Úc Lý: “Vậy tức là, tối nay chỉ là một phen hú hồn thôi.”
Chu Ngật: “Ừ.”
Úc Lý nhịn không được mà thở dài: “Đáng tiếc, hại các anh chạy một chuyến vô ích rồi.”
"Không hẳn là vô ích." Chu Ngật nghiêng đầu nhìn cô, “Ít nhất cũng xác nhận được rằng ở đây không có gì bất thường, không phải sao?”
Nghe vậy, Úc Lý không khỏi liếc nhìn anh một cái.
Dưới màn đêm, góc nghiêng khuôn mặt của Chu Ngật vẫn lạnh lùng và sắc bén như thường lệ, nhưng lại toát ra một nét mềm mại khó tả.
Tâm trạng của anh trái lại rất tốt.
Úc Lý thầm nghĩ, trong tình huống này mà anh vẫn không phàn nàn gì, nếu là cô thì chắc chắn sẽ tức giận với nhân viên kia.
"Đúng rồi." Cô chợt nhớ ra, “Nếu đã không có gì bất thường, vậy có phải chuyến này sẽ không có tiền phụ cấp ngoài hiện trường không...”
Nghe vậy, Chu Ngật khẽ cười mỉm.
“Có, nhưng không nhiều.” Anh nói, “Cô có thể nộp đơn xin sau khi trở về.”
“Vậy thì tốt rồi.” Úc Lý hài lòng.
Dù sao cô cũng tiện tay lấy, có còn hơn không.
Hai người men theo đường đi bộ trở về, chẳng bao lâu, Úc Lý nhận ra họ đã đến khu vực của hươu cao cổ.
Nói chính xác hơn, là đi ngang qua. Vì hươu cao cổ quá cao, vậy nên cô mới nhìn thoáng qua là thấy được chúng ngay.
Úc Lý phát hiện một con hươu cao cổ đang dựa đầu vào thân cây, nghe thấy có người đến gần, cũng không có bất kì phản ứng gì.
Úc Lý tò mò hỏi: “Nó không phải bị bệnh rồi chứ?”
“Có lẽ nó đang ngủ.” Chu Ngật trả lời.
Nghe vậy, Úc Lý lại nhìn sang những con hươu cao cổ khác.
Ngoài trừ con này, còn có mấy con khác cũng có tình trạng tương tự. Một số con thì quỳ xuống đất, đầu đặt lên mông, cả thân hình cuộn tròn lại thành một đoàn.
Trước đây Úc Lý chưa từng thấy hươu cao cổ ngủ, nhất thời cảm thấy có chút mới lạ.
Cô chợt cảm thấy sở thú về đêm cũng rất thú vị.
Dù sao thì bây giờ Sơn Dương cũng chưa rời đi, chi bằng cô đi dạo thêm chút nữa, ngắm mấy con vật nhỏ, lát nữa rồi về khách sạn cũng được.
Nghĩ như vậy, Úc Lý lên tiếng: “Đội trưởng Chu, anh có biết voi ở đâu không?”
Chu Ngật không nghĩ nhiều, giơ tay chỉ về hướng tây bắc.
“Ở đó.”
Úc Lý gật đầu, nhấc chân định bước về hướng anh chỉ.
Đột nhiên, cô dừng lại một chút.
Cho dù Chu Ngật có xem qua bản đồ địa hình trên đường tới đây, cũng không thể chỉ ra hướng chuồng voi nhanh như vậy được.
Dù sao anh xem là bản đồ phẳng, mà bây giờ bọn họ đang đứng giữa vườn thú rộng lớn này.
Trừ khi…
Úc Lý chậm rãi nhìn về phía Chu Ngật, ánh mắt có phần kỳ lạ: “Anh không phải là thường xuyên đến đây đấy chứ?”
Chu Ngật: “...”
Anh hơi sững người, ánh mắt có phần né tránh.
Úc Lý phát hiện tai anh hình như có hơi đỏ.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi.
Úc Lý nghiêng đầu, cẩn thận quan sát biểu cảm của Chu Ngật.
“Không nhìn ra đấy, đội trưởng Chu. Tôi thật sự tưởng anh đã xem bản đồ địa hình rồi chứ.”
Chu Ngật thấp giọng giải thích: “Bản đồ địa hình cũng đã xem qua rồi”
"Ừm ừm, xác nhận lại lần nữa thôi." Úc Lý làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu, “À đúng rồi, vậy thì anh tình cờ ở khu 13, chắc không phải cũng vì...”
Cô ra vẻ ngập ngừng, ý tứ ngầm rõ ràng.
Chu Ngật có chút bất đắt dĩ: “Lần này không phải.”
Úc Lý: “Thật sao?”
Chu Ngật: “Ừ.”
Thật ra Úc Lý cũng thấy không khả thi lắm. Gần đây anh ta luôn bận rộn điều tra khu 15, nếu không phải có công việc cần thiết, chắc sẽ không ghé qua đây.
Úc Lý thấy vậy đủ rồi liền dừng lại, chuyển sang nói một cách tự nhiên: “Thật ra thường xuyên đến sở thú cũng không tệ đâu. Tôi cũng thích xem động vật, còn thú vị hơn con người nhiều...”
Chu Ngật nghe ra được, cô đây là đang giúp anh giảm bớt sự lúng túng.
Thật ra khiến anh cảm thấy mất tự nhiên, cũng không hẳn là vì việc thường xuyên đến sở thú.
Chủ yếu còn vì lần trước khi Úc Lý hỏi anh về thủy cung, anh vô thức viện cớ là "xem qua bản đồ địa hình" để lấp liếm. Vậy nên bây giờ khi bị Úc Lý vạch trần, liền có cảm giác chột dạ vì bị phát hiện là nói dối.
Anh không giỏi nói dối.
Chu Ngật rủ mi xuống, dựa theo lời của Úc Lý mà hỏi: “Cô thích loài động vật nào?”
Úc Lý nghĩ một lúc: “Chó?”
Nói xong, cô lại hỏi ngược lại: “Còn anh?”
Chu Ngật suy nghĩ nửa giây: “... Mèo chăng.”
Toàn là những loài không có trong sở thú.
Úc Lý cười: “Vậy anh có thể nuôi một con mà.”
"Việc ở cục kiểm soát nhiều quá." Chu Ngật đáp, “Tôi không dành ra được thời gian chăm sóc chúng.”
Cũng phải thôi.
Một nhân viên ngoại vụ bình thường như cô còn không có thời gian lo cho ba con thú cưng ở nhà, huống hồ là Chu Ngật, đội trưởng đội đặc nhiệm.
Hơn nữa anh còn chăm chỉ hơn so với các đội trưởng khác.
Úc Lý nhìn anh với ánh mắt đồng tình, rồi đề nghị: “Vậy anh muốn đi xem voi với tôi không?”
Dù sao anh cũng thích xem, còn có thể làm hướng dẫn viên cho cô, vẹn cả đôi đường.
Chu Ngật nhìn thời gian.
Đã hơn mười giờ rồi.
“Cô đợi một chút.”
Anh nói một câu với Úc Lý, rồi gọi điện cho hai nhân viên ngoài hiện trường kia.
Úc Lý yên lặng đứng bên cạnh, đợi anh gọi điện xong mới hỏi: “Còn có việc gì khác sao?”
Chu Ngật lắc đầu: “Tôi bảo họ trở về trước đi.”
Anh thật sự muốn đi dạo.
Úc Lý vươn vai, đôi mắt hơi nheo lại, thần thái vô cùng thoải mái: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Chu Ngật dừng lại trên mặt cô trong phút chốc, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Khu của voi cách chỗ họ đang đứng khá xa, nhưng may mắn là trên đường đi còn có những loài động vật khác để xem, hai người vừa đi vừa dừng lại, cũng không thấy chán.
Sở thú về đêm rất khác so với ban ngày. Một số động vật hoạt động về đêm, ban ngày hoặc là không ra ngoài, hoặc là trong trạng thái mệt mỏi buồn ngủ, nhưng khi đêm xuống, chúng bắt đầu trở nên sôi động ồn ào, có những con thậm chí còn táo bạo hơn, chạy đến trước mặt Úc Lý để đòi thức ăn.
Chu Ngật hiển nhiên đã rất quen thuộc với hành vi của những con vật này. Anh mua một ít thức ăn từ người chăm sóc gần đó, đưa cho Úc Lý, để cô đút cho những con vật nhỏ năng động này ăn.