Nhị thái thái sững sờ, run rẩy dữ dội một cái.

Tại sao Tạ Liễm lại ở chỗ này?!

Dù bà ta có thô bỉ đến đâu cũng đã được nghe nói về Tạ Liễm. Không chỉ là quan lại người ta thảo luận, ngay cả trà lâu tửu quán cũng nhắc đến sinh động như thật việc Tạ Liễm làm sao để độc chưởng Hình bộ quyền to, phiên vân phúc vũ*.

(*Phiên vân phúc vũ: Cụm từ này thường được dùng để ám chỉ sự thay đổi thất thường, không ổn định trong tâm trạng, quyết định hoặc tình thế.)

Huống chi...

Lúc trước Tống Kinh Diễn quyền thế cỡ nào?

Cũng bởi vì một tờ vạch tội của hắn mà Tống gia rơi vào tình trạng như thế này!

Cây trâm lạnh lẽo còn đang đặt trên cổ họng nóng bỏng, mạch đập cũng nhảy theo nhịp tim. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tạ Liễm, Nhị thái thái gần như không thể thở nổi. Bà ta nói không nên lời là hối hận hay sợ hãi, chỉ cảm thấy tứ chi rét run. Chỉ cần Tạ Liễm muốn, sống chết của những người còn lại trong Tống gia chẳng qua chỉ là chuyện hắn giơ tay mà thôi. Nhân vật lớn như vậy. Đừng nói là bà ta, đổi thành vị kia trong nhà bà ta cũng không ứng phó được.

"Tạ... Tạ đại nhân?" Nhị thái thái chỉ có thể trắng bệch mặt, nặn ra gương mặt tươi cười nói: "Thiếp thân nói giỡn với Nguyên Nương. Nguyên Nương, Nguyên Nương ngươi nói... đúng không?" 

Tống Căng mỉm cười, ánh mắt hơi trào phúng.

Thậm chí Tạ Liễm còn không nhìn nàng.

Nhị thái thái cứng đờ, không biết Tạ Liễm có tin hay không nhưng lại không dám tiến lên.

Thanh niên như tùng như hạc*, dặn dò mã phu phía sau.

(*Như tùng như hạc: thường dùng để miêu tả sự cao quý, thanh tao và bền bỉ, giống như cây tùng và chim hạc.)

"Trần bá, thay Tống nương tử sửa chữa nóc nhà."

Không chỉ là Nhị phu nhân, ngay cả Trần bá cũng sửng sốt, kịp phản ứng vội vàng đáp một tiếng.

Sắc mặt Nhị thái thái lại trắng ra mấy phần.

Tạ Liễm sửa nóc nhà cho Tống Căng? Hắn không bị điên đúng không? Đối với một kẻ sa cơ thất thế... Phi, chăm sóc một đứa nữ nhi của tội thần như vậy. Chẳng lẽ vụ án của Tống Kính Diễn có chuyển biến? Nếu không thì cho dù là ai đến giúp Tống Căng, cũng không tới lượt Tạ Liễm.

Lại nói, nếu không phải như thế. Tống Căng có chỗ xứng để Tạ Liễm nhìn xem thêm một cái ư?

"Nguyên Nương..." Trên cổ Nhị thái thái còn đặt cây trâm, bà ta cười làm lành, kéo tay áo Tống Căng, "Tốt xấu gì ngươi cũng giải thích với Tạ đại nhân một câu, người không biết còn nghĩ ta bắt nạt ngươi đó." (App TYT)

Tống Căng rũ mắt xuống. Nàng chậm rãi buông lỏng tay, thấy Nhị thái thái cẩn thận né tránh cây trâm, lại lui lại mấy bước.

"Mẫu thân bệnh nặng, lại bị sợ hãi, nhà cửa càng bị đập phá." Tống Căng nhìn bà ta một cái rất sâu, giận quá hóa cười, "Chuyện buồn cười lớn như vậy, ta chịu không nổi."

Biểu cảm của Nhị thái thái xấu hổ, lén liếc những người còn lại vài lần.

Bà ta hơi giãy dụa, đau lòng lấy túi tiền tròn vo từ trong tay áo ra, kín đáo đưa cho Tống Căng, "Không phải Nhị thẩm cố ý đến thăm các người sao?"

Tên trên khế ước nhà đã sớm viết xuống, tạm thời không có cách nào sửa đổi. Nhưng mẫu thân bệnh nặng, ngay cả bức tranh nàng vẽ bán lấy tiền cũng bị xé, việc quan trọng chính là kiếm tiền mua thuốc. Huống chi, đệ đệ rơi vào trong tay Hà Triêm, mặc dù tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng cần chuẩn bị tiền bạc.

Tống Căng liếc mắt một cái, "Cưỡng chế xông vào nhà dân, nếu báo quan chỉ sợ không thiếu ăn cơm tù mấy ngày."

Nhị thái thái ngạc nhiên. Có lẽ không ngờ Tống Căng cũng học được cách tống tiền người khác, bà ta nhìn lén Tạ Liễm vài lần, mới không thể không nhìn về phía mấy nữ nhân khác. Mấy người bàn bạc một lúc, chịu đựng oán trách, không tình nguyện gom ra một chồng ngân phiếu.

—— Đây vốn muốn chuẩn bị cho quan phủ, đáng tiếc không dùng được.

"Những ngân phiếu này, ngươi tạm thời cầm lấy... Mua chút thuốc cho nương ngươi, nếu không đủ thì lại đến tìm Nhị thẩm là được." Nhị thái thái nặn ra khuôn mặt tươi cười, kín đáo đưa ngân phiếu cho Tống Căng.

Tống Căng rũ mắt, nhận ngân phiếu.

Thái ma ma chống nạnh, nhổ một ngụm phun lên mặt Nhị thái thái: "Làm bộ làm tịch!"

"Cũng xin mấy vị thím tìm về nghiên mực và thỏi mực bị ném trong khe nước thối giúp ta." Giọng Tống Căng ôn hòa, đi về phía trước một bước.

Mấy người đều sửng sốt, chỉ có Thái ma ma tức giận đến bật cười. Bà ấy lấy thỏi mực từ trong mương ra, bàn tay run rẩy tức giận đến mức hất nước bẩn lên mặt mấy người họ, "Thỏi mực nương tử nhà ta dùng có trộn lẫn sừng tê giác, hương trầm đàn... Có nhiều ngân phiếu hơn cũng không mua được một thỏi đâu!"

Tống Căng nhìn bàn tay đầy vết nhăn của Thái ma ma, hốc mắt nóng lên.

Ánh mắt Tạ Liễm vẫn rơi trên người nàng, Tống Căng gắng nhịn nỗi ấm ức đang dâng lên, tiến lên ép mấy người này đến khe nước, "Nếu mọi người thành thật, ta cũng không so đo chuyện hôm nay. Nếu không, cũng đừng trách ta không nói tình cảm."

Cũng may, Tạ Liễm cũng không cắt ngang nàng. ( truyện trên app T Y T )

Hắn cam chịu để nàng mượn thế của hắn.

"Ta còn một nghiên mực đất sét trong*, hai thỏi mực mạ vàng." Tống Căng nói.

(*Nghiên mực đất sét trong: có nghĩa là một loại nghiên mực truyền thống được làm từ đất sét có pha chế kỹ lưỡng để có độ nhẵn mịn, thường có màu sắc trang nhã và chất lượng tốt. Loại nghiên này nổi bật với khả năng giữ mực lâu và tạo ra mực có chất lượng tốt khi mài.)

Tạ Liễm liếc mắt nhìn nàng một cái, đèn lồng cũng đã bị rách, làm sao có thể còn dùng được thứ như vậy? Nhưng mấy ngày liên tiếp, nữ lang ốm yếu như tờ giấy, vào giờ phút này mới có vài phần tức giận.

Tống Căng còn nói thêm: "Tạ đại nhân, cảm ơn."

"... Nếu không tiện tìm Trần Tử Trọng, có thể đi tìm ta." Tạ Liễm nói.

Tống Căng nói: "Được."

Tạ Liễm lại nói: "Cái ngọc quyết* kia, xin Tống nương tử coi như không có."

(*Ngọc quyết: thường được sử dụng trong các tác phẩm thư pháp hoặc hội họa, đặc biệt là những con dấu làm từ ngọc, dùng để đóng lên tác phẩm như một chữ ký hoặc dấu ấn của người nghệ sĩ.)

Lông mi thiếu nữ đối diện run lên, giống như lúc này mới nhớ lại giữa hai người có một hôn ước khó hiểu. Nàng nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mím môi đè nén cảm xúc.

Nàng gật đầu, "Ta sẽ quên chuyện này."

Tống Căng chắc là không biết gì về chuyện của Tống Kính Diễn, nhưng nàng lại không nhân cơ hội này hỏi điều gì liên quan đến hôn ước. Có lẽ nàng cũng đoán được, một khi truy hỏi, tình cảnh của nàng và mẫu thân sẽ càng nguy hiểm hơn. 

Tạ Liễm phát hiện ra sự thông minh đặc biệt của thiếu nữ, càng im lặng hơn.

"Được." Hắn đáp.

Tạ Liễm nghiêng người trú mưa, chờ Trần bá trở về.

Trời mưa hơi lớn, Tống Căng nhận lấy thỏi mực, lại rút lá trà ra, xụ mặt khiển trách nhũ mẫu của mình, "Lần sau người đừng đi nữa, nếu trượt chân ngã xuống thì phải làm sao đây?"

Bà lão kinh ngạc nói: "Ta cũng không già đến hồ đồ, sao chỉ hái mấy lá trà đã ngã chứ?"

"Trên đường trơn ướt, chẳng lẽ ta không biết sao?"

"Nương tử trưởng thành rồi, còn bắt đầu ngại a ma. Lá trà núi pha nước, nương tử uống có thể ngừng ho, cũng ngủ được một đêm ngon giấc có đúng không?" Thái ma ma lẩm bẩm, lau nước bẩn trên tay.

Nữ lang mím môi, cũng không lên tiếng.

Nàng đỡ Thái ma ma người đầy nước bẩn, vừa đi vào trong vừa khẽ thở dài, "A ma thật sự không chịu nói đạo lý."

Váy xanh của thiếu nữ bị ướt nhẹp, biến thành màu xanh lá cây đậm.

Tạ Liễm nghe giọng điệu nhẹ nhàng của nàng, mới cảm thấy bóng lưng của nàng và người trong trí nhớ dần dần trùng hợp. Hắn rũ mắt xuống, ánh mắt đảo qua dây chu sa trên cổ tay, trong phút chốc rút lại.

Trần bá đội nón tre: "Đều sửa chữa xong rồi."

"Đi thôi."

-

Trong phòng chảy không ít nước.

Cũng may Triệu phu nhân dù bị kinh sợ nhưng không bị thương. Tống Căng dỗ bà ngủ rồi cùng với Thái ma ma đi ép nhóm người Nhị thái thái dọn dẹp nhà ở, lúc này mới thả bọn họ rời đi.

Cả người bọn họ dính nước bẩn, chật vật muốn chết.

Hàng xóm ngoài cửa chờ xem náo nhiệt cũng không ít, bọn họ bụm mặt xám xịt chạy đi.

Thái ma ma đóng cửa lại, mở ngân phiếu đặt ở trên bàn ra.

Tống Căng đếm một lần, có khoảng bốn tấm.

Hai tấm một trăm lượng, một tấm năm mươi lượng, một tấm ngân phiếu mười lượng. Phải biết rằng, tổ tiên Tống gia là người bán hàng rong, chỉ có phụ thân Tống Căng thuở nhỏ thông minh, dựa vào trợ cấp của lão sư mới đọc sách, từ đây nhập sĩ. Mà những người còn lại của Tống gia vẫn làm ăn buôn bán nhỏ hoặc là tiểu lại của quan phủ.

Tình trạng như vậy, muốn tiện tay lấy ra ngân phiếu mấy trăm lượng tuyệt đối không có khả năng, trừ phi sau lưng có người chỉ điểm hoặc là bị mua chuộc, nếu không họ cũng sẽ không làm quá mức như vậy.

Dù sao cha của nàng bị oan, bọn họ cũng phải bị liên lụy.

Suy nghĩ này hơi thoáng qua, Tống Căng chưa kịp nghĩ kỹ càng. Vấn đề trước mắt mới là khó khăn nhất.

Tống Căng lấy ra sáu mươi lượng, giao cho Thái ma ma, "Sáu mươi lượng này có thể mua thuốc hai tháng cho nương, lại mua một bình sắc thuốc khác." Nàng suy nghĩ, "Giấy và quyển trục cũng hỏng rồi, lại mua một chút. Tiền còn thừa, a ma mua hộp thuốc thơm thoa tay đi."

Thái ma ma vuốt ngân phiếu, yêu thích không buông tay. Bà ấy nghe vậy trừng mắt nhìn Tống Căng, "Ta đã lớn tuổi rồi, nương tử cũng không thoa những thứ này. Một bà già như ta thoa cái gì chứ?"

Tống Căng mỉm cười, nàng đẩy hai tấm một trăm lượng tới chính giữa, "Hai tấm này, giữ lại khi cần thiết có thể bảo vệ đệ đệ." Năm mươi lượng còn lại thì để vào trong hộp, Tống Căng thở hắt ra, "Đây là dùng cho việc vặt hàng ngày, đủ cho người bình thường sống hai, ba năm."

Hai người ngồi đối diện nhau, đều thở phào. Bất kể như thế nào, tiền thuốc của Triệu phu nhân đã có rồi, không cần ngày ngày thức đêm vẽ tranh, sợ một ngày nào đó sẽ trơ mắt nhìn người thân rời đi.

"Vị Tạ đại nhân kia..." Thái ma ma cẩn thận cất ngân phiếu đi, liếc mắt nhìn Tống Căng, xích lại gần nhỏ giọng hỏi, "Sao lại đưa nương tử trở về thế? Nếu hắn mượn cớ uy hiếp, nương tử cũng không cần sợ, cũng nên thảo luận với lão nô."

Tống Căng lấy lại tinh thần, nàng cũng hơi không rõ vì sao Tạ Liễm lại giúp nàng. Nhưng nghĩ đến hôm nay trên đường, Tạ Liễm chẳng những thấy chết không cứu, còn không có nửa điểm xúc động... Hơn nữa hắn vốn cũng không có ý định nhúng tay, có thể thấy được không phải người thích xen vào việc của người khác. Huống chi chuyện hắn làm sau khi vào kinh, có thể thấy được hắn máu lạnh tàn nhẫn.

"Nếu hắn có âm mưu gì đó, cần gì uy hiếp ta?" Có rất nhiều biện pháp khiến nàng mơ hồ làm quân cờ, bị người khác lợi dụng cũng không biết.

Thái ma ma cũng không nói gì nữa.

Nhưng dù là như vậy, Tống Căng vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái. Chỉ sợ có không ít người đang gắt gao để ý vụ án của phụ thân. Một tờ buộc tội của Tạ Liễm, chuyện rước lấy chỉ sợ không chỉ có như thế... Nếu hắn còn muốn thừa cơ nhấc lên sóng gió gì, dù khiến nàng thịt nát xương tan cũng không đủ!

"... Ta không nên đi cầu Chương thứ phụ." Nếu như thật sự bị Tạ Liễm theo dõi, không biết lại có biến cố gì.

Cả người Tống Căng rét run, run rẩy một chút. Nàng theo bản năng nắm chặt áo choàng.

"Nương tử nói đúng, áo choàng này là của Tạ đại nhân sao?" Thái ma ma lại hiểu lầm ý của Tống Căng, cho rằng Tạ Liễm không có âm mưu gì, "Nói như thế, vị Tạ đại nhân này còn không phải như trong lời đồn..."

Tống Căng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn về phía áo choàng. Trên áo có mùi hương rất nhạt, nàng thường giao tiếp với thư pháp bút mực, có thể ngửi ra là mùi hương hỗn tạp của hương Tô Hợp và mực. Một người quanh năm đắm chìm trong thư pháp, Tống Căng rất khó tưởng tượng sau lưng lại âm hiểm máu lạnh như vậy.

"Giặt sạch sẽ, mấy ngày nữa sẽ trả lại." Tống Căng nói.

Thái ma ma lại càng nghĩ càng hưng phấn.

"Giúp sửa nóc nhà, lại cho mượn áo choàng..." Bà ấy mỉm cười, hơi trêu ghẹo, "Giống như là khi con rể muốn cưới nữ nhi nhà ta vậy."

Lông mi của Tống Căng run lên. Nàng đột nhiên nhớ tới cây dù đặt dưới mái hiên kia, còn có hôn ước kia nữa, "Hôn ước" chỉ có hai người biết đến, trong lòng bỗng dưng trở nên nôn nóng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play