"A ma, không nên nói mò." Tống Căng có chút bất đắc dĩ.

Thái ma ma hối hận mình lỡ lời, bà ngượng ngùng cười: "Ta chỉ thấy Tạ đại nhân nhìn chính trực, chịu giúp chúng ta lấy lại công bằng, nhìn không giống người gian ác.”

Tống Căng lắc đầu, không lên tiếng.

Nếu ngoài mặt là vậy thì cũng không coi tính mạng người như cỏ rác, quấy phá Hoàng Lăng Án…

"Ta đi thay y phục." Tống Căng không muốn nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn bệnh tình của nương tốt lên, đệ đệ sớm ngày ra ngục. Đến lúc đó, cả nhà nàng dù có khốn đốn cũng không đến mức lúc nào cũng như có thanh đao treo trên đầu như này.

Thay đổi xiêm y xong, Tống Căng đi nấu nước nóng.

Triệu phu nhân trong phòng nghe được tiếng cửa mở, bà mơ màng tỉnh lại, run rẩy đưa tay kéo Tống Căng: "Nguyên Nương..."

“Nương ăn chút đi." Tống Căng đỡ mẫu thân dậy, cho bà uống nửa chén nước ấm mới kể lại chuyện hôm nay: "Con thấy đệ đệ rất khỏe, tinh thần cũng bình thường, chắc Hà đại nhân không làm khó nó đâu ạ."

Triệu phu nhân liền hỏi: "Vậy hôm nay con có bị Vương thị nhục mạ hay không?"

Vương thị chính là Nhị thái thái.

"Bà ta cũng tính làm vậy..." Tống Căng cười, lại kể lại chuyện ngân phiếu một cách sinh động: "Nương cứ yên tâm, hiện giờ con đã có bạc mua thuốc... Chỉ cần nương khỏe lên nhanh một chút thì lần sau chúng ta có thể cùng đi thăm đệ ấy..."

Nàng dừng một chút: "Nói không chừng, qua một thời gian nữa đệ đệ có thể được thả ra."

Triệu phu nhân nhìn ra tâm trạng của Tống Căng không tệ, giống người bệnh đã lâu rồi mới lấy lại tinh thần, bây giờ Tống Căng y như vậy. Phần lớn thời gian nàng đều bình thường, nếu đã nói xong một câu thì nàng sẽ không nói thêm chữ nào, thậm chí ánh mắt cũng sẽ không tỏ vẻ gì. Lời nàng nói cũng làm bà được an ủi phần nào. Triệu phu nhân cũng yên tâm hơn. (App TYT)

"Mệt không?" Bà nhéo lòng bàn tay Tống Căng, tay nữ tử hơi lạnh, lộ ra vẻ suy yếu.

Thiếu nữ lắc đầu, sự mệt mỏi đã lộ rõ qua ánh mắt.  

Triệu phu nhân vừa đau lòng vừa thương xót, bà đưa tay vuốt ve tóc nữ nhi, ép tinh thần khỏe mạnh, ngay cả ý thức cũng rõ ràng. Bà trầm tư một lát, bỗng nhiên mở miệng: "Nguyên Nương, con mở cái rương ra đi, lấy hộp trang điểm hình vỏ ốc ở dưới cùng ra đi.”

Tống Căng sửng sốt, vội đi lấy.

Chỉ lát sau, cái hộp không lớn kia được Tống Căng ôm trong ngực.

Triệu phu nhân nhận lấy, lấy những viên châu ngọc trong hộp ra. Chỉ trong chốc lát, đáy hộp bắn ra, không ngờ cất giấu mấy lá thư mỏng ở dưới cùng.

Không chỉ Tống Căng, ngay cả Triệu phu nhân cũng sửng sốt.

"Đây là của hồi môn trước khi cha con còn chưa nhập sĩ." Triệu phu nhân lại mở thư ra, ngón tay run rẩy: "Ta sớm nên nghĩ đến, ta sớm nên sớm nên... Ta sớm nên nghĩ đến mới phải!"

"Nương."

Mặt Triệu phu nhân trắng bệch, nhét lá thư vào trong ngực Tống Căng. Bà ngửa người ra sau, nước mắt trượt vào tóc mai.

"Con nhìn thử xem, xem thử cha con đang giấu bí mật gì." Triệu phu nhân lấy tay che mặt, nghẹn ngào không kìm nén được.

Tống Căng cũng có chút bối rối. Nàng nhận lấy, đọc nhanh như gió, sau đó mới chậm chạp suy nghĩ xem những chữ này có ý gì. Đợi đến khi xem hết một lần nữa, tim Tống Căng đập thình thịch, đứng bật dậy.

Năm đó phụ thân muốn báo lỗ hổng tài chính ở hoàng lăng lên... Vậy người tham ô sao có thể là phụ thân được?

Tống Căng vội vàng gấp lá thư lại, trong lòng loạn tùng phèo. Nhưng sau khi phụ thân bị bắt, vì sao ông không coi đây là chứng cứ giải oan cho mình? Hay là nói, cha đã giải oan, lại trễ một bước “sợ tội tự sát chết ở trong lao ngục”.

Không đúng, không đúng.

Tống Căng lần nữa cúi đầu, nhìn phía lá thư trong tay mình.

Nếu phụ thân báo những thứ này lên, chỉ sợ nàng và mẫu thân tuyệt đối không có khả năng còn sống... Trong nhà cũng sớm đã bị đào sâu ba thước. Như thế xem ra, phụ thân biết rõ mình bị oan nhưng không tự mình báo oan cho mình. Rốt cuộc là vì sao phụ thân lại...

Huống chi, Hà Triêm thẩm tra xử lý vụ án này tuyệt đối không đáng tin, nàng cũng tuyệt đối không dám tín nhiệm Tạ Liễm. Cho dù phong thư này có khả năng lật lại bản án cho phụ thân, hiện giờ lại không có một người có thể phó thác, có thể giúp phụ thân nàng giải oan. 

Tống Căng tâm loạn như ma, nàng đành nhìn về phía Triệu phu nhân.

"Nương..." Nàng thấp giọng hỏi.

Triệu phu nhân quay đầu lại: "Phụ thân con năm đó, tuy giao thiệp rộng rãi nhưng người có thể coi là tri kỷ chỉ có hai người."

Từ nhỏ Tống Căng đã nhiều bệnh, chỉ trước năm 5 tuổi mới được nuôi dưỡng dưới gối cha nương, hoàn toàn không biết gì về những thứ này.

"Là ai vậy nương?" Nàng hỏi.

Triệu phu nhân nói: "Tiền nhiệm thủ phụ Tần Ký Bạch, Chương đại nhân trước đó không lâu đa từng bái phỏng với con."

Tống Căng càng thêm bất ngờ, không khỏi truy hỏi: "Mẫu thân, con có hôn ước với ai không ạ?"

"Hôn ước?" Có lẽ do nàng chuyển đề tài quá nhanh, Triệu phu nhân hơi trầm tư, lắc đầu: "Khi còn trẻ phụ thân con tính tình phong lưu, thường hay đùa giỡn, muốn con thành thân với con cái của bằng hữu. Nhưng lúc 5 tuổi con bị bệnh, phụ thân con sợ con bị “bắt” đi, sau này hận không thể không nhắc tới chuyện trong nhà có nữ nhi, hôn ước ở đâu ra?"

Phụ thân và Chương Vĩnh Vi biết nhau từ sớm, nếu hôn sự này thật sự có liên quan đến Chương Vĩnh Vi...Chỉ sợ là từ trước khi nàng 5 tuổi.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể tín nhiệm Tạ Liễm và Chương Vĩnh Vi... Nhưng nhiều năm trước Tần Vô Song vừa mới về hưu đã bị cuốn vào một vụ án, Tần gia đã bị tru di tam tộc, cũng không trông cậy được gì.

Triệu phu nhân còn nói thêm: "Nếu thật sự muốn cầu xin thì cũng chỉ có thể xin Chương Vĩnh Di."

Tống Căng không lên tiếng.

Tuy nàng chưa từng thấy Chương Vĩnh Di nhưng lại hết sức kiêng kị Tạ Liễm.

Lúc trước Tạ Liễm vạch tội phụ thân nàng, chuyện này Chương Vĩnh Di không thể không biết trước. Hơn nữa, phụ thân nàng lại quyết liệt với Chương Vĩnh Di như vậy, ở một số thời điểm còn đáng sợ hơn kẻ thù.

Triệu phu nhân gọi nàng: "Nguyên Nương à?"

Tống Căng hỏi: "Nương cảm thấy, Chương Vĩnh Di là người thế nào?"

"Ngày đó con đi cầu xin ông ta, chẳng lẽ ông ta còn làm khó con sao?" Tinh thần Triệu phu nhân rất tốt, thậm chí còn khẽ cười một tiếng: "Cái khác nương không rõ lắm, nhưng người bằng hữu của phụ thân con, nhân phẩm rất tốt."

Tống Căng vốn muốn nói, lúc đó nàng vừa tới cửa thì họ đã không tiếp mình. Nhưng cẩn thận nhớ lại thì nàng cũng không bị làm khó, họ chỉ nói cho nàng biết mình có hôn ước thôi.

Tống Căng nói: "Nhưng học trò của ông ấy là Tạ Liễm."

Nghe thấy cái tên này, Triệu phu nhân ngây ngốc, trong nháy mắt ho đến tê tâm liệt phế.

Tống Căng vuốt lưng cho  mẫu thân.

Một lát sau.

“Nương…” Con ngươi Triệu phu nhân lại bắt đầu tan rã, há to miệng, tựa hồ đã quên mình muốn nói gì: "... Nguyên Nương, nếu không thì gả cho Hà Triêm đi... Khụ khụ, chuyện trên triều đình, có thay đổi trong nháy mắt, con đi đâu bắt được trận gió đông kia..." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tống Căng lại trầm mặc.

Còn không phải sao, lâu tới mức lòng nàng rối tung. 

Nếu gả cho Hà Triêm, đệ đệ nhất định có thể sống sót, nàng cũng có người che chở, từ đó có thể sống tốt, mặc dù mang thanh danh nữ nhi tội thần nhưng cũng không cần lo lắng ngày mai sẽ bệnh chết trong nhà rách nữa.

Thanh danh có ích lợi gì chứ? Danh tiếng không thể đổi thành thuốc được.

“Nương.” Tống Căng gọi.

Tiếng ngáy rất nhỏ của Triệu phu nhân truyền đến, bà cũng không trả lời nàng.

Màn cửa được Thái ma ma vén qua một bên, lão nhân lộ ra nửa khuôn mặt, mừng rỡ gọi nàng: "Cô nương, ta có nấu cháo thịt bồi bổ thân thể cho phu nhân, phu nhân tỉnh chưa?"

Mùi cháo thịt thơm ngào ngạt tràn vào phòng, ngay cả Tống Căng cũng có chút đói.

Nàng lắc đầu và bước ra cửa.

Thái ma ma lau bàn ghế sạch sẽ, bày biện mấy món ăn ra. Bên cạnh còn đun một bát nước sơn trà, thịt lê tuyết bị nấu đến mềm nhũn, vừa nhỏ vừa khéo, lộ ra một vị ngọt.

Tống Căng nghĩ đến mẫu thân vừa khỏe tinh thần, khóe môi nàng hơi cong lên.

Phụ thân không tham ô, nàng cũng có chứng cứ.

Chỉ cần người thân còn sống, có gì không tốt chứ?

“Lão nô vừa phát hiện, không chỉ mái ngói trên nóc nhà được sửa lại, ngay cả cửa sổ bị hỏng cũng được sửa." Thái ma ma ngồi ở bên cạnh Tống Căng, gắp thức ăn cho nàng, cười tủm tỉm nói: "Lúc cô nương vẽ tranh, cũng không cần lo bị gió thổi đến mức ho khan."

Tống Căng vùi đầu uống nước sơn trà, cũng gật đầu.

Khi người ta đến tuyệt cảnh, có mảnh ngói che đầu đã có thể thỏa mãn, nàng không nhịn được mà cười cười.

Thái ma ma tiến lại gần, nháy mắt ra hiệu, "Vừa nãy ta ra ngoài mua thức ăn, cố ý nhường đường, cô nương đoán xem ta nghe được gì?" Thái ma ma khoa tay múa chân hai cái, chống hông: "Nhị thái thái trở về đã bị đánh một trận, nghe nói nếu không phải có người ngăn cản thì chân đã gãy rồi."

Tống Căng sửng sốt, lại lắc đầu.

"Nghe nói là mặt mũi bầm dập, da thịt trên đùi cũng bị rách, xương cốt suýt nữa bị chặt đứt." Thái ma ma nói.

Tống Căng nhớ tới người quyết định tất nhiên là thúc phụ mình, trong lòng càng không có tư vị. Năm đó khi phụ thân còn trẻ, vì nhị thúc phụ làm ăn thất bát, trong nhà còn phải ăn cháo bột một thời gian. Về sau nhị thúc phụ gây họa, suýt nữa làm hại phụ thân mất quan, vẫn là mẫu thân mời người nhà mẹ đẻ chu toàn mới không gây ra đại sự.

Thái ma ma có chút hả hê nói: "Nghe nói Trần đại nhân của Binh mã ty còn sai người đi điều tra cửa hàng nhà ông ta. Thường ngày ông ta làm nhiều việc trái lương tâm, không chừng tra đã ra cái gì đó, sẽ có kết quả tốt thôi."

Tống Căng gật đầu, cũng mỉm cười.

Hai người ăn cơm xong lại đi ra ngoài mua chút giấy bút.

Quan binh tuần tra trên đường nhiều hơn chứ không ít, nhưng lại không thấy bóng người dân đâu. Kinh thành Biện Kinh ngày xưa rộn ràng nhốn nháo lại trở nên giống ngày xưa, không ít cô gái bán hoa rao hàng dọc đường.

Thái ma ma nhìn thêm vài lần, hỏi: "Cô nương mua một cây hoa hạnh đi."

Tống Căng lắc đầu: "Không đáng phải tốn tiền."

"Nếu nữ tử đáp đúng câu thơ hoặc là thơ từ mới, cũng có thể không tốn tiền." Tiểu cô nương bán hoa đi ngang qua nghe được, tiến tới cười với Tống Căng, ôm lấy cái sọt hoa: "Hoa hạnh chỉ còn lại một cây, chỉ có sơn trà và hoa đào mới nở."

Tống Căng cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy một cành hạnh phấn trắng.

Nàng đang muốn mở miệng. Xa xa lại có thiếu nữ bước nhanh chạy tới, đưa tay cầm lấy cành hạnh hoa kia: "Ta không đối thơ, ta có thể bỏ tiền mua cây hoa này."

Cô gái mắt như quả hạnh tròn, hai má trắng nõn, điểm mặt trân châu, đầu đội mũ hoa của lâu tử, thập phần mỹ mạo. Nàng hướng về phía Tống Căng ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng làm nũng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, ta muốn tặng cho huynh cây trâm cài của ta, ngươi có thể nhường cho ta hay không?”

Tống Căng còn chưa trả lời, đã nhìn thấy Tạ Liễm từ xa xa đi tới.

Nàng hơi dừng lại: "... Tạ đại nhân?"

Thiếu nữ cũng sửng sốt, nàng nhìn về phía Tạ Liễm: "Huynh, huynh quen biết vị nữ tử này sao?"

===

TN Team: Mọi người còm nhiều nhiều tiếp thêm động lực cho tụi mình nhé!! Tụi mình mong mọi người lắm á!! (´▽`ʃ♡ƪ)

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play