Sau Khi Gả Cho Vai Ác Nghèo Túng

Chương 1: Hôn ước không người biết đến


6 ngày

trướctiếp

Mưa xuân đầu năm Vĩnh Ninh rơi liên tiếp hai tháng. Nước đọng làm lở chân tường, vết rêu bò đến tận bệ cửa sổ.

Tống Căng ngồi cạnh cửa sổ mài mực, mực này chất lượng không tốt, nàng mài rất lâu mới cầm bút chấm mực vẽ tranh được. Nàng vẽ tranh không nhanh, đợi đến khi phác họa gần một nửa thì sắc trời bên ngoài cũng tối.

Trời mưa nên tối sớm, Tống Căng đã quen với việc này, cất họa cụ đi rồi nàng đi chế thuốc.

Nàng mở khăn ra, bên trong là một nắm cặn thuốc đã phơi khô. Bóp cặn thuốc lại với nhau cũng chỉ có thể nấu thêm một bát thuốc nữa, nhưng bệnh tình của mẹ lại không hề chuyển biến tốt đẹp.

Tống Căng thở dài.

Lần trước nàng gửi bán tranh ở trong họa lâu còn chưa bán được, đương nhiên cũng không còn tiền để mua thuốc. 

Đổ nước thuốc ra, Tống Căng đi qua tiểu viện chật chội hoang tàn, vào chính phòng, vòng qua bên cạnh. Cửa sổ đóng chặt, gian phòng tối đen, chỉ có diều treo trước giường là sáng ngời, đó là một con chim yến màu lam, kiểu dáng nữ đồng thích nhất trong ngày xuân.

Phụ nhân nằm trong chăn đệm bệnh không một tiếng động, nhíu chặt mày trong ác mộng. Tống Căng đi qua, buông chén thuốc xuống, nàng đưa tay cầm tay phụ nhân, nhẹ giọng gọi hai câu: “Mẫu thân, mẫu thân.”

Phụ nhân lập tức mở mắt. Khuôn mặt xám xịt của bà không biểu hiện ra biểu tình gì, đôi mắt đục ngầu tràn đầy hoảng sợ, vuốt tay Tống Căng lẩm bẩm: “Sao tay con lạnh vậy…”

Tống Căng lắc đầu, đút thuốc cho Triệu phu nhân. Ánh mắt Triệu phu nhân ảm đạm, nhìn vết phỏng trên tay Tống Căng, vết cắt, vết mực. Một lát sau, bà nhẹ giọng nói: “Nguyên Nương, hôn sự với Hà Triêm, con đồng ý cũng tốt.”

Cũng tốt? Tống Căng nao nao, sợ là mẫu thân cảm thấy thời gian không còn nhiều, cảm thấy không bao lâu nữa, đệ đệ cũng sẽ chết ở trong ngục giống như phụ thân và huynh trưởng nên bà muốn tìm cho nàng một chỗ đặt chân. Nhưng Hà Triêm giam giữ phụ thân và huynh trưởng, để phụ thân và huynh trưởng chết trong ngục mà không rõ lý do. 

Tống Căng lắc đầu, nàng đặt chén thuốc xuống, lại học cách Thái ma ma chăm sóc mình, thoáng chốc đã xoa bóp cánh tay, vai và lưng cho Triệu phu nhân. Trước kia nàng thường xuyên sinh bệnh, lúc chuyển mùa thì đầu óc cứ thấy mơ màng, cứ thế không thể đi đâu suốt mấy ngày, ngủ lâu, không chỉ đau đầu ý thức hỗn độn, còn đau nhức cả người.

Nhưng năm nay nàng vẫn chưa ngã bệnh.

“Đệ đệ của con, nương không hy vọng xa vời việc nó có thể sống sót đi ra…” Triệu phu nhân nghẹn ngào, chậm rãi nói: “Nguyên Nương, con nghe lời nương đi, nương chỉ có mình con thôi.”

Không có người lớn nương tựa, giờ gánh thân phận là nữ nhi của tội thần, một nữ tử như nàng thì có chỗ nào tốt đây.  Gia cảnh sa sút, tiểu thư khuê các lưu lạc đến ngõ Yên Hoa chỗ nào cũng có. 

Tống Căng không gật đầu, nàng vẫn người quy củ trước mặt Triệu phu nhân, nàng tiếp tục xoa bóp cho bà, chỉ nói: “Chờ nương khỏi bệnh, chúng ta sẽ đi ngoài thành đạp thanh, dùng diều thả bệnh tật đi xa, và tìm một nghề để làm ăn nhỏ.”

Triệu phu nhân nhíu mày, muốn khuyên tiếp.

“Lúc trước không phải nương giúp hắn quản lý cửa tiệm trái cây sao, bán hoa hoặc nước trái cây ven đường đều làm ăn rất tốt mà.” Tống Căng cúi đầu, lực tay cũng yếu dần. 

Triệu phu nhân nhìn Tống Căng, nữ tử trời sinh gầy gò, bệnh yếu đến mức gió thổi cũng có thể ngã. Dù Triệu phu nhân xuất thân phú quý cũng biết việc này không dễ dàng. Đừng nói dầm mưa rao hàng dọc đường, cho dù là bán trái cây, cũng sợ là bận đến chân không chạm đất. (App TYT)

Nữ nhi của bà bệnh đến mức suốt ngày ủ rũ, không chịu được phần khổ cực này. 

“Con phải nghe lời nương, hãy chấp nhận mai mối này.” Triệu phu nhân nhẫn tâm, không để Tống Căng tức giận, chỉ nói: “Nếu con oán hận nương thì con cứ coi như không có người nương này đi.” Nói xong, Triệu phu nhân cũng không quay đầu nhìn nàng, chỉ yên lặng rơi lệ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tống Căng cũng trầm mặc, lòng nàng nghẹn tới khó chịu, không phải vì mẫu thân, chỉ là dù thế nào nàng cũng không chấp nhận được. 

Bên ngoài mưa gió càng mạnh, khung cửa sổ bị thổi rách tả tơi giống như có thể tan đi bất cứ lúc nào, kêu loạn lên két két. Nếu không đốt đèn, trong phòng sẽ hoàn toàn tối đen.

Tống Căng đứng dậy, vuốt ve tìm đá lửa, nàng hiếm khi dùng thứ này, sợ lửa bay loạn xạ, đứng được một lúc mà vẫn chưa làm xong, chợt nghe thấy Triệu phu nhân ở phía sau nói: “Hôm trước bá mẫu của con có tới đây một chuyến, nói là trong tộc muốn thu hồi đất đai, muốn đuổi chúng ta đi.”

Tia lửa lập tức sáng lên, ngọn đèn dầu bừng sáng. Luồng khí tức trong ngực Tống Căng như hóa thành tảng đá rơi xuống vực sâu. 

Lúc phụ thân và huynh trưởng vào ngục thì không thấy họ tới, lúc phụ thân và huynh trưởng bị chết oan họ cũng không tới. Mẫu thân bị bệnh, khi nàng tới cửa cầu xin thì bị đuổi đi, còn nói đã chia nhà thì không còn liên quan gì nữa! Bây giờ, Hà Triêm ép nàng phải thành thân, những người này lại gấp tới mức không nhịn nổi đã bỏ đá xuống giếng. 

“Hà Triêm cũng có chút thanh danh, dù sao cũng tốt hơn mấy người kia nhiều.” Triệu phu nhân dịu dàng nói. 

Tống Căng đứng trước ngọn đèn, trầm mặc một lúc. Sau đó, nàng đi đến góc tường lấy chiếc đèn lồng đã bị hư ra, thắp sáng đèn lên và cầm theo đèn lồng đi ra ngoài: “Nương, chờ Thái ma ma hầu hạ nương ăn cơm xong thì nương ngủ sớm đi.”

Mưa quá lớn, Tống Căng cầm giấy dán đèn lồng trước, sau đó mới bung dù ra cửa, lên xe ngựa. Đêm mưa ẩm ướt, tiếng xe ngựa lọc cọc, thông suốt không trở ngại chuyển vào trong phường hiển quý tụ tập trong thành. Tống Căng chống một cái ô trúc, đi ở dưới mái hiên cao, lạnh đến mức có chút không khống chế được mà run rẩy.

Những bằng hữu khi xưa phụ thân từng giúp, nàng đã cầu xin hết. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, người nàng có thể cầu chỉ có thứ phụ Chương Vĩnh Di.

Hai tháng trước, Tạ Hàm Chi, học trò Chương Vĩnh Di vừa mới điều về kinh, đảm nhiệm Cấp Sự Trung Lễ bộ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là buộc tội phụ thân của nàng. Nhưng Chương Vĩnh Di và phụ thân nàng là bằng hữu mười mấy năm trước. Trong đầu nàng loạn tùng phèo, tuy biết rõ cảnh còn người mất nhưng vẫn thừa thế xông tới trước cửa Chương gia.

Cửa đang đóng, bên cạnh có một xe ngựa mộc mạc nhưng vẫn còn người gác cổng bên trong vẫn sáng đèn, bên trong có tiếng pha trà, người gác cổng nhìn thấy Tống Căng, tựa hồ đánh giá một lát, chậm rãi đi ra: “Tiểu nương tử… là?”

Đối phương ở trên cao nhìn xuống, Tống Căng trầm mặc, lấy từ trong tay áo ra một lá thư.

Người gác cổng liếc mắt nhìn bức thư, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Mưa lớn, tiểu nương tử vào uống một ngụm trà nóng đi.” Nói xong, hắn ta thay Tống Căng cầm lấy dù, giọng điệu vẫn rất cẩn thận: “Lão gia đang tiếp khách, thư này ta sẽ đưa vào, xem xem nói thế nào.”

Tống Căng biết mình tới không đúng lúc, chỉ đành gật đầu.

Nhận lấy thư, người gác cổng vội vàng rời đi. 

Nơi này không có người khác, chỉ có một lò đốt, tiếng nước sôi trào.

Tống Căng đang thấy rất lạnh, nàng ngồi yên, lấy lại tinh thần, cẩn thận xê dịch về phía trước, trải váy ra, vươn tay muốn hơ lửa, bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng bước chân vội vàng.

Người gác cổng vén rèm đi đến, Tống Căng im lặng rụt tay về.

“Tống nương tử, mời người đi về cho.” Đối phương lau nước mưa trên mặt, ngượng ngùng lấy thư ra, vẻ mặt kỳ quái: “Lão gia bảo ta chuyển lời với người rằng từ lâu đã định hôn phu cho người, hôn sự này cũng không tới phiên Hà đại nhân nên người không cần lo lắng.”

Nàng sửng sốt một chút: “Hôn sự?”

Tống Căng sống mười năm, lần đầu tiên nàng nghe tới việc mình có hôn phu. 

Vẻ mặt người gác cổng càng cổ quái: “Là Hình bộ thị lang Tạ đại nhân.”

Lúc này Tống Căng như rơi vào trong vực sâu, một lúc lâu không hồi thần lại được. Hình bộ thị lang Tạ đại nhân, không phải là người đã buộc tội phụ thân nàng ư. 

Tiếng mưa đêm rơi, gió lạnh thấu xương, Tống Căng gần như không biết hỏi từ đâu. Cuối cùng, nàng mới nói: “Ta muốn gặp Chương đại nhân.”

Thứ nhất, Chương Vĩnh Di và phụ thân nàng đã kết giao nhiều năm, những năm này nghiễm nhiên là đối thủ chính trị đối chọi gay gắt, nếu thật có hôn ước, làm sao ông ấy biết được?

Thứ hai, Tạ Hàm Chi cũng giống như Hà Triêm, đều là người hại chết phụ thân nàng, nàng nhất quyết không gả. 

“Tống nương tử, người làm vậy khiến tiểu nhân rất khó xử.” Người gác cổng cởi áo, đổ nước trà ra: “Đêm hôm khuya khoắt, nếu người gặp lão gia chúng ta, không chừng sẽ truyền ra lời đồn không hay.”

Tống Căng muốn nói gì đó nhưng nàng biết hắn ta nói đúng.

“Ngọc Tông này là vật đính hôn.” Người gác cổng đẩy ngọc bội qua và thư tín, tắt bếp lò, ngáp một cái: “Lão gia thương tiếc tiểu nhân lớn tuổi, không trực đêm được, tiểu nhân sắp tắt đèn rồi, mời Tống nương tử về cho.”

Nước trong lò yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ầm ĩ. Ánh mắt Tống Căng rơi vào viên ngọc bội kia, nàng cũng chưa nhận lấy nó. Nếu nàng gả cho Hà Triêm, Tống gia sẽ thực sự thành đồng đảng hoạn đảng, không cần tra thì nước bẩn này cũng đã hất ra. Nhưng nếu là Tạ Hàm Chi, vậy lại có gì khác với Hà Triêm chứ. Nàng tới nơi này, không phải vì gả cho ai, nàng chỉ muốn sống sót để lấy lại thanh danh cho phụ thân.

Người gác cổng thu đồ, bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía cửa sổ ở hành lang.

Tiếng chuỗi thanh thúy, không biết nghĩ gì mà Tống Căng lại nhìn cửa sổ. Ngọn đèn dầu nháp nháy, rèm trúc Tương Phi bên hành lang bị mưa gió đánh lên, nửa ẩn nửa lộ ra gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân.

Quảng Tụ lạnh lẽo, một màn mưa đêm.

Người gác cổng cầm đèn lồng lên, cũng không ngờ: “Tạ đại nhân, sao không có người xách đèn giùm ngài vậy.”

Tống Căng giật mình, vô cùng bất ngờ.

Người trước mắt cực mộc mạc, trên người được tẩy rửa bằng màu xanh đậm, có chút trắng bệch, xương cổ tay gầy đến sắc bén. Chỉ có áo choàng trên vai là đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng nhìn ra được, đã có chút thành công.

Thật sự không giống với Tạ Hàm Chi cay nghiệt, lạnh lẽo trong lời đồn. 

Cũng không biết hắn ta đứng đó từ bao giờ, thân phận của nàng, có phải hắn đã biết rồi hay không? Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Căng nhẫn nại sự chán ghét cùng phẫn nộ trong lòng, rũ mắt tránh đi ánh mắt.

Tiếng bước chân dần tới gần, cái bóng của nam nhân phủ lên người nàng. Tống Căng nín thở. Bước chân đối phương hơi dừng lại, ánh mắt rơi lên người nàng. Ánh mắt kia như có như không, Tống Căng nhẫn nại, lui về sau một bước. Trong lúc im lặng, ánh mắt người gác cổng băn khoăn giữa hai người, chần chờ nói: “Tống nương tử, đêm đã khuya, chớ để người nhà lo lắng.”

Người họ Tống ở kinh đô nhiều nhưng có liên quan đến Tạ Hàm Chi thì cũng chỉ có một nhà này.

Tống Căng không muốn đi, nhưng mà...Chương Vĩnh Di không muốn gặp nàng, nàng cũng không có biện pháp gì.

Ánh mắt của nam nhân trước mắt chợt ngưng đọng, tay áo dừng lại, thản nhiên nói: “Lão sư đang kiểm duyệt bài viết của thế huynh thế muội, có lẽ không thiếu một chút thời gian của ngươi.” Giọng điệu của hắn như đang hàn huyên, nửa câu sau là nói với người gác cổng: “Dẫn nàng ấy vào đi.”

Tống Căng không dám tin, nàng vô thức ngẩng mặt, nhìn Tạ Hàm Chi.

Nam nhân rất cao, từ trên cao nhìn xuống đụng vào ánh mắt của nàng, ánh mắt đen nhánh. Lập tức, hắn liền nắm vạt áo vải lanh, tự mình mở đường, nghiêng người đi về phía màn mưa.

Cuối cùng Tống Căng cũng cảm nhận được có gì đó không đúng. Tạ Hàm Chi được trọng thần thiên tử coi trọng, tác phong cũng không tránh khỏi... quá mức tự nhiên.

===

TN Team: Để tránh mọi người có ác cảm với nam chính, mình sẽ nhắn lại một chút, như trên phần giới thiệu truyện, nam chính là quyền thần quyền thế ngập trời nhưng làm việc không thẹn với lương tâm, một lòng vì dân, vì đại cục, thậm chí tàn nhẫn với chính mình. Mong mọi người sẽ ủng hộ truyện nhé, đối với cá nhân mình, đây là một bộ truyện rất đáng đọc. ( •̀ ω •́ )✧

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp