Được rồi, cô trở thành người canh gác.

Úc Lý nhún vai, nhấc chân và bước ra ngoài. 

Cô rời khỏi đó trong trạng thái ẩn thân nên không ai phát hiện ra. 

Để thuận tiện, cô trực tiếp leo lên nóc của thủy cung, tìm một vị trí có tầm nhìn tốt rồi ngồi xuống.

Gió đêm mát mẻ, thêm vào đó phong cảnh trong vườn thú rất đễ chịu, ngồi ở đây thực sự rất thoải mái.

Úc Lý chống cằm, vừa ngáp vừa quan sát du khách đi bộ trên con đường phía dưới. 

Đột nhiên, vài bóng người ở xa thu hút sự chú ý của cô.

Những người đó đứng cách thủy cung rất xa, nếu không phải vị trí quan sát của Úc Lý đủ cao cộng thêm khả năng nhìn đêm vượt trội của cô hiện tại thì cô thực sự khó mà phát hiện ra. 

Mặc dù vậy, Úc Lý vẫn không thể nhìn rõ mặt của họ. 

Nhưng chỉ liếc nhìn cô vẫn nhận ra người đi phía trước.

——Chu Ngật

Úc Lý đột nhiên đứng bật dậy.

Tại sao anh ta lại đến đây?

Cô nhanh chóng nhìn về hướng họ đi, lập tức nhìn thấy Từ Lạc đang vẫy tay trước cửa một cửa hàng lưu niệm.

Cô suy nghĩ một chút, nhanh chóng hiểu ra. 

Chắc chắc Từ Lạc phát hiện ra điều gì đó nên đã gọi Chu Ngật tới.

Dù sao thì khu 13 cũng thuộc quyền quản lý của Chu Ngật.

Chẳng lẽ anh ta vừa khéo ở khu 13 vào cuối tuần này.... 

Úc Lý không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng leo xuống khỏi nóc thủy cung, tìm một nơi kín đáo rồi gửi tin nhắn cho Sơn Dương. 

【Người của Cục Kiểm soát đến rồi, bên anh xử lý xong chưa? 】

Sơn Dương gần như lập tức trả lời.

【Chưa. Có rất nhiều việc phải xử lý, phiền cô kéo dài thời gian một chút】

Úc Lý: “???"

Còn muốn cô kéo dài thời gian....Cô kéo bằng cách nào? 

Dù sao cũng không thể ngăn Chu Ngật và Từ Lạc lại, không cho họ điều tra, đúng không? 

Bây giờ cô muốn trốn cũng không kịp nữa.... 

Úc Lý định nhắn thêm, nhưng suy nghĩ đột nhiên thay đổi, cô chợt nhận ra một điều. 

Cô không thể trốn. 

Mặc dù hiện tại vẫn chưa rõ mục đích của Chu Ngật, nhưng nếu anh ta thật sự đến để điều tra dị thường, vậy có khả năng sẽ kiểm tra được những du khách đã vào vườn hôm nay.

Một khi phát hiện ra cô mà lại không tìm thấy người, rắc rối sẽ càng lớn. 

Cô phải chủ động. 

Ít nhất phải cố gắng để bản thân không bị liên lụy, không thể để Chu Ngật nghi ngờ cô trước. 

Úc Lý cân nhắc một phen, rồi nhắn cho Sơn Dương, bảo hắn tìm cách xử lý luôn camera giám sát trong khu vực. 

【Được】

Sơn Dương trả lời rất ngắn gọn nhưng cũng làm người ta thấy yên tâm hơn. 

Úc Lý thở phào nhẹ nhõm, sau đó tìm một nơi tương đối gần cửa hàng lưu niệm, dừng trạng thái ẩn thân, lặng lẽ hòa vào đám đông. 

Có rất nhiều cửa hàng trong khu vực này, ngoài cửa hàng lưu niệm, còn có nhà hàng, quán đồ uống và rạp chiếu phim nhỏ. Những du khách buổi tối còn chưa rời đi đều tụ tập ở đây, người đến người đi, không khí trông có vẻ khá náo nhiệt. 

Úc Lý từ xa đã nhìn thấy Chu Ngật. 

Anh và Từ Lạc đứng trước cửa cửa hàng lưu niệm, dường như đang nói gì đó. Còn có hai người đứng sau lưng họ, một nam một nữ, trông rất lạ mặt, có lẽ là nhân viên ngoài hiện trường của khu 13.

Bọn họ không có ai mặc đồng phục công việc, rõ ràng đây là một cuộc điều tra bí mật.

Úc Lý giả vờ như không nhìn thấy anh, bước về phía trước một cách chậm rãi và nhàn nhã.

Chu Ngật đang nghe Từ Lạc nói chuyện. 

Từ Lạc rất khéo léo, mở lời nói vài câu xã giao trước, sau đó giải thích một chút về hoàn cảnh của mình, cho biết cô ấy chỉ đến đây để nghỉ phép, không có ý định xen vào việc của người khác.

Nếu Vincent ở đây, anh ta chắc chắn sẽ khinh thường cô, nhưng Chu Ngật thì không.

Anh hơi cúi đầu, lắng nghe thật cẩn thận, ánh mắt vô tình lướt qua đám đông, bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc.

“.....Úc Lý?”

"Cái gì?" Từ Lạc ngơ ngác. 

“Xin lỗi, đợi tôi một chút.”

Chu Ngật xin lỗi cô ấy rồi sau đó bước nhanh về phía Úc Lý. 

Úc Lý vẫn đang đi loanh quanh. Cô không biết liệu Chu Ngật có thấy mình hay không, dù sao nếu chưa thấy, cô sẽ quay lại lần nữa, với khả năng quan sát của Chu Ngật, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhìn thấy cô.

Quả nhiên, chưa đi được mấy bước thì đã có người chạm nhẹ vào vai cô.

Cái chạm này rất nhẹ nhàng, chỉ là sự tiếp xúc thoáng qua trong chốc lát, đối phương liền thu tay lại.

Úc Lý dừng chân, quay người nhìn lại. 

Không ngoài dự đoán, Chu Ngật đang đứng trước mặt cô.

Úc Lý làm ra vẻ ngạc nhiên, chớp mắt: “Đội trưởng Chu?”

“....Thật sự là cô.” Chu Ngật cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô , “Sao cô lại ở đây?”

Úc Lý trả lời rất tự nhiên: “Tôi đi chơi với bạn”.

Chu Ngật nghe vậy, theo bản năng nhìn phía bên cạnh cô.

Úc Lý ngượng ngùng cười: “Bạn tôi bị đau bụng, đang nghỉ ngơi ở khách sạn.”

Chu Ngật: “Vậy cô……”

“Tôi thì không sao.” Úc Lý nói rõ ràng, “Tôi rất cẩn thận, dù sao ở đây cũng không có thuốc đau dạ dày.”

Hi vọng Sơn Dương có thể xử lý được đoạn video ăn uống lúc chiều của cô.

Ánh mắt Chu Ngật khẽ động, dường như không đồng tình với lời tự nhận xét của cô, nhưng cũng không nói gì thêm.

"Đúng rồi, tại sao anh lại đến đây?" Úc Lý tò mò hỏi anh, “ Tôi cảm thấy anh không phải kiểu người sẽ đi dạo vườn thú...”

Chu Ngật có vẻ bất đắc dĩ: “Tôi đến điều tra.”

"Quả nhiên." Úc Lý gật đầu, biểu cảm không hề bất ngờ.

Chu Ngật nhịn không được lại nhìn liếc qua cô.

Mặc dù nói là đi chơi nhưng cô trông có vẻ vẫn như thường ngày. Thần sắc không đổi, dáng vẻ thoải mái, không có vẻ hào hứng như những du khách khác, giống như trạng thái khi cô đứng cạnh thi thể dị thường.

Chu Ngật hơi hạ tầm mắt, phát hiện ngón trỏ tay phải của Úc Lý có hơi sưng.

"Ngón tay của cô sao vậy?" Anh thấp giọng hỏi. 

“Anh nói cái này à?” Úc Lý giơ tay phải lên, đưa ngón trỏ ra cho anh xem, “Bị cắn đấy."

                                

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play