Từ Lạc nhấp một ngụm đồ uống lạnh, khách sáo hỏi: “Có chuyện gì cần tôi giúp không?”
Cô ấy chỉ là khách khí một chút, chứ không thực sự có ý giúp đỡ. Dù sao hôm nay cô ấy ra ngoài đi chơi, không phải đi làm.
Chu Ngật cũng hiểu điều đó.
"Không cần đâu, cảm ơn cô." Anh chống lên mặt bàn, đứng dậy, “Tôi đi xem thử những nơi khác. ”
Từ Lạc cười: “Không có gì, vậy thì vất vả cho anh rồi.”
Chu Ngật không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu nhìn Úc Lý, như muốn hỏi ý kiến của cô.
Úc Lý không chút do dự nói: “Tôi đi cùng anh.”
Chu Ngật vẫn không hề bất ngờ.
Anh nói: “Đi thôi.”
Hai người tạm biệt Từ Lạc, rời khỏi quán nước giải khát.
Bên ngoài rất mát mẻ, Úc Lý cầm ly đồ uống lạnh siêu lớn, nghiêng đầu nhìn Chu Ngật bên cạnh: “Sao anh không hỏi tôi tại sao lại đi cùng anh?”
Chu Nghị bình tĩnh nói: “Bởi vì cô muốn tiền trợ cấp ngoài hiện trường?”
Úc Lý: “...Tôi biểu hiện rõ ràng vậy sao?”
Chu Ngật không trả lời câu hỏi này.
Anh liếc nhìn Úc Lý: “Cô được xem như là tham gia nhiệm vụ giữa chừng, đúng ra mà nói, là không có tiền trợ cấp.”
Úc Lý: “Hả?”
Cô không nghĩ đến còn có quy định này.
Mặc dù bản thân đi theo điều tra cũng không hoàn toàn là vì tiền trợ cấp...nhưng dựa vào cái gì mà tham gia nửa chừng lại không có trợ cấp? Bọn họ cũng chỉ mới bắt đầu điều tra thôi.
Úc Lý tâm tình phức tạp, đang muốn vì bản thân mà tranh giành một chút, ngước mắt nhìn lên, thì đột nhiên phát hiện vẻ mặt Chu Ngật có vẻ ôn hòa hơn trước.
Có một chút ý cười như ẩn như hiện.
Úc Lý chợt phản ứng lại, bản thân chắc chắn đã bị Chu Ngật lừa rồi.
“……”
Cô nhất thời cảm thấy hết sức kinh hãi.
Đúng lúc trước mặt có một nhân viên dọn vệ sinh đang quét dọn, Chu Ngật nén cười, sải bước đi tới.
“Xin chào. Nghe nói trước đó ở gần đây có một bệnh nhân tâm thần. Anh có biết chuyện này không?”
Nhân viên vệ sinh khó hiểu nhìn bọn họ: “Các người là...”
Úc Lý nghiêm túc nói: “Phóng viên.”
Nhân viên đó ban đầu vốn dĩ có chút chán nản, nhưng vừa nghe được lời này, tinh thần lập tức trở nên hưng phấn.
“Vậy thì các ngươi hỏi đúng người rồi. Chính mắt tôi nhìn thấy, lúc đó tên điên kia chạy ngang qua tôi, hắn ta gào thét, thực sự giống như vừa chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần!”
Chu Ngật và Úc Lý nhìn nhau.
“Vậy anh có biết hắn phụ trách công việc cụ thể nào không?”
"Cái này thì tôi không biết, chẳng qua..." Nhân viên vệ sinh cố gắng nhớ lại, “Tôi thấy bộ quần áo đó của hắn ta, hình như là nhân viên thủy cung.”
Úc Lý lại muốn nhìn điện thoại thêm lần nữa.
Mắt của vị đại ca này thật tốt, trong chốc lát liền đưa ra được đáp án chính xác, còn nhanh hơn cả việc điều chỉnh camera.
Cũng không biết Sơn Dương bên đó có theo kịp tốc độ của người ta không nữa.
“Được rồi, cảm ơn.”
Chu Ngật nói lời cảm ơn, cũng không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp đi thẳng về phía thủy cung.
Úc Lý nghi ngờ anh đã sớm xem qua bản đồ địa hình của sở thú, vậy nên mới rõ mồn một tuyến đường đi của khu vườn.
Không được, như thế này thì quá nhanh rồi.
Phải kéo dài thời gian thêm chút nữa.
Úc Lý giả vờ đưa ra câu hỏi: “Anh biết thủy cung ở đâu không?”
"Ừ." Chu Ngật đáp: “Trên đường tới đây tôi có xem qua bản đồ địa hình.”
Quả nhiên.
Úc Lý suy nghĩ một lúc: “Chúng ta có nên đi tìm người phụ trách khu vườn trước không? Thủy cung đóng cửa vào lúc chín giờ, hiện tại có lẽ không vào được.”
Chu Ngật: “Cũng được.”
Anh nghĩ một lúc, dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Úc Lý: “Anh nhắn tin cho ai vậy?”
"Từ Lạc." Chu Ngật ngừng một chút, bổ sung thêm: “Tôi nhờ cô ấy giúp đỡ, tốc độ của cô ấy khá nhanh.”
Không phải đã nói là không cần sự giúp đỡ từ người khác sao?
Úc Lý trầm mặc vài giây, mơ hồ cảm thấy tối nay Sơn Dương sẽ lật xe.
Kỳ thật hắn có lật xe hay không thì cũng không sao cả, chỉ cần đừng liên lụy đến cô là được.
Úc Lý quyết định bắt đầu suy nghĩ các đối sách từ bây giờ.
Cô lấy điện thoại ra, muốn xem thử có tin nhắn nào không. Bất đắt dĩ là ly đồ uống lạnh cô gọi trước đó thật sự quá lớn, cô khó có thể cầm được nó bằng một tay, không còn cách nào khác đành phải nhìn xung quanh, cố gắng tìm một cái thùng rác.
Chu Ngật rủ mắt nhìn cô một cái, sau đó đưa tay nhận lấy đồ uống lạnh trong tay cô.
Úc Lý cuối cùng cũng rảnh tay, mở điện thoại lên——Không có tin nhắn.
Xem ra thì Sơn Dương phần lớn là không đáng tin cậy.
Chu Ngật: “Có phải bạn cô giục cô quay về không?”
“Không có.” Úc Lý lặng lẽ cất điện thoại đi, “Cô ấy đã hoàn toàn kiệt sức rồi.”
Chu Ngật không hỏi thêm nữa.
Hai người cứ thế đi liền một mạch, không bao lâu thì đến thủy cung.
Ngay cổng vào thủy cung, Từ Lạc đang đứng ở đó, trên tay cầm một chiếc chìa khóa.
Úc Lý nhìn xung quanh, không phát hiện chiếc xe tay ga hay phương tiện di chuyển nào.
Theo lý mà nói, Từ Lạc phải đi tìm người phụ trách khu vườn, còn phải cùng đối phương trao đổi, rồi lại đuổi tới đây, thế nào thì cũng không thể đến trước bọn họ mới đúng.
Nhưng cô ấy thực sự đã đến đây trước.
Hơn nữa thần sắc trông cũng rất thoải mái, không hề có một chút cảm giác mệt mỏi khi chạy tới chạy lui.
“Đây.” Cô ấy đưa chìa khóa cho Chu Ngật, “Còn cần tôi làm gì nữa không?”
Chu Ngật: “Không cần nữa.”
"Có việc thì cứ gọi cho tôi nhé." Từ Lạc vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Úc Lý liếc nhìn thời gian.
Kể từ lúc Chu Ngật vào sở thú đến bây giờ mới chỉ trôi qua chưa đến một tiếng, cô không quá tin là Sơn Dương có thể xóa sạch mọi dấu vết trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng tên nhân viên đó lại từng nhìn thấy cô.
Nếu thật sự không được nữa, chỉ có thể đợi đến sau khi vào được bên trong, trước tiên tìm cách tách khỏi Chu Ngật, sau đó lại đi tìm tên nhân viên…
Chính trong lúc Úc Lý đang diễn tập trong đầu, thì Chu Nghị cũng mở cổng vào thủy cung ra.
Bên trong thủy cung tối đen như mực, chỉ có ánh sáng xanh mờ nhạt phản chiếu bởi nước biển, tối tăm, cổ quái và kỳ lạ.
Chu Ngật thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Úc Lý nhẹ nhàng đáp lại, cùng anh đi vào.
Lúc này, đèn đột nhiên sáng lên.