta, vậy mà anh ta vẫn đưa ra những lời giải thích cũ, thậm chí còn bổ sung thêm chi tiết.
Điều này đã không còn ở mức độ ngụy trang nữa.
Cảm giác giống như ký ức của anh ta đã bị thay đổi vậy.
Chu Ngật nhìn anh ta, tiếp tục hỏi: “Công việc thường ngày của anh là gì?”
Nhân viên cứng nhắc trả lời: “Quét dọn, lau sàn, cho cá ở khu vực biển sâu ăn.”
Anh ta nói đến khu vực biển sâu trong thủy cung, chứ không phải khu vực cấm chưa mở cửa bên dưới.
“Vậy hôm nay anh không gặp phải sự việc kỳ lạ gì sao?”
Nhân viên: “Không có.”
“Vất vả rồi.”
Chu Ngật không nói thêm gì nữa, biểu cảm của nhân viên nhanh chóng trở lại bình thường. Anh ta kỳ lạ nhìn Chu Ngật một cái, như thể thắc mắc tại sao vừa rồi mình lại nói những điều đó với một người lạ.
Úc Lý khẽ hỏi Chu Ngật: “Có cần kiểm tra lại không?”
Cô có chút lo lắng rằng Chu Ngật sẽ đi kiểm tra camera, vì dù sao camera ở đây cũng đã bị Sơn Dương động tay qua.
Chu Ngật nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi bỏ đi.”
Úc Lý: “Không kiểm tra nữa à?”
"Ừ." Chu Ngật đáp lại một tiếng, rồi nói với nhân viên: “Tan làm sớm đi, bên ngoài cũng không còn ai nữa đâu. ”
Nghe vậy, nhân viên lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ồ ồ, cảm ơn nhé.”
Úc Lý cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tàng hình, nhưng không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết một cách suôn sẻ như vậy.
Xem ra Sơn Dương thực sự có chút bản lĩnh.
Nhân viên cầm cây lau nhà quay về, Úc Lý và Chu Ngật cũng rời khỏi thủy cung.
Khi cả hai đang đi trên đường, Úc Lý nhận được một tin nhắn.
【Đang ở khách sạn.】
"Kèm theo đó là một bức ảnh bên trong phòng Dê núi.
Cuối cùng Úc Lý cũng yên tâm.
May quá, khoản tiền còn lại không bị mất.
Chu Ngật thấy cô cúi đầu xem điện thoại, thản nhiên hỏi: “Phải quay lại khách sạn rồi à?”
"Không vội." Úc Lý cất điện thoại, “Anh chẳng phải còn muốn đi xem camera giám sát sao?”
"Ừ." Chu Ngật đáp.
Úc Lý vốn định nói muốn cùng anh đi xác nhận lại, nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Chu Ngật bất ngờ reo lên.
"Đội trưởng Chu, chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát rồi." Giọng nói của nhân viên ngoài hiện trường vang lên trong điện thoại.
"Có điều gì bất thường không?" Chu Ngật hỏi.
“Giống như lời du khách nói, khoảng hơn 9 giờ tối, có một nhân viên đột nhiên chạy ra từ thủy cung, chạy một đoạn khá dài, nhưng sau đó anh ta trở lại bình thường, rồi tự mình quay về.”
“Đã biết.”
Chu Ngật cúp máy, Úc Lý giả vờ như không nghe thấy, nghiêng đầu hỏi anh.
“Thế nào, có phát hiện gì mới không?”
"Không có." Giọng Chu Ngật điềm tĩnh, “Những gì camera ghi lại trùng khớp với lời kể của nhân viên đó.”