Sau Khi Gả Cho Vai Ác Nghèo Túng

Chương 5: Làm chỗ dựa cho nàng


6 ngày

trướctiếp

Tiểu lại vội vàng đáp lại, cúi người hành lễ.

Chỉ một lát sau, nữ lang ngoài cửa đã đi vào trong, xếp cây dù che mưa đặt ở ngoài rèm. Mưa phùn lất phất, ngón tay thon dài trắng nõn vén rèm lên, tóc đen như sương, đôi mắt như mây lộ ra từ ngọn núi.

Hà Triêm nhìn người trước mắt, đột nhiên thu ánh mắt nhìn cây dù kia lại.

Đó là cây dù của Tạ Liễm.

Trong triều chỉ có Tạ Liễm có tác phong khiêm tốn nhất, ngay cả dù cũng là loại đơn giản nhất, dãi nắng dầm mưa cũng chỉ có cây dù này. Nhưng cố tình cho dù người này xuất hiện ở đâu cũng không có khả năng khiêm tốn, cũng khiến người khác bị ép phải nhớ kỹ cây dù này.

Sắc mặt Tạ Liễm lạnh lùng, trong tay cầm nửa quyển sách, cũng không ngước mí mắt lên.

Hà Triêm có loại cảm giác nói không nên lời...

Không thoải mái lắm.

Rất giống như đồ thuộc về hắn ta, chỉ hơi không để ý, một ngày nào đó bỗng nhiên bị người khác nhúng chàm khiến hắn ta khó chịu. Nhưng hắn ta lại nhịn không được, ánh mắt nhìn thẳng nữ lang phía dưới.

Nàng quả thật rất ốm yếu, yếu ớt tinh tế như một cành liễu nhỏ, mái tóc đen dày bị mưa ướt nhẹp, gương mặt tái nhợt động lòng người. Người đương thời thích thanh nhã gầy gò, chỉ có người trước mắt là xứng với câu băng cơ ngọc cốt*.

(*Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.)

Nào phải nữ nhân nông thôn thô bỉ trong lời đồn?

Cho dù ốm yếu, nhưng lại giống như xuất trần thoát tục.

"Nàng chờ ở bên ngoài bao lâu rồi?" Hà Triêm híp mắt, nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Tống Căng cũng không đợi bao lâu, trên đường gặp phải lưu dân gây chuyện nên xe ngựa bị chặn một lúc lâu.

So với Tạ Liễm, nàng sợ Hà Triêm hơn.

Tạ Liễm quá khó đoán, cảm xúc của nàng với Tạ Liễm rất phức tạp. Nhưng Hà Triêm thì khác, từ thái độ điều tra vụ án của hắn ta và sắc mặt trước mắt mà nói thì tính cách hắn ta rõ ràng rất cầm thú. Hắn ta không hề che giấu vẻ khinh miệt, suồng sã trong đáy mắt.

"Dân nữ vừa mới tới." Tống Căng cúi đầu đáp.

Vừa dứt lời, nàng cảm giác không đúng lắm, ánh mắt lộ liễu của đối phương dừng ở trên người mình.

Cơn mưa gió gần như làm ướt cả người nàng, chiếc áo khoác dài nhỏ hẹp, mềm mại, dán vào bên hông và đầu vai. Xương quai xanh tinh xảo dính giọt nước, đường cong lả lướt mềm mại, eo thon tinh tế.

Tống Căng muốn trốn nhưng không có chỗ nào để trốn.

Giống như nhận thấy được thân thể cứng đờ của nàng, Hà Triêm ho nhẹ một tiếng, "Hôm nay nàng đến đây là sợ đệ đệ của nàng gặp chuyện không may sao?"

Tống Căng thở phào nhẹ nhõm. Nàng lắc đầu, chỉ nói: "Dân nữ tin tưởng đại nhân sẽ xử án theo lẽ công," Đối mặt với vẻ mặt nghiền ngẫm cười như không cười của Hà Triêm, giọng Tống Căng ôn hòa, "Đại nhân là mệnh quan triều đình, chắc cũng sẽ không để đệ đệ của ta xảy ra chuyện." (App TYT)

Quả nhiên, vừa nói xong lời này, vẻ mặt Hà Triêm trở nên âm u.

Trái tim Tống Căng đập thình thịch.

Hà Triêm nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm, tay đặt trên chiếc roi mềm nhuốm máu nhưng lại chứng minh Tống Căng đoán đúng rồi, các phái trong triều đình có ý kiến khác nhau với vụ án của cha. Nếu đệ đệ lại xảy ra chuyện, Hà Triêm tất phải gánh trách nhiệm.

"Nàng khéo mồm lắm." Hà Triêm cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Tạ Liễm một cái, hơi cúi người tới gần Tống Căng: "... Tên tự của nàng là Nguyên Nương đúng không?"

Mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt, sắc mặt Tống Căng trắng bệch, đầu óc choáng váng suýt nữa lảo đảo.

Nàng không nhìn thẳng Hà Triêm nhưng cũng không né tránh, chỉ nói: "Vụ án của cha ta, người biết chuyện chỉ còn lại Tống Mẫn. Đại nhân tất nhiên sẽ đối xử tử tế với Tống Mẫn để dễ điều tra ra sự thật. Dù sao thì đại nhân phụ trách vụ án này, ta không lo lắng cho đệ ấy."

Hắn cứ không tiếp lời hắn ta như vậy, giống như không nhìn ra ám chỉ trong lời nói của hắn ta. Sắc mặt của Hà Triêm âm trầm đến mức có thể nhỏ nước, nhìn nàng một cách sâu kín.

Tống Căng vô cùng thấp thỏm. Nếu như nàng phản đối thế lực đáng tin cậy là Hà Triêm, cái chết của phụ thân và huynh trưởng của nàng cũng không đơn giản như vậy. Nàng lại thêm một câu, "Huống chi, nếu như đệ ấy thật sự xảy ra chuyện không hay, ta và nương chỉ sợ cũng..."

Nàng ho khan vài tiếng, trong cổ mang theo một trận tanh ngọt. Bản thân Tống Căng cũng không ngờ rằng mình thật sự kho ra một ngụm máu, máu tràn ra theo khe hở ngón tay.

Hà Triêm không lên tiếng. Vốn dĩ vẻ mặt của hắn ta cực kỳ âm trầm nhưng lại thay đổi mấy lần. Không biết tại sao hắn ta lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Tống Căng.

Bởi vì là quản lý hình ngục, hắn ta đã gặp qua không ít người bệnh, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy chán ghét. Nhưng cố tình người trước mắt có sắc mặt tái nhợt tiều tụy, máu tươi ở bên môi đỏ như một vệt chu sa lại đẹp đến mức kinh người.

Lúc trước nghe nói nàng rất vội vàng, giống như ruồi bọ không đầu. Tuy nhiên chỉ gặp mặt Tạ Liễm một lần thì đã đoán được điểm mấu chốt, thật đúng là... Thú vị.

"Đương nhiên là không rồi." Hà Triêm nói, hắn ta liếc Tống Căng, rút bàn tay đang đặt trên roi mềm lại. Suy nghĩ một chút, hắn ta lại nói: "Tính ra, chúng ta cũng sắp là người một nhà. Sau này ta sẽ đi gặp mẫu thân của nàng một lần." Hắn ta vươn tay, vẫy tay với nàng, "Lại đây uống một ngụm trà nóng."

Nữ lang hơi co rúm lại, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Nhưng vì đệ đệ nên nàng không dám từ chối, chậm rãi đưa tay muốn cầm lấy chén trà kia. Hà Triêm buông chén trà xuống, vươn tay ra muốn cầm lấy bàn tay trắng mịn này, thuận thế vuốt ve xúc cảm trong lòng bàn tay. 

"Lại đây." Tạ Liễm đột nhiên nói.

Không biết từ khi nào Tạ Liễm đã ngước mắt lên từ trên quyển sách, ánh mắt sắc bén nghiêm nghị, lạnh đến kinh người.

Tống Căng khẽ run rẩy, vội vàng rút tay lại. Nàng nhẹ liếc nhìn Tạ Liễm một cái.

"Đi lấy cây dù tới." Tạ Liễm chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ra lệnh nói.

Tống Căng như được giải thoát, nàng không hề suy nghĩ, xoay người đi ra ngoài. Nàng trốn phía sau cửa hít sâu hai hơi, cầm cây dù dựa vào tường lên. Nàng cúi đầu tránh đi ánh mắt của Hà Triêm. Nhưng đối phương vẫn nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn ra một cái động.

Tống Căng cố gắng coi nhẹ Hà Triêm. Nàng đi về phía Tạ Liễm, đưa cây dù trong tay ra, mở miệng trước khi Tạ Liễm nói chuyện, "Đại nhân, bên ngoài trời mưa rồi."

Tống Căng không dám ngẩng đầu. Nàng nhìn bàn tay cầm quyển sách của Tạ Liễm, hắn như dừng một chút, lặng lẽ đặt quyển sách xuống và cầm lấy cây dù. Trong lúc im lặng không nói chuyện, hắn ngước mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt rơi vào làn váy ướt át dính nước bùn của nàng.

Hắn không nói lời nào, Hà Triêm tràn đầy hứng thú.

Lông mi Tống Căng run lên, bàn tay giấu trong tay áo do dự.

"Một lúc nữa đi chung với bản quan là được." Tạ Liễm nói, đặt cây dù ở bên cạnh.

Thân hình Tống Căng nhoáng một cái, cho rằng mình nghe nhầm. Tuy rằng Tạ Liễm trông còn tính là thủ lễ, nhưng điệu bộ lại rất lạnh lùng. Vậy mà hắn lại thật sự giúp nàng?

Nàng đột nhiên ngước mắt, theo bản năng nhìn về phía Tạ Liễm. Gương mặt thanh niên ám trầm, hơi suy tư, nói với Hà Triêm: "Hà đại nhân, tuy rằng Hoàng Lăng Án phức tạp nhưng lưu dân ở kinh thành càng ngày càng nhiều. Mặc dù bản quan biết ngài không thể xử lý nhiều việc được, trở về chỉ sợ cũng không dễ ăn nói." ( truyện trên app t.y.t )

Sắc mặt của Hà Triêm rất khó coi, cưỡng ép dời ánh mắt đi. Hắn ta lạnh lùng nói: "Ngài muốn như thế nào?"

"Tất nhiên là xem tiến độ thẩm vấn vụ án một chút." Tạ Liễm lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn ta một cái, giọng điệu không hề khách sáo: "Không ít người buộc tội Hà đại nhân coi mạng người như cỏ rác. Nếu thật sự trở thành vụ án không manh mối, Hình bộ chắc chắn sẽ nhúng tay vào."

Đừng nói là Hà Triêm, ngay cả Tống Căng cũng hơi kinh hãi. Lời này của hắn không hề cho Hà Triêm một chút mặt mũi nào.

Sắc mặt của Hà Triêm xanh đen, suýt nữa cười lạnh thành tiếng nhưng không biết kiêng kị cái gì, mạnh mẽ nở một nụ cười tươi, "Tạ đại nhân muốn nhìn thì cứ nhìn đi."

Tạ Liễm không nói một câu khách sáo nào, đứng thẳng dậy. Hắn đi tới cửa hình phòng, vén rèm lên, nhíu mày một lúc, liếc mắt nhìn Tống Căng, "Tới đây cầm đèn."

Tống Căng không hề suy nghĩ, vội vàng đuổi theo.

Lúc đi qua bên cạnh Hà Triêm, nàng chạy chậm hai bước rồi chạy đến sau lưng Tạ Liễm nửa bước. Sau đó cầm chiếc đèn trên tường, nâng đến bên cạnh Tạ Liễm, chiếu sáng con đường dưới chân cho hắn.

Tim nàng chưa từng đập nhanh như vậy. Vừa nâng đèn dầu hỏa lên, vừa cẩn thận liếc nhìn muốn xem đệ đệ có khỏe mạnh không.

Tạ Liễm nhìn lướt qua bộ dáng căng thẳng của thiếu nữ, ánh mắt dừng lại một lúc rồi im lặng nhìn sang chỗ khác. Bước chân của hắn rất dài, đi một nửa mới phát hiện Tống Căng xách làn váy chạy chậm. Giống như Hà Triêm phía sau là hổ đói vậy.

Hắn không khỏi thả chậm bước chân, thiếu nữ phía sau quả nhiên thở hắt ra, hô hấp dồn dập khiến ngọn đèn dầu lắc lư.

Nàng như cũng phát hiện, vụng về lấy tay bảo vệ ngọn đèn, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.

Dáng vẻ bình tĩnh lúc trước của nàng vậy mà đều là giả vờ.

"Tới rồi." Tạ Liễm nói.

Thiếu nữ phía sau bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người máu thịt mơ hồ trong phòng giam.

Hắn đi đến bên bàn, tiểu lại được Hà Triêm cho phép vội vàng mở hồ sơ vụ án ra. Tạ Liễm vốn nghĩ rằng Tống Căng sẽ tiến đến bên phòng giam cẩn thận nhìn đệ đệ của nàng một chút. Kết quả nàng cầm đèn, rất quy củ cầm đèn giúp hắn.

Tạ Liễm nhìn từng tờ một, bên tai là tiếng giòn tan của trang giấy, mơ hồ có tiếng giọt nước rơi xuống.

Hắn không khỏi liếc sang một cái.

Tống Căng lặng lẽ rơi nước mắt.

Hắn đã từng gặp không ít người khóc, có người khóc đến tê tâm liệt phế, cũng có người khóc đến nghẹn ngào đè nén. Chỉ có Tống Căng khóc là bình tĩnh nhất, lông mi đen đậm rũ xuống, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, chảy xuống cằm, rơi xuống từng giọt từng giọt một. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, chỉ có hô hấp là hơi dồn dập. Ngoại trừ cái này ra, không có nửa phần gợn sóng.

Tạ Liễm thu ánh mắt lại, chỉ coi như không biết, ghi nhớ từng nội dung trên hồ sơ vụ án và đưa ra câu hỏi hỏi tên tiểu lại thẩm vấn mấy lần. Lúc này hắn mới từ bỏ.

Thuộc hạ của Hà Triêm cũng không giấu giếm điều gì, nói hết tất cả những gì hắn biết, nhưng mà nhiều hơn thì hắn chưa chắc đã nhìn ra được. Tạ Liễm chỉ nhìn qua một lần, xem như làm xong quá trình.

Hắn lại liếc mắt nhìn Tống Căng một cái.

Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã im lặng lau khô nước mắt.

Tạ Liễm xoay người, đi ra ngoài.

Thiếu nữ vẫn đi theo phía sau hắn nhưng đã không còn động tác dư thừa gì, có vẻ hơi ngây người.

Hà Triêm chờ ở ngoài hình phòng, nhìn sắc mặt Tạ Liễm, chỉ nói: "Tạ đại nhân đã xem qua chưa?" Bước chân của hắn ta lớn, giống như không hề để ý, "Nhưng ta khuyên đại nhân một câu, chuyện lưu dân không phải những người Binh Mã Tư có thể đè ép được."

Tạ Liễm chỉ nói: "Dưới chân thiên tử, cũng không thể tùy tiện làm loạn."

Hà Triêm cười ha ha. Dù sao cũng không liên quan đến chuyện của hắn ta, hắn ta cũng không cần lo lắng chuyện này. Ngược lại là thiếu nữ phía sau Tạ Liễm, nàng đi ra từ trong bóng tối, cả người bao phủ ở trong ánh đèn sáng, làm nổi bật vẻ tiều tụy của người bệnh, đuôi mắt nhiễm đỏ khiến người ta yêu thương. Chắc là nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đệ đệ mình, hiện tại nàng đang sợ hãi luống cuống, nói mấy câu hay là có thể thu mua được.

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, để ta đưa nàng trở về." Ánh mắt Hà Triêm sâu kín, đi thẳng qua duỗi tay đặt trên đầu vai nàng, "Cũng không cần làm phiền Tạ đại nhân làm gì, miễn cho truyền ra tin đồn gì đó, cũng không dễ nghe."

Nữ lang co rúm lại, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Hà Triêm cúi đầu, chóp mũi ngửi mùi thơm trên vai của nàng. Giọng điệu cũng thân mật hơn, "Tìm ta thì có gì mà ngượng ngùng chứ?"

Tạ Liễm nhíu mày, theo bản năng tránh ánh mắt của hắn ta. Khi nhìn thẳng vào đôi mắt sương mù mênh mông của thiếu nữ, đuôi mắt lập tức đỏ bừng, sợ đến mức yếu đuối đáng thương. Nàng như ddang cầu xin, lại như muốn khóc.

Tống Căng thật sự không dám đắc tội Hà Triêm, đệ đệ đang ở trong tay hắn ta nhưng bảo nàng cầu xin Tạ Liễm cũng có vẻ vô sỉ. Nàng rất nhanh đã tránh ánh mắt của Tạ Liễm, không dám nhìn hắn nữa, chỉ nghiêng người né tránh Hà Triêm.

Nàng đi về phía trước mới trốn được hai bước, tay áo bị người ta túm chặt.

Nàng hoảng hốt trốn về phía trước, suýt nữa đụng vào người Tạ Liễm. Đối phương hơi nghiêng người, không nhẹ không nặng đỡ nàng một cái.

Hắn vẫn lật hồ sơ vụ án trong tay, lông mày nhíu lại, con ngươi nặng nề. Một lúc sau, ánh mắt hắn rơi vào một chỗ lập tức ngước mi mắt lên nhìn Hà Triêm, là loại nhìn chằm chằm hề nể tình.

Giọng nói của thanh niên rơi xuống như băng ngọc, thản nhiên nói: "Tử Trác thật to gan, hồ sơ vụ án của Hoàng Lăng Án cũng dám lộ ra sơ suất lớn như vậy."

Hà Triêm sửng sốt, đang muốn phản bác.

Tạ Liễm đã đưa hồ sơ vụ án tới trước mắt, chỉ ra những chỗ sơ suất và số liệu chính xác rồi so sánh với nhau.

Dáng vẻ hắn phong khinh vân đạm, sắc mặt Hà Triêm lại càng khó coi. Nếu ngày thường, cho dù Tạ Liễm kín đáo, máu lạnh vô tình đến đâu thì cũng đã quen bận rộn, sẽ không tốn nhiều tâm tư này.

Hơn nữa, qua mấy lần, cho dù Hà Triêm là một người mù cũng có thể nhìn ra Tạ Liễm đang làm chỗ dựa cho Tống Căng! Mà lại làm chỗ dựa không hề che giấu!!

Tống Căng cũng không ngờ rằng, nàng cảm thấy Tạ Liễm không thích hợp cho lắm.

Đối phương rũ mi, giọng điệu ôn hòa: "Tống nương tử, đi thôi."

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp