Chu Ngật nhìn dấu vết trên đầu ngón tay của cô, khẽ cau mày.

Theo thời gian, bây giờ ngón tay này rõ ràng đã sưng to hơn những ngón khác. Làn da vốn dĩ trắng nõn mịn màng giờ đã hơi đỏ lên, vết thương rất sâu, còn có một số vết máu khô màu đỏ sậm.

Chu Ngật: “ Bị con gì cắn vậy? ”

Úc Lý suy nghĩ một lúc: “Cá mập?”

Chu Ngật: “......”

Chu Ngật khẽ thở dài, bằng mắt thường có thể thấy được sự bất lực của anh.

“Đừng đùa vào những lúc như thế này nữa.”

Anh ta quả nhiên không tin. 

Úc Lý bình tĩnh cử động ngón tay, trông có vẻ không quan tâm. 

Chu Ngật nhịn không được trừng mắt nhìn cô: “Sao cô không xử lý vết thương?”

Úc Lý: “Có gì cần xử lý sao? Cũng đâu có bệnh dại.”

Chu Ngật: “Ít ra cũng phải băng bó lại...”

"Không cần làm quá lên như vậy chứ?" Úc Lý ngạc nhiên nói: “Cùng lắm chỉ cần dán băng cá nhân lên đó là được rồi. Nó còn không nghiêm trọng bằng vết cắn của con chó nhà tôi đâu."

Chu Ngật: “Vậy cô có băng cá nhân không?

Úc Lý chợt im lặng: “Không có.”

Chu Ngật đoán được cô sẽ trả lời như vậy.

Cô trông không giống một người sẽ mang theo băng cá nhân bên mình. 

Chu Ngật suy nghĩ một chút: “Khách sạn hẳn là có.”

Nghe ý anh thì có vẻ muốn cô quay lại khách sạn.

Đương nhiên, Úc Lý không thể quay lại khách sạn. Cô phải đi theo bọn họ, chỉ như vậy mới có thể kịp thời ứng phó với những trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra.

Cô chuyển ánh mắt sang nhìn Từ Lạc cách đó không xa.

Từ Lạc đang trò chuyện với hai nhân viên ngoài hiện trường, cảm nhận được ánh mắt của cô, tự nhiên nở một nụ cười với cô.

Úc Lý cũng cười đáp lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Chu, người đó là....”

Chu Ngật: “Cô ấy là đội trưởng đội đặc nhiệm số bảy, Từ Lạc.”

Quả nhiên là đội trưởng đội đặc nhiệm số 7. Xem ra thông tin mà Sơn Dương nắm được hơn cô nhiều. 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Từ Lạc bước đến. 

“Đội trưởng Chu, đây là bạn của anh à?”

Chu Ngật đang định giải thích thì Úc Lý đã trả lời trước. 

“ Tôi là nhân viên ngoài hiện thường của khu 15”

Từ Lạc nhớ lại vừa rồi bọn họ rõ ràng đã vô tình gặp nhau, bừng tĩnh nói: "Cô cũng tới chơi sao?

 Úc Lý lịch sự hỏi: “Đội trưởng Từ cũng vậy à?”

Từ Lạc gật đầu: “Tôi đến đây cùng gia đình. "

Úc Lý: “Cô cũng đặt khách sạn chủ đề ở đây à?”

Hai mắt Từ Lạc sáng lên, dường như rất có hứng thú với đề tài này. 

“Đúng vậy, cách trang trí của khách sạn ở đây rất đáng yêu. Tôi đã đặt một phòng gia đình chủ đề mèo con, còn cô thì sao?”

Úc Lý: “Dê núi. Là do bạn tôi đặt, không liên quan gì đến tôi cả.”

“Dê núi cũng rất đáng yêu.” Từ Lạc nói: “Giống như mèo, đều có bộ lông mềm mại, hôm nay tôi còn chạm vào một con dê núi đấy…”

Chu Ngật yên lặng đứng một bên, muốn nói lại thôi. 

Từ Lạc chú ý đến ánh mắt của anh, kết thúc đề tài một cách hoàn hảo và nhanh chóng, sau đó đề nghị: “Ở đây đông người như vậy không tiện, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện nhé?”

Úc Lý: “Được.”

Chu Ngật liếc nhìn cô.

Cô hình như không có ý định rời đi.

Từ Lạc nhìn xung quanh, tìm được một quán đồ uống có khá ít khách, sau đó cô gọi hai nhân viên ngoài hiện trường còn lại, cả nhóm cùng bước vào.

Họ tìm một chỗ ngồi dựa vào tường, tùy ý gọi vài ly đồ uống lạnh, Úc Lý gọi một ly siêu lớn, đắt tiền nhất cho mình vì cô không cần tự trả tiền.

“Đội trưởng Chu, tôi không ngờ người đến đây lại là anh."

Từ Lạc cười nói: “Dù sao tôi cũng chỉ là có chút nghi ngờ, kỳ thực đối với những việc không có manh mối như thế này thì chỉ cần sắp xếp hai nhân viên ngoài hiện trường đến điều tra là được. "

Những gì cô ấy nói trong điện thoại lúc trước cũng là “có thể có sự việc bất thường.” Thông thường trong những tình huống kiểu này trước tiên sẽ cử một hoặc hai nhân viên ngoài hiện trường có năng lực đến điều tra, việc đội trưởng trực tiếp tới giống như Chu Ngật, về cơ bản ngoại trừ anh ta thì chẳng còn ai. 

“Không sao.” Chu Nghị thản nhiên nói: “Đúng lúc tôi ở khu 13.”

Từ Lạc biết anh không quen mấy lời khách sáo, nên không nói nữa mà đi thẳng vào chủ đề chính. 

"Vậy trước tiên tôi sẽ nói một chút về những gì mình biết."Từ Lạc hạ giọng nói: “Lúc đó tôi và em gái còn đang chọn đồ lưu niệm, vì vậy tôi không thấy rõ tình trạng thực sự của người đó. Chỉ là tôi tình cờ nghe được một du khách nói rằng, bên ngoài có một người bị bệnh tâm thần, vừa chạy vừa la hét rằng có một con quái vật đang đuổi theo anh ta, trông dáng vẻ không giống như đang giả vờ. "

Nhân viên ngoài hiện trường ở một bên nghe vậy, nhịn không được hỏi: “Nếu hắn thật sự là bệnh nhân tâm thần thì sao?”

“Cái này thì tôi không rõ.” Từ Lạc nói: “Nhưng nếu hắn thực sự là bệnh nhân tâm thần, vậy thì đương nhiên là càng tốt rồi.”

So với một sự việc dị thường nguy hiểm, thì một "trò đùa của bệnh nhân tâm thần" hiển nhiên càng làm người ta yên tâm hơn. 

Úc Lý vừa uống nước giải khát ướp lạnh, vừa âm thầm gật đầu. 

Chu Ngật: “Những du khách đó có nhắc tới hắn là ai không?”

Từ Lạc: “Hình như là nhân viên ở đây thì phải? Có người nhìn thấy hắn mặc đồng phục nhân viên.”

Bây giờ đã là buổi tối, hầu hết nhân viên đều đã tan làm. Mặc dù vẫn có nhân viên làm việc trong vườn nhưng số lượng vẫn ít hơn nhiều so với ban ngày.

Muốn kiểm tra thì rất đơn giản, trực tiếp điều tra camera là được. 

"Đội trưởng Chu, hay là chúng ta kiểm tra camera một chút nhé?" Nhân viên ngoài hiện trường hỏi.

Úc Lý vừa nghe thấy mấy chữ "camera", liền vô thức muốn kiểm tra điện thoại của mình.

Cũng không biết công việc mà Sơn Dương xử lý đã tiến triển đến đâu rồi, nhưng có lẽ anh ta vẫn còn ở trong bể cá. Trừ khi lái xe đến phòng giám sát ngay bây giờ, nếu không đoán chừng rất khó để loại bỏ đoạn video giám sát trước mặt họ.

Nhưng nếu chỉ có hai nhân viên ngoài hiện trường này đi kiểm tra camera, thì cô trái lại cũng không phải lo lắng quá nhiều.

Dù sao bọn họ sẽ chỉ đặt sự chú ý trên người nhân viên đó, thay vì chú ý đến những lĩnh vực không cần thiết.

Chu Ngật khẽ gật đầu: “Đừng kinh động đến các du khách. ”

Họ chỉ đang tiến hành một cuộc điều tra bí mật thông thường. Ngay cả khi kiểm tra camera, cũng là được sự hỗ trợ nhân danh điều tra những người mất tích, sẽ không tiết lộ sự tồn tại của Cục Kiểm Soát Dị thường.

Hai nhân viên ngoài hiện trường đứng dậy, xin nhân viên bán hàng một tấm bản đồ sở thú, ngay sau đó mở cửa đi ra ngoài.

                              

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play