Có lẽ do hôm nay không vào triều nên hôm nay Tạ Liễm không mặc quan phục, chỉ có một thân Phật tóc rối như sợi gai thẳng, bên hông buộc một dải lụa xanh, tóc đen chỉnh tề dùng trâm gỗ búi lên, nhìn giống như là một người đọc sách mộc mạc. Chỉ là hắn vừa lộ mặt, khí độ quanh thân lạnh lùng xơ xác tiêu điều, làm người ta có chút e ngại.

Khí thế quanh người hắn, so với vương hầu công tử nàng từng gặp còn kiêu ngạo lẫm liệt hơn chút.

Tống Căng có chút không được tự nhiên, nhẹ giọng chào hỏi.

Thiếu nữ kia lại cực kỳ hoạt bát, nắm lấy cây hoa hạnh, nói: "Tỷ tỷ, cây hoa hạnh của tỷ có thể nhường cho muội không? Tỷ cũng biết, huynh của muội là người cổ hủ, hiếm lắm mới đồng ý mua hoa cho muội.”

Người như Tạ Liễm, quả thật không giống biết hoa là gì. Nhưng muội muội làm nũng như vậy, nói không chừng hắn cũng sẽ đáp ứng... Nàng không khỏi có chút tò mò.

Tống Căng đồng ý, nàng lén nhìn Tạ Liễm một cái.

Tạ Liễm nhận ra nàng đang nhìn mình. 

"A Niệm, đừng hồ nháo." Giọng hắn có chút lạnh lùng nhưng sắc mặt lại không nghiêm túc: “Nếu Tống nương tử thích thì không cần quan tâm A Niệm, nàng hồ nháo quen rồi.”

Thiếu nữ tức giận: “Huynh thì có!"

Tống Căng không thân với hai người họ lắm, cũng không tiện tùy tiện chen vào, nàng thấy hơi thú vị.

“Ta cũng không định mua chúng.” Quả thật Tống Căng không có ý định mua, chỉ là coi như có sở trường với thơ từ: "Nếu cô nương thích thì cứ việc mua, hoa này quả thật cũng rất đẹp."

Thiếu nữ lấy ra hầu bao ra, đếm mười mấy đồng tiền, đưa cho cô gái bán hoa.

Nàng cong cong mắt: "Tặng trâm cho huynh."

Tạ Liễm không nói lời nào.

Dù sao cũng không thân quen, Tống Căng khom lưng, muốn cáo từ. Nhưng cô nương kia kéo cánh tay Tống Căng, nhỏ giọng nói với nàng: "Tỷ tỷ, giúp ta một chút."

Tống Căng không quen thân cận với người khác, nàng cứng người theo bản năng, lông tơ cũng muốn dựng ngược lên. Nàng đứng bất động tại chỗ, chờ cô nương buông ra, đối phương lại dựa vào gần hơn: "Huynh của ta không thích phấn hoa, tỷ giúp ta bảo huynh ấy đừng đi."

Nàng vùng vẫy một chút, không giãy giụa, hô hấp rất loạn.

Thiếu nữ dán vào người nàng, mùi thơm nức mũi, là mùi trên người nữ tử, nghĩ như vậy, Tống Căng mới miễn cưỡng thở ra mấy hơi.

"A Niệm." Tạ Liễm đột nhiên tức giận, lạnh lùng nói.

Thiếu nữ cảm nhận được Tống Căng đang run rẩy nên cũng thả tay ta. 

Hô hấp của nàng bỗng nhiên thông thuận, đầu óc trắng bệch, ngơ ngác nhìn về phía Tạ Liễm. (App TYT)

Đối phương dường như không ngờ nàng lại nhìn thẳng như vậy, cũng hơi ngẩn ra, đưa tay nắm lấy cổ tay A Niệm, kéo nàng ấy ra. Thiếu nữ gọi là A Niệm hồn nhiên không hay biết, nhón chân lên, nhân cơ hội đặt trâm hoa hạnh lên đầu Tạ Liễm.

Tạ Liễm nhíu mày, nhìn có vẻ không vui.

"Được rồi!" A Niệm lấy lại tinh thần, thấy hai người đối mặt, sau đó mới chợt hỏi: “Cô nương tên gì?”

Tống Căng thu hồi ánh mắt, không trả lời.

"Trong nhà ta còn có việc, Tạ đại nhân và A Niệm nương tử đi dạo trước." Tống Căng hành lễ với Tạ Liễm, nói không nên lời chỗ nào không đúng, chỉ muốn sớm tránh hai người: "Cáo từ."

Tạ Liễm không mặn không nhạt, đáp lại.

A Niệm lại nhìn chằm chằm vào nàng, vội vàng mua một nhánh sơn trà, đuổi theo, "Ta tên là Tần Niệm, hoa này xin bồi tội với Tống nương tử."

Trong lòng Tống Căng khẽ động.

Nghe đồn Tạ Liễm có một vị muội muội, vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, nghe đồn là vị hôn thê hắn đính thân từ nhỏ. Lời này không biết là ai truyền, mặc dù nàng từng nghe nói qua, nhưng hiện tại mới nhớ tới, không khỏi nhìn nàng ấy thêm một cái.

Tần Niệm mang mười bộ bối tử cẩm hoa la liệt, váy xếp thành trăm lớp tuyết trắng, bên hông còn đeo ngọc bội leng keng. Không chỉ ăn mặc sang trọng, khí chất cũng trong suốt hào phóng. Nữ tử xinh đẹp rực rỡ, giống Tống Căng trước đây, cũng rất ít người có thể dưỡng được như thế, có thể thấy được nuôi dưỡng rất khá.

Nàng chỉ nói: "Cô nương nói quá lời."

"Tạ đại nhân." Tống Căng suy nghĩ một chút, nhớ tới lời Thái ma ma lúc trước, thái độ ôn hòa không ít: "Đa Tạ đại nhân giúp đỡ, sai người sửa chữa phòng ở. Bởi vì đệ đệ bình an nên bệnh của nương ta cũng tốt lên rất nhiều."

Tạ Liễm gật đầu. Ánh mắt của hắn rơi vào trên làn váy bị mưa làm ướt của nàng, chỉ liếc mắt một cái liền dời về, rút ra danh thiếp trong tay áo: "Nếu có chỗ khó, có thể nói ta."

Tống Căng vô cùng bất ngờ, nàng nhìn về phía Tạ Liễm. 

"Huynh..." Tần Niệm cũng sửng sốt, nàng lắp bắp: "Huynh quen với Tống nương tử sao? Lần trước muội nhớ khi muội đi tìm Phó nương tử và Trần nương tử, huynh không đưa cho muội."

Tạ Liễm nhíu mày: "Hồ nháo."

Dù biết câu nói hồ nháo này không phải nói nàng, Tống Căng cũng giật mình. Người này lộ ra vẻ sắc bén khó diễn tả, nàng luôn có chút sợ hãi nhưng lại nhịn không được mà tò mò.

"Ta cầm danh thiếp của đại nhân, tất nhiên cũng là chuyện của phụ thân." Có lẽ Tống Căng bị lây nhiễm bởi Tần Niệm, nàng cũng không kiêng dè chút nào, không quanh co nữa, "Lúc trước không phải Tạ đại nhân đã nói ngài không thể nhúng tay vào chuyện này sao?"

"Không sao, danh thiếp này đưa cho người khác cũng vô dụng." Hắn lại dừng một chút: "Ngoại trừ tìm ta."

Tống Căng không đoán được ý của Tạ Liễm, nàng bảo nàng chỉ tìm hắn sao? Nhưng nàng cũng không hỏi ra miệng.

Chỉ có Tần Niệm tức giận hừ một tiếng, đưa tay rút lấy hoa hạnh trong tay Tạ Liễm, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Tống Căng. Nàng nhìn hồi lâu, lại lấy từ trong tay áo ra một cái gương nhỏ, soi mình hồi lâu, phảng phất như càng xem càng tức giận. Sau đó nàng ấy không chút nghĩ ngợi, xoay người rời đi.

"Không phải chỉ là một tấm danh thiếp thôi sao? Không cho thì không cho, huynh thích cho ai thì cho người đó." Tần Niệm tức giận đến mức nhấc váy lên, một tay đưa sơn trà trong tay cho Tạ Liễm, chạy chậm về phía ngân lâu: "Cây trâm mới ra cũng không cho mua... Muội muốn mua thì muội mua."

Tống Căng ngạc nhiên đứng tại chỗ, nhìn về phía Tần Niệm đột nhiên tức giận.

Nàng dường như đã làm sai điều gì đó, có chút luống cuống tay chân, đành phải nhìn Tạ Liễm lần nữa: "Ta... A Niệm nương tử hình như có chút mất hứng?"

Tạ Liễm bật cười.

Hắn đưa Sơn Trà trong tay tới, giọng điệu bình thường: "Tống nương tử không cần để ý, tính cách của A Niệm là vậy đó."

Ngón tay đối phương trắng như ngọc, nâng Sơn Trà kiều diễm, có loại thanh lãnh khác thường. Tống Căng không biết tại sao có chút xấu hổ không muốn nhận đóa hoa này, rồi lại đành phải nhận lấy.

"Không sao, đại nhân đi dỗ dành một chút đi." Tống Căng cười cười, nhớ tới ấu đệ của mình: "Có người sủng ái chính là như vậy, mua trâm cài tóc là được rồi."

Tạ Liễm vội vàng nói lời từ biệt.

Không biết vì sao, Tống Căng cảm giác đối phương nhìn mình nhiều hơn một chút. 

Nàng cầm một đóa sơn trà kiều diễm, đứng tại chỗ xem bé gái lật dây hoa. Thật lâu sau, Thái ma ma mua xong sợi tơ mới chen ra cửa tiệm, vui vẻ đi tới chỗ Tống Căng: "Có người bán đèn lồng ở cửa, chỉ năm văn tiền."

Thái ma ma cầm theo đèn lồng lớn, lắc lắc.

Tống Căng cũng cười cười: "Cuối cùng là có đèn lồng rồi, nhìn cũng bền đấy."

Nàng nhớ tới lần trước đội mưa, cầm một cái đèn lồng rách nát, sợ nước mưa giội tắt tờ giấy mới dán lên.

"Sơn trà nương tử mua à?" Thái ma ma nhìn thấy hoa sơn trà trong tay nàng, đặt đèn lồng xuống, nhón chân lên đầu Tống Căng: "Mua vải vụn, đợi a ma trở về làm cho người mấy lụa."

Trước đây nàng từng sống ở ngoài kinh thành, có đôi khi mua đồ không hài lòng. Thái ma ma khéo tay, sẽ may y phục cho Tống Căng, làm lạc tử, làm nóng lụa hoa, mọi thứ đều rất đẹp. Chỉ cần có Thái ma ma, cái gì cũng có thể giải quyết.

"Được." Tống Căng yên tâm.

***

Tần Niệm chọn nửa ngày, cuối cũng lấy ra một lá sen.

Đang định đeo lên, liền nhìn thấy Tống Căng đang được một bà cụ cài trâm hoa, nữ tử cài trâm lên mái tóc đen nhìn rất đẹp mắt. Lúc nữ tử mỉm cười như làm trời đông trở nên ấm áp. Ngay cả nàng cũng thấy đối phương đẹp tới mức không thể rời mắt.  

Nàng ấy đảo mắt, nhìn Tạ Liễm đang dựa vào lan can.

"A huynh, huynh thích vị Tống nương tử kia sao?"

Tạ Liễm nhíu mày.

Trước khi Tạ Liễm kịp tức giận thì Tần Niệm đã vội nói: “Vậy tại sao huynh lại đối xử với nàng ấy tốt thế? Nàng ấy đẹp tới mức khiến muội không thể dời mắt, chẳng lẽ huynh không thích?”

"Muốn chép sách à?" Tạ Liễm nói.

Cả người Tần Niệm cứng đờ, nói: "Ngay cả Phó nương tử mà huynh cũng không gặp... Huynh nói đi, vì sao huynh lại đối xử với Tống nương tử tốt như vậy? Chẳng lẽ cũng bởi vì… là bằng hữu cũ của phụ thân nàng ấy? Chương tiên sinh là bạn cũ của phụ thân nàng ấy ư?"

Tạ Liễm không lên tiếng, hắn chỉ nhìn Tần Niệm, lạnh lùng nói: "Nói xong rồi?"

Tần Niệm run rẩy, nàng ấy cố lấy dũng khí, lại hỏi: "Tống nương tử cũng họ Tống, nàng là Tống nương tử kia sao?"

Vẻ mặt Tạ Liễm bình tĩnh, con ngươi đen đặc thâm trầm thấy không rõ cảm xúc, càng như vậy, càng lộ ra áp lực. Tần Niệm biết mình có chút quá phận, đành phải cầm lấy lá sen nghiên cứu, cắm đầu đi tính tiền, dù sao nàng ấy cũng sợ Tạ Liễm.

Trước khi phụ mẫu chết, họ đã giao nàng ấy cho Tạ Liễm chăm sóc.  Nhưng dù đã nhiều năm trôi qua, Tạ Liễm luôn đối xử với nàng ấy rất tốt nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được mà sợ Tạ Liễm, cảm giác quanh người Tạ Liễm đều âm u. Nàng ấy vĩnh viễn không đoán ra huynh mình đang suy nghĩ gì.

Tạ Liễm quay đầu lại, quét mắt nhìn toàn bộ đường phố phường thị. Từ góc nhìn của hắn có thể nhìn thấy hơn phân nửa con phố, đúng là trong khoảng thời gian ngắn trị an của kinh đô đã tốt hơn rất nhiều... Dù sao, trong khoảng thời gian này việc phòng vệ thành tăng lên mấy lần.

Hắn quét mắt nhìn bốn phía, thu ánh mắt lại, lại bất ngờ nhìn nữ tử dưới lầu. 

Tống Căng ở dưới lầu đang đi trên cầu, nữ tử nhỏ nhắn yểu điệu, lúc đi bộ váy dài xanh biếc như một cành liễu. Mái búi tóc dài đen nhánh của nàng, cài một đóa sơn trà kiều diễm, ngược lại càng làm nổi bật nàng ốm yếu tái nhợt.

Trong ngực nàng ôm quyển trục, như có điều suy nghĩ quay đầu lại.

Ánh mắt hai người cũng không chạm nhau.

Tạ Liễm thu ánh mắt, Tần Niệm hỏi kỳ thật cũng không đúng. Không phải hắn là bạn cũ với Tống Kính Diễn, cũng không phải bởi vì Tống Kính Diễn là bạn cũ của lão sư Chương Vĩnh Di, mà là bởi vì hắn là bạn cũ của Tống Căng. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, từ sau khi hắn buộc tội Tống Kính Diễn, kinh đô đã nhất định sẽ nhấc lên chút sóng gió.

-

Tháng hai, ba mưa nhiều, không nên ra ngoài.

Tống Căng cũng không thích náo nhiệt, dứt khoát bình tĩnh lại, chuyên tâm vẽ tranh.

Nàng sinh bệnh quanh năm, thân thể đã không cách nào dụng công như người bình thường. So với làm cái khác, chỉ có đầu óc thư họa là được, không cần tốn sức. Nhưng khi nàng vẽ tranh cũng phải cực kỳ chuyên chú. Hầu như mỗi ngày Tống Căng đều ngồi ở trước cửa sổ, một khi ngồi xuống là ngồi liền mấy canh giờ, mãi cho đến khi sắc trời tối đen mới có thể nghỉ ngơi đôi mắt và đầu óc trong bóng tối.

Có lẽ là do vận khí tốt, liên tiếp mấy ngày, những bức họa của nàng đều đã được bán hết. Bạc chẳng những không hết, ngược lại còn tích cóp thêm mấy xâu tiền.

Tống Căng vốn còn đang thương lượng với mẫu thân, có cần tiêu ít bạc để đi thăm đệ đệ không. Lại không ngờ, đêm đó truyền đến tin tức, nói là vụ án này kéo dài quá lâu, Thánh thượng hạ chỉ kết án trong ba ngày.

Nhưng án kiện của phụ thân vẫn mãi không được thẩm tra xử lý, kết án như thế nào đây?

Tống Căng chỉ cảm thấy hoang đường.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play