Sau Khi Gả Cho Vai Ác Nghèo Túng

Chương 6: Lưu dân làm loạn, máu lạnh vô tình


6 ngày

trướctiếp

"Tống nương tử, đi thôi."

Có lẽ bởi vì nàng không trả lời, Tạ Liễm ngước mắt, nhìn về phía nàng, đáy mắt lộ ra vẻ hơi khó hiểu.

Tống Căng còn đang sững sờ.

Chờ khi lấy lại tinh thần, nàng vội vàng xách váy lên, theo sát phía sau Tạ Liễm. Thân hình đối phương thon dài, sống lưng thẳng tắp, sự lo lắng của Tống Căng dần biến mất.

Tạ Liễm che dù, Tống Căng đứng bên cạnh hắn, không dám tới quá gần, cũng không né tránh nữa.

Ngoài cửa có một cỗ xe ngựa dừng lại, nhìn cực kỳ mộc mạc. Không ít người ở kinh đô đều nói chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi mà Tạ Liễm đã bình bộ thanh vân* tiến vào Hình bộ, nhất định là nịnh thần cúi người lấy lòng người khác.

(*Bình bộ thanh vân: một bước lên mây.)

Nhưng nói tới nịnh thần, ai cũng biết đại thái giám Triệu Bảo một tay che trời, con nuôi Hà Triêm dưới trướng ông ta càng độc ác láu cá hơn. Phụ thân và huynh trưởng của nàng cũng chết dưới sự thẩm vấn của đảng Triệu Bảo, Hà Triêm.

Nhưng hôm nay tới xem, Tạ Liễm và Hà Triêm tựa như rất không hợp nhau.

Tống Căng không nhìn rõ Tạ Liễm là địch hay bạn.

Đến ngoài cửa, mưa rơi lớn hơn một chút.

Tạ Liễm nói: "Ta tiễn Tống nương tử một đoạn đường."

Tống Căng có ý thăm dò, "Đại nhân không bận làm việc sao?"

Tạ Liễm im lặng một chút, "Ta vốn muốn kiểm tra những con đường tắc nghẽn trong kinh thành, tróc nã lưu dân gây chuyện, cũng coi như tiện đường."

Bởi vì lũ lụt, rất nhiều lưu dân từ nơi khác tràn vào kinh thành. Mới sang năm mới đã xảy ra mấy vụ án mạng. Lúc ấy lòng người hoảng sợ, không ít người đều không dám ra ngoài, trước đó không lâu lại lập tức yên tĩnh lại, thì ra là do Tạ Liễm đã tiếp quản.

"Vậy làm phiền đại nhân." Tống Căng nói.

Tạ Liễm như hơi kinh ngạc, lông mày hơi nhướng lên. Nhưng dường như hắn đã quen nói ít, cũng không nói gì thêm, hai người tự lên xe ngựa.

Xe ngựa này đơn sơ đến cực hạn, nơi khác cũng chật chội. Tống Căng núp ở một góc, y phục đã sớm ướt đẫm, thường bị gió thổi vào làm lạnh đến mức run rẩy nhưng lại không dám làm ra hành vi sai lầm gì. (App TYT)

Nếu nói Tạ Liễm giả vờ giả vịt, cũng không đến mức đơn giản đến mức này.

Nàng nhịn không được mà suy nghĩ.

Nhưng vậy thì sao chứ, lòng người không thể dùng tốt xấu để phán đoán.

Tống Căng hơi thất bại, hai tay nàng đan vào nhau đặt lên trên đầu gối, ngây người rũ đầu xuống.

“Mặc vào đi.” Chẳng biết từ lúc nào, Tạ Liễm ngồi trong bóng tối nhắm mắt dưỡng thần lại mở mắt ra, đưa cho nàng một cái áo choàng.

Tống Căng nhận ra, đây là cái áo choàng mà hắn mặc lúc ở Chương phủ. Không có khí chất của Tạ Liễm chống đỡ, áo khoác dù đẹp đẽ quý giá này có vẻ hơi cũ kỹ, không quá giống kiểu dáng người trẻ tuổi hay dùng.

"... Ta vẫn ổn, không quá lạnh." Tống Căng rút làn váy dính đầy nước bùn lại, hơi thẹn thùng.

Đối phương im lặng một lát, trực tiếp xoay người, tiện tay khoác áo choàng lên người nàng. Làm xong tất cả những chuyện này, hắn thu ánh mắt lại tiếp tục ẩn vào trong bóng tối, vẫn là tư thế phân biệt rõ ràng.

Áo choàng bằng lông hồ ly, vô cùng ấm áp.

Tống Căng núp trong áo choàng, cảm giác thân thể đông lạnh đến tê dại mới sống lại. Tâm trạng của nàng rốt cục cũng tốt hơn một chút.

Xe ngựa đụng mạnh vào cái gì đó, Tống Căng bị xóc đột nhiên không kịp chuẩn bị, đụng vào người Tạ Liễm. Đối phương kêu lên một tiếng đau đớn, Tống Căng cảm giác eo mình bị hắn đỡ một cái.

Nàng ngứa đến mức khẽ run rẩy, "Tạ đại nhân...!"

Đối phương dừng tay, Tống Căng đành phải nhỏ giọng nói: "Ngài đừng nhúc nhích."

Nàng bị áo choàng bọc lấy, chân lại đè lên áo choàng. Vừa muốn đứng dậy, nàng đã bị kéo lại bổ nhào xuống một cái. Tạ Liễm nghe lời nàng nói không nhúc nhích nên không thể né tránh, mặt Tống Căng đụng thẳng vào hàm dưới của hắn.

Tống Căng đau đến mức không biết để tay vào đâu, lúc lấy lại tinh thần thì tay nàng đã đặt lên ngực Tạ Liễm.

Chân cong lại, quỳ gối trên đùi Tạ Liễm.

Nàng còn chưa kịp xấu hổ, suýt chút nữa mành xe đã bị người xốc lên, mã phu vội vàng, "Đại nhân, có lưu dân gây chuyện... Hình như là cố ý đụng vào, đã chảy máu."

Tống Căng sợ tới mức run rẩy, bị Tạ Liễm đè đầu lại.

"Đi xem vết thương." Giọng nói Tạ Liễm lạnh lẽo.

"Vâng."

Nghe tiếng bước chân mã phu đi xa, Tống Căng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó trái tim bắt đầu đập loạn xạ. Tạ Liễm rút tay lại, liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn không hề động đậy, chỉ nhắc nhở nói: "Đừng để đụng trúng đầu."

Tống Căng sửng sốt, sau đó cảm thấy lỗ tai nóng lên. Nàng nhịn xuống cảm giác xấu hổ, nắm áo choàng và đứng dậy ngồi dựa ở bên cạnh.

Lúc này Tạ Liễm mới đứng dậy, sửa sang lại vạt áo bị nàng làm nhăn, đi ra khỏi xe ngựa. Nhìn hắn đi ra ngoài, Tống Căng cũng nhận thấy tiếng ồn ào bên ngoài lớn hơn, nàng nhịn không được vén rèm xe lên.

Mậu dịch đất nước phát triển, kinh đô phồn hoa chưa từng có. Kinh thành vốn dĩ đã chen chúc, sau khi những lưu dân này tràn vào chỉ hơi gây chuyện sẽ gây ra cảnh tượng chen chúc, thậm chí giẫm đạp.

Thanh niên cản đường mặc y phục tả tơi, trên trán chảy đầy máu tươi, phía sau còn cõng theo một người. Có người chỉ chỉ trỏ trỏ mà thanh niên không để ý mã phu ngăn cản, dùng sức dập đầu với Tạ Liễm.

"Đại nhân... Xin ngài cho những tiện dân chúng ta một con đường sống... Để cho chúng ta vào thành chữa bệnh, dừng chân đi!"

Hắn gần như nằm sấp trên mặt đất, từng chữ như nước mắt máu, tiếng nói khàn khàn gào thét.

Dân chúng trong thành thảo luận ầm ĩ.

Đầu tiên Tống Căng chú ý tới trên người thanh niên đầy máu và vết thương, còn có thân thể khô gầy dơ bẩn, cuối cùng nhìn người trên lưng hắn. Đó là một bà lão tóc trắng xoá, giống như bị bệnh rất nặng, cả người vàng vọt đến mức xanh xao.

Gần như chỉ liếc mắt một cái, nàng không khỏi nghĩ đến mẫu thân của mình. Tống Căng không đành lòng nhìn kỹ. Dù là như thế, nàng cũng nhìn ra được nữ nhân kia chỉ còn lại một hơi thở.

Không chỉ có nàng phát hiện, không ít dân chúng cũng phát hiện tình trạng thê thảm của nữ nhân. Những người chán ghét lưu dân gây chuyện cùng với người không đành lòng lưu dân chết thảm trở nên ồn ào, còn có lưu dân nhân cơ hội tụ tập gào khóc, mơ hồ lại có xu thế sắp gây chuyện.

Cũng may, có thủ vệ của tuần tra của Binh Mã Tư chạy đến.

"Đưa bọn họ đi, sắp xếp ở Sở lưu dân, chờ sự sắp xếp thống nhất." Tạ Liễm lạnh lùng nói.

Vừa nghe đến ba chữ Sở lưu dân, thanh niên quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu.

Lông mày hắn đen rậm, một đôi mắt chim ưng, bộ dáng rất hung ác. Thanh niên đột ngột đẩy mã phu ra, xông lên mấy bước, rút gậy gỗ cắm ở bên hông ra nhắm ngay đầu Tạ Liễm đập xuống.

"Cẩu quan! Tạ Liễm, ngươi biết có bao nhiêu người..."

"Các ngươi biết sống chết của lưu dân ở Sở lưu dân ngoài thành không? Chúng ta trộm vào kinh thành... Là do không muốn chờ chết... nương ta đợi không được!"

Tống Căng không nghe nổi hai chữ nương, nàng cúi đầu, trong lòng buồn bực đến hoảng hốt.

Người của Binh Mã Tư nhào lên, năm ba người đè thanh niên xuống đất. Không ngờ rằng các lưu dân còn lại cũng nổi giận, tràn vào ra tay. Dân chúng xem náo nhiệt thét chói tai muốn chạy, hỗn loạn thành một đống.

Không biết ai làm con ngựa hoảng sợ, đột nhiên cất vó.

Tống Căng bị lắc suýt nữa quăng ngã ra ngoài, bị người ta phát hiện kéo xuống xe ngựa.

Tạ Liễm phát hiện trước tiên, hắn xoay người lại giữ chặt dây cương, khó khăn lắm mới khiến vó ngựa tránh được Tống Căng. Điều này làm cho thanh niên tìm được sơ hở, xông lên đánh một gậy về phía cái gáy của Tạ Liễm.

Cũng may Tạ Liễm phản ứng nhanh, đẩy Tống Căng một cái.

Mặc dù phía sau lưng hắn bị đập vào nhưng cũng mang theo Tống Căng tránh khỏi xung đột.

"Trốn ở đây, đừng lên tiếng."

Tống Căng trốn ở bên cạnh càng xe, nhìn xem trò buồn cười này.

Trận hỗn loạn này không kéo dài quá lâu, trước tiên Tạ Liễm kêu Binh Mã Tư điều người đến, rất nhanh đã bắt giữ lưu dân. Những người này vừa bị bắt đã lập tức ủ rũ, đánh mất vẻ hung ác lúc trước.

Chỉ có thanh niên ban đầu, gương mặt đầy máu nhìn chằm chằm Tạ Liễm, hận không thể nhào lên ăn tươi nuốt sống.

Tống Căng tò mò người như vậy, cũng sợ người như vậy, nhịn không được mà nhìn hắn ta thêm vài lần. Đối phương hết sức nhạy cảm, lập tức cảm nhận được, con ngươi âm trầm như chim ưng nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên nở nụ cười hung tợn.

Phát hiện Tống Căng bị dọa giật mình, hắn ta nở nụ cười dữ tợn.

Tạ Liễm liếc mắt nhìn thanh niên thêm một cái.

Thanh niên nở nụ cười ác độc, ánh mắt vừa khinh miệt vừa khiêu khích.

Nhưng Tạ Liễm ngoảnh mặt làm ngơ, quay người dặn dò người của Binh Mã Tư. Một lần nữa sửa sang lại xe ngựa rồi lên đường.

Bởi vì chuyện vừa rồi, bầu không khí trong xe ngựa lại lạnh xuống. Tống Căng vừa nhìn thấy nữ nhân trên mặt đất thì nhớ đến mẫu thân mình, trong lòng vô cùng khó chịu...

Thủ đoạn của Tạ Liễm thiết huyết*, lý trí máu lạnh không có gì sai.

(*Thiết huyết: mô tả một thái độ hoặc tinh thần cứng rắn, mạnh mẽ, quyết đoán và không khoan nhượng.)

Sống chết của bách tính, chỉ sợ không lọt được vào mắt hắn, ngay cả việc hắn giúp nàng chỉ sợ cũng có ẩn tình gì đó.

Tống Căng không nghĩ nhiều nữa.

Xe ngựa chạy đến trước cửa, Tống Căng nói cảm ơn, đang muốn cởi áo choàng xuống lại phát hiện vừa rồi trong lúc hỗn loạn, áo choàng đã bị làm dơ.

"Sau khi ta giặt sạch sẽ trả lại cho đại nhân."

Tạ Liễm không có biểu cảm gì.

Tống Căng dẫn đầu hành lễ, nắm vạt áo xuống xe ngựa.

Chỉ là vừa vén rèm lên, nàng không khỏi sửng sốt, nhóm của Nhị phu nhân vậy mà còn chưa đi... Xem ra bọn họ không chỉ muốn dựa vào nhà ở để ép nàng gả cho Hà Triêm. Tống Căng nhớ tới bản vẽ bên cạnh Tạ Liễm lúc ở Bắc Trấn Phủ Tư, nàng chỉ liếc qua nàng lại mơ hồ cảm thấy vô cùng quen mắt. Rất giống với bản đồ của thành Biện Kinh, nhưng lại có quy hoạch mới. Nếu như nàng đoán không sai. Chắc là kinh thành quá mức hỗn loạn, triều đình muốn xây dựng thêm.

Nếu như muốn quy hoạch lại phố phường, số tiền bồi thường phá bỏ di dời chắc chắn sẽ không ít. Chỉ sợ nhóm của Nhị phu nhân đã sớm nhận được tin tức nên mới muốn cướp đi cái viện rách nát không thể ở được này. Nhưng người đưa tin cho bọn họ, chắc là cố ý mượn chuyện này để tra tấn nàng và mẫu thân. Đạo lý đơn giản như vậy, Tống Căng không tin Nhị thúc không hiểu.

Nàng thầm than trong lòng, bước nhanh về phía trước, Thái ma ma ở phía đối diện đang tức giận đến mức thất điên bát đảo*. Trong ngực Thái ma ma có một chồng lá trà, còn có hai thỏi mực bẩn thỉu, lung tung lau mặt. ( truyện trên app T Y T )

(*Thất điên bát đảo: được dùng để miêu tả trạng thái rối loạn, mất kiểm soát, hoảng loạn hoặc hành động một cách lộn xộn, thiếu phương hướng.)

Tống Căng hỏi: "Bọn họ có đi vào trong gây ồn ào với mẫu thân không? Có bắt nạt ma ma không?"

"Những nữ nhân chanh chua này..." Thái ma ma tức giận đến mức thân thể béo lùn run rẩy, nước bùn trên vạt áo rơi rào rạt xuống đất, bà ấy đưa tay lau mắt, "Bọn họ đập bình thuốc của phu nhân! Còn có những bức họa của nương tử... Bức họa mà nương tử thức trắng đêm để vẽ, tất cả đều bị xé cả! Tất cả đều bị xé... Ngay cả giấy, bút mực và thuốc màu đều ném vào trong khe nước thối!"

Tống Căng mím môi, im lặng không nói. Nàng đang muốn nói chuyện, lại bị cảm giác ngứa trong lồng ngực làm cho nghiêng mặt sang một bên, buồn bực ho ra một ngụm máu lớn.

"Tiểu tiện nhân! Đừng nghĩ rằng trèo cao thì ta không dám trêu chọc ngươi... Tạ Hàm Chi kia là người hại chết cha ngươi, ngươi cũng dám đi nịnh bợ. Tạ gia chúng ta không có tiện nhân không có cốt khí như ngươi!"

Dáng vẻ Nhị thái thái cũng không tốt hơn chỗ nào, gương mặt cũng bị cào ra vết máu, búi tóc tán loạn. Vừa nhìn thấy Tống Căng đến, bà ta tức giận không chỗ phát tiết nên muốn tát một cái.

"Các ngươi sợ Tạ Liễm?" 

Ánh mắt Tống Căng lạnh lùng khiến Nhị thái thái ngẩn ra, khí thế kiêu ngạo cũng ngừng lại không ít. Nhưng rất nhanh, bà ta cười lạnh lần nữa, há mồm muốn mắng thô tục.

Tống Căng lại tiến lên phía trước một bước, ép Nhị thái thái lảo đảo lùi lại. Nàng vẫn có dáng vẻ dịu dàng kia, trâm bạc vẫn luôn giấu trong tay áo kề sát yết hầu Nhị thái thái: "Các người sợ Trần Tử Trọng, sợ Tạ Liễm, nhưng lại không sợ cha ta trên trời có linh thiêng sao?"

Nhị thái thái run rẩy, cứng cổ không dám di chuyển. Cho dù là ai cũng không ngờ rằng khi ma ốm Tống Căng này phát điên lên thì cũng dám giết người.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Xe ngựa dừng ở bên tường có tiếng động, có người đưa tay vén nửa tấm rèm lên, chậm rãi nói, "Chỉ sợ hôm nay bản quan thật sự muốn làm một cành cây cao bỏ đi gì đó."

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp