Tối nay mưa rơi càng lúc càng lớn, đập vào cửa sổ vang bôm bốp. Lúc Hà Triêm đến, Tống Căng đã thay xiêm y, cầm đèn lồng muốn ra ngoài.

Nàng không ngờ tới Hà Triêm sẽ đến, cũng không đoái hoài tới việc châm trà cho đối phương, chỉ hỏi: "Hà đại nhân... Sao lại tới nơi này?"

Cả người Hạ Triêm đều ướt nhẹp. Hắn ta tựa vào trên bàn thấp, cười như không cười, ngọn đèn ảm đạm làm nổi bật lên mặt mày càng thêm thâm thúy, sắc bén như chim ưng, mơ hồ có chút châm chọc cùng đắc ý: "Tin tức vừa mới được thông báo cho các ngươi đúng không?"

Hà Triêm tự mình rót cho mình một bát nước.

Tống Căng vô cùng bất an.

Nàng nhẹ gật đầu nhưng không chủ động hỏi.

Hà Triêm nhấp một ngụm trà. Hắn ta không quan tâm chén gốm mà chỉ nặng nề đặt tay lên bàn: "Tống nương tử, ngươi đối với ai cũng rụt rè như vậy sao?" Hắn ta cười nhạo: "Các thôn phụ trong phôn cũng không rụt rè như ngươi đâu."

Tống Căng không để ý tới lời trào phúng của hắn, nàng vội vàng hỏi: "Tại sao vụ án lại đổi thành 3 ngày?"

"Chuyện này không có liên quan gì tới ngươi." Hà Triêm ngắt lời nàng, từ trên cao nhìn xuống: "Chuyện hôn sự này, chỉ cần ngươi đồng ý, đệ đệ ngươi sẽ không có việc gì."

Lòng Tống Căng lạnh lẽo. Nàng vốn cho rằng vụ án này, cho dù là qua loa… thì cũng sẽ kéo dài rất lâu. Nhưng không ngờ rằng, triều đình không chỉ không muốn tra, còn muốn lấy tốc độ nhanh nhất để kết án. Chậu nước bẩn này, muốn dùng tội trạng nặng nhất để kết án phụ thân nàng.  

Chỉ cần kết án, từ nay về sau muốn lật lại bản án cũng khó...

Tuyệt đối không thể!

"Hà đại nhân..." Nàng có chút thất thần.

"Nguyên Nương." Hà Triêm bỗng nhiên vươn tay, cầm cổ tay của nàng, kéo lại gần: "Ngươi đang nghĩ tới ai? Chương thứ phụ... hay Tạ Liễm, ngươi ngóng trông bọn họ giúp ngươi, không bằng cầu xin ta đi."

Xiêm y của hắn ta đẹp đẽ quý giá, ẩm ướt lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm lóe ra bất định như Ác La Sát uy vũ, chỉ cần động ngón tay, có thể dễ dàng giết nàng.

Tống Căng bị kéo, suýt nữa nhào vào trong ngực Hà Triêm, cứng đơ cổ ngửa ra sau.

Nàng kinh hô một tiếng, chân cũng bị ghế đập trúng. (App TYT)

Trong phòng vang lên tiếng đèn lồng, ánh đèn cũng phất phới, ánh sáng trong phòng trong phút chốc tối xuống. Tống Căng nửa quỳ trên ghế, mùi máu tươi nồng nặc trên người Hà Triêm đập vào mặt, hô hấp trầm trọng như dao cùn cạo vào sau gáy nàng.

Trong lòng Tống Căng kinh hoàng: "Vụ án này vốn kết luận lung tung, Hà đại nhân không sợ sau này lật lại bản án..."

Lời còn chưa bị nói xong, cổ họng của nàng đã bị bóp chặt. Thân thể mất đi khống chế, Tống Căng lấy tư thế khuất nhục ngẩng mặt lên.

Đáy mắt Hà Triêm tràn đầy trào phúng: "Lật lại án?" Lòng bàn tay nguy hiểm vuốt ve cổ họng, châm chọc cười nhẹ, chậm rãi nói: "Tống gia các ngươi đã chết sạch rồi, ai sẽ lật lại án cho ngươi chứ? Chẳng lẽ ai cũng muốn như Tống gia ngươi, chết sạch hay sao?"

Mỗi một chữ chết đều như một thanh đao đâm vào ngực Tống Căng.

Làm sao lại như lời Hà Triêm, không ai dám vươn tay giúp đỡ. Nàng và mẹ đã vô số lần kéo thể diện xuống, cầu xin không ít người, chịu không ít khinh thường, nhưng chỉ đổi lấy một câu lẽ nào muốn để bọn họ cũng giống như Tống gia, chết sạch sẽ hay sao?

Tống Căng im lặng không lên tiếng.

Cửa bị người của Hà Triêm giữ lại, danh thiếp của Tạ Liễm tuy rằng đã giao cho Thái ma ma nhưng không biết Thái ma ma có thể tìm được cơ hội ra ngoài hay không. Cho dù bà có thể đi ra ngoài, Chương Vĩnh Di cũng chưa chắc sẽ vươn tay giúp đỡ.

Nhưng dù thế nào...

Nàng ngẩng mặt lên, nhẹ giọng nói: "Làm sao ta tin là Hà đại nhân sẽ bảo vệ đệ đệ ta đây?"

Giọng điệu tựa hồ là cầu xin, lại càng giống như là giằng co với hắn ta.

Hà Triêm vội vàng không kịp chuẩn bị, ngực bị đụng một cái.

Nữ tử đối diện vốn là mảnh vỡ nhỏ bé yếu ớt, đáy mắt ngậm nước mắt, giống như Ngu Mỹ Nhân. Trong lòng Hà Triêm dâng lên một luồng hỏa khí, bực bội siết chặt tay, lại bị nước mắt chảy xuống làm bỏng.

Hắn ta gần như theo bản năng buông lỏng tay ra, lại lần nữa tức giận.

"Tống gia suy tàn, nhưng thanh danh vẫn còn." Thiếu nữ ho đến bả vai run rẩy, cái cổ mỏng manh đè thấp, sặc ra nước mắt ròng ròng trượt xuống, "Nếu đệ đệ ta cũng chết, người bên ngoài sẽ chỉ cảm thấy đại nhân bỏ đá xuống giếng mà không phải chúng ta dựa lưng vào Triệu chưởng ấn..."

Nàng nói liền mạch lưu loát, ho ra từng ngụm từng ngụm máu đỏ thẫm.

Hà Triêm giận đến khó chịu.

Tống Căng vô cùng thông minh, nàng nói được chiều hướng vụ việc. Người tham ô căn bản không phải Tống Kính Diễn, nhưng Tống Kính Diễn là kẻ chết thay thích hợp nhất. Họ không thể điều tra, chỉ có thể đưa ra kết luận... Nhưng mấy năm trước Tống Kính Diễn được đánh giá quá tốt, nếu vội vàng định tội, chỉ sợ sẽ có người muốn sửa lại án xử sai, nhưng vị cấp trên kia của hắn lại không đợi được. Biện pháp trung hòa chính là "kéo" Tống Kính Diễn vào nhóm Triệu Bảo, để hắn làm "kẻ ác".

Mấy năm nay Triệu Bảo cõng rất tội danh, lại có người phía trên bảo vệ. Giờ đây nếu Triệu Bảo bảo vệ hậu nhân duy nhất của Tống gia, người bên ngoài đương nhiên sẽ cảm thấy tay Tống Kính Diễn không sạch sẽ... sẽ không có ai tin cha nàng trong sạch —— Làm sao có thể tin được? Đó là đồng lõa của Triệu Bảo mà.

"Ngươi cũng thông minh đấy." Hà Triêm cười lạnh.

Thiếu nữ đối diện mím môi không nói, tóc đen tán loạn mà rơi xuống, làm sắc mặt nàng cực kỳ tái nhợt. Trong lòng Hà Triêm sinh ra ý niệm khác, gần như là theo bản năng, hắn đưa tay muốn nắm lấy cằm của nàng.

Cổ họng chợt lạnh, trâm bạc trong tay áo nàng đột nhiên đâm ra. Cả người nàng tái nhợt không có sắc thái nhưng trong mắt lại như toát ra lửa rừng, kịch liệt vô cùng.

"Cách ta xa một chút." Tống Căng nói.

Hà Triêm trầm mặt.

Ánh mắt chán ghét hắn ta của nàng không che giấu chút nào, giống như đang nhìn thứ dơ bẩn gì đó. Cho dù là Tạ Liễm tự tay buộc tội phụ thân nàng, Tống Căng cũng không nhìn hắn với ánh mắt như vậy. 

Hà Triêm âm trầm nhìn Tống Căng. Lát sau, hắn ta cười nhạo, nắm chặt vỏ đao bên hông, đứng lên "Làm sao? Ngươi..."

Câu nói này còn chưa nói hết, cửa đã bị đập.

"Đại nhân, Chương Thứ Phụ đã đến, muốn gặp… gặp Tống nương tử." Thanh âm của đối phương càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì im lặng.

Tống Căng vội vàng ngẩng mặt. Tạ Liễm không tới nhưng người của Chương Vĩnh Di tới. So với Tạ Liễm, đương nhiên là Chương Vĩnh Di đáng tin cậy hơn một chút, nhưng thực quyền của Chương Vĩnh Di hiện giờ không bằng Tạ Liễm, nếu Hà Triêm phát điên, chưa chắc đã trấn áp được Hà Triêm.

Chỉ là, nàng vốn còn tưởng rằng lần trước Chương Vĩnh Di không gặp nàng... Bây giờ có lẽ cũng chỉ có Tạ Liễm nguyện ý ra mặt.

Ngắn ngủi mấy khắc, trong lòng nàng đã nghĩ rất nhiều.

Hà Triêm tựa hồ vô cùng không vui.

Qua hồi lâu, nàng mới nghe thấy Hà Triêm không kiên nhẫn nói: "Mời vào."

Hà Triêm đạp cửa, xoay người đi ra ngoài.

Thân thể Tống Căng hơi lung lay, nàng ngồi trên mặt đất, dựa vào ghế mới không tê liệt ngã xuống đất. Rõ ràng đối phương muốn định tội cha, nhưng một khi định tội... Đệ đệ nhất định sẽ chết.

Quả thật đúng như Hà Triêm nói, chỉ có bị giội nước bẩn lên mới có thể nhẫn nhục sống tạm bợ.

Nàng mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn về phía cửa.

Cửa gỗ két một tiếng, mưa gió cuốn theo hơi ẩm, đập vào mặt, rèm che được thổi đến mức nặng nề tắt đèn. Đối phương cầm đèn lồng, quanh thân ẩn trong đêm mưa đen kịt, chỉ có đôi mắt là phản chiếu ánh đèn.

Tống Căng cứng đờ phân biệt trong chốc lát mới nhận ra đó là Tạ Liễm.

Nàng có chút kinh ngạc, chợt lấy lại tinh thần: "Tạ đại nhân."

Xiêm y đối phương ướt đẫm, có mấy sợi tóc mai đen nhánh dính ở thái dương, xương quai hàm sắc bén tái nhợt, hắn nâng con ngươi đen kịt nhìn nàng, không chào hỏi, chỉ lấy từ trong tay áo ra mấy tờ giấy viết thư. 

Tờ giấy viết thư kia hết sức quen thuộc, Tống Căng nhìn Tạ Liễm mở ra.

Nàng quả thật biết chúng. Đó là lá thư nàng gửi cho Chương Vĩnh Di, có thể giúp phụ thân nàng lật lại bản án. Nhưng đồ nàng bí mật đưa cho Chương Vĩnh Di, vốn nên tồn tại trong nha môn, làm chứng cứ lật lại bản án mới đúng. Nhưng giờ phút này, nó đã xuất hiện trong tay Tạ Liễm, nói rõ đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Hy vọng duy nhất của Tống Căng cứ như vậy bị dập tắt.

"Những lá thư này, bây giờ còn chưa phải lúc để lấy ra." Tạ Liễm nói.

Tống Căng nhíu mày: "Vậy phải đợi tới khi nào?"

Tạ Liễm không trả lời, ngược lại nói: "Trong ba ngày vụ án phải được kết án. Nếu không thể thẩm tra xử lý ra kết quả, vậy trước khi kết án, những chứng cớ này, tuyệt đối không thể lộ ra."

"Tạ đại nhân." Tống Căng không có sức để tức giận.

Nàng phòng Hà Triêm, cũng phòng Tạ Liễm.

Nhưng lúc này, nàng lại không có sức để cầm cây trâm bạc trong tay, ngược lại chỉ hỏi hắn: "Cho nên… ngươi chặn chứng cứ ta đưa cho Chương đại nhân, để ta trơ mắt chờ đệ đệ chết trước mắt ta sao?"

Ngoài phòng mưa gió tiêu sái, người của Hà Triêm canh giữ tiểu viện cực kỳ chặt chẽ, bốn phía đều là bóng người trùng điệp, chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ vang lên càng nhiều tiếng đeo đao thiết giáp, tùy thời sẽ xông tới. 

Tạ Liễm buông đèn lồng trong tay xuống, tự mình ngồi ở trước bàn.

Trong bóng tối, chỉ có bên cạnh hắn có ánh sáng.

"Không đâu." Tạ Liễm cụp mắt xuống.

Ánh đèn mờ ảo, Tống Căng theo bản năng nhìn hắn, quanh thân thanh niên thanh tịch kiêu ngạo, lông mày cau lại, đáy mắt như ẩn giấu bóng ma nhàn nhạt, dưới ánh mắt gấp gáp của nàng, xương ngón tay trắng lạnh lật qua lật lại, liếc nhanh qua.

Lúc này hắn mới hơi ngẩng mặt lên, nhìn về phía nàng. Đôi mắt đen thâm trầm, vẻ mặt nghiêm túc, giống như quyền thần nắm giữ quyền sinh sát trong truyền thuyết.

Mưa gió sắp tới, phảng phất như ngừng lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tống Căng vội vàng, bất giác thư giãn.

Nhưng nàng không ngừng lo lắng, bám lấy ống tay áo của Tạ Liễm. Ánh mắt đối phương như có thực chất, băng lãnh trầm trọng như sương tuyết, trong đầu Tống Căng không khỏi hiện lên rất nhiều tin đồn...Vô số lưu dân chết trên tay hắn, máu thịt be bét cũng không chớp mắt. Không ít phạm nhân, tức thì bị hắn tự tay tra tấn đến chết.

Nàng nhẹ run rẩy.

"Tống nương tử, ba ngày này ngươi không được ra ngoài."

Trước khi nàng rút tay về, cách y phuc, hắn đặt tay lên cánh tay nàng, khiến nàng không được né tránh. Tạ Liễm đã đến rất gần, gần đến mức có chút thất lễ, mùi Tô Hợp rơi vào trên người nàng, bình tĩnh.

Trong một màu đen kịt, Tống Căng nhìn về phía nguồn sáng duy nhất.

Nàng hỏi nhỏ: "Tại sao?"

Tạ Liễm không trả lời nàng, ngược lại lại thu thư vào trong tay áo lần nữa.

Giấy viết thư nhiều năm đã giòn, Tống Căng nghe thấy, động tác Tạ Liễm hơi dừng lại, mới trả lời nàng: "Mười hai năm trước, lúc Tống đại nhân ra ngoài từng có ân với ta."

Mười hai năm trước, phụ thân đã ra ngoài làm quan. Ông ngồi thuyền từ trên sông Bá Thủy xuống, nhưng vì mấy ngày liên tiếp trời mưa, nước Bá bị lũ lụt. Vô số dân chúng hai bên bờ Bá Thủy gặp tai họa, già trẻ không nhà để về rất nhiều, cha nàng chịu áp lực không thể đúng hạn đi nhậm chức, ở gần Bá Thủy quyên tặng dược vật đi theo, giúp quan lại địa phương kháng lũ. Lúc ấy phụ thân nàng đã có chút danh tiếng, vì phòng có người nói phụ thân nàng mua danh chuộc tiếng, việc này cũng không lộ ra.

Huống chi...Tuổi tác và tổ tịch của Tạ Liễm cũng tương tự.

Nhưng đã như vậy, làm sao hắn lại không thẹn với lương tâm, viết xuống một tờ vạch tội kia?

"Nếu như sau ba ngày, sự tình có biến." Trong lúc tâm tình Tống Căng còn phức tạp, Tạ Liễm lại đưa danh thiếp vào trong tay nàng: "Đi gặp lão sư, Chương Thứ Phụ tất sẽ giúp ngươi." 

Danh thiếp dường như cũng bị ướt, lạnh đến mức Tống Căng hoảng hồn.

Nàng nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa. Thủ vệ sâm nghiêm như vậy, chính là để bức bách nàng và mẫu thân đáp ứng đầu nhập vào đảng phái Triệu Bảo. Tống Căng mơ hồ cảm giác được cái gì đó, bất chấp phẫn hận chán ghét đối với Tạ Liễm, truy vấn: "Nếu ta ra cửa, hoặc là ta đáp ứng Hà Triêm thì sẽ như thế nào?"

===

Tên truyện: SAU KHI ĐỔI HÔN SỰ VỚI ĐÍCH TỶ

Tác giả: Minh Xuân Diên

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Trạch đấu , Cưới trước yêu sau , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Giới thiệu:

Sinh viên đại học Minh Dao, sau khi thức đêm chơi game bị đột tử, bất ngờ xuyên vào thân xác thứ nữ của phủ An quốc công.

Minh Dao khẽ thở dài: "Còn học tập gì? Vui cái gì? Nằm không không thấy thích sao?"

Nàng mang một gương mặt phù dung, ăn no chờ chết sống đến năm mười lăm tuổi, đích mẫu hứa gả nàng cho Ôn Tòng Dương, cháu trai nhà mẹ đẻ.

Ôn Tòng Dương, vị hôn phu trẻ tuổi tuấn tú, chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì. Hắn và nàng chính là một đôi ngu - lười trời đất tạo nên.

Minh Dao đang chuẩn bị dọn dẹp đổi chỗ nằm, đột nhiên, đích tỷ của nàng không cần tân khoa Thám hoa mà đích mẫu ngàn chọn vạn tuyển, nhất định phải đổi mối hôn sự với nàng.

Nha hoàn thiếp thân lo lắng: "Nghe nói cô gia dậy từ canh ba gà gáy, tuổi còn trẻ đã có thể trúng Thám Hoa. Cô nương đi qua, chỉ sợ ngủ không đủ."

Một ngày Minh Dao phải ngủ năm canh giờ.

Nàng nghĩ nghĩ, đây đích thật là một vấn đề lớn.

-

Thôi Giác, xuất thân thanh lưu thư hương thế gia, thuở nhỏ chuyên tâm đọc sách hành nghiệp, lòng đầy trị thế báo quốc, tự nhận không có tâm với tình yêu.

Bởi vậy, hôn sự đã định, An quốc công phủ lại bỗng nhiên đổi tân nương. Tuy Thôi Giác bất mãn nhưng chưa giận chó đánh mèo với tân thê.

Chỉ cần tân thê an phận hiểu chuyện, hắn cũng sẽ không bạc đãi nàng.

***

Đêm tân hôn.

Sau khi ôn tồn, nhìn thê tử mệt mỏi trong lòng, Thôi Giác không khỏi sinh lòng trìu mến, hỏi nàng có muốn gì hay không.

Tân thê đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Buổi sáng trễ nhất ta có thể ngủ đến canh giờ nào?"

Thôi Giác:...

-

Kỷ Minh Đạt là đích nữ của An Quốc Công, từ nhỏ nhận hết thiên kiều vạn sủng, trong nhà không ai dám khiến nàng ta chịu một chút ấm ức nào.

Nhưng vào một buổi tối, nàng ta vậy mà lại mơ thấy sau khi mình cùng Thôi Giác thành hôn hầu như bất hòa, mà Ôn Tòng Dương lại ngọt ngào ân ái cùng Minh Dao. Ôn Tòng Dương còn vì Minh Dao mà tòng quân lập công, kiếm được cho Minh Dao chức danh cáo mệnh nhất phẩm.

Nàng ta thà chết cũng không chịu gả cho Thôi Giác, cứng rắn đoạt đi mối hôn sự của Minh Dao.

Nhưng thành hôn không đến ba tháng, Kỷ Minh Đạt liền cùng Ôn Tòng Dương đại náo một trận.

Nàng ta chạy đến điền trang hồi môn giải sầu, biết được nhị muội muội và muội phu đang cưỡi ngựa ở điền trang bên cạnh.

Nàng ta không tin hai người này thật sự có thể chung sống hòa thuận, nhịn không được đi xem, thấy Minh Dao xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ngựa, mặc cho người nói cái gì cũng không chịu động.

Thôi Giác tức giận đến đỏ mặt, lại xoay người lên ngựa, lạnh mặt dùng từ ngữ dịu dàng, tay cầm tay dạy Minh Dao nắm dây cương.

Kỷ Minh Đạt bỗng nhiên cắn chặt răng.

Cá mặn ngây thơ × Thám hoa thanh lãnh, trước cưới yêu sau, hằng ngày lưu luyến.

Lưu ý: Song xử, thể xác lẫn tinh thần đều 1v1. Nữ chính chắc chắn vẫn sẽ có chức danh cáo mệnh nhất phẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play