Sau Khi Gả Cho Vai Ác Nghèo Túng

Chương 4: Quay lại tìm chết sao?


6 ngày

trướctiếp

Tạ Liễm như đã nhận ra sự sợ hãi của nàng. Hắn nghiêng người, âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cây dù che mưa chỉ lớn như vậy, mưa gió từ bên cạnh lại lần nữa thổi vào trên người nàng, lạnh đến mức Tống Căng giật mình, suýt nữa theo bản năng đi về phía hắn.

Đối phương thật sự cao lớn, quả thực chặn hơn phân nửa mưa gió lạnh như băng. Cán dù của Tạ Liễm hơi nghiêng, che khuất đỉnh đầu nàng. Tống Căng phát hiện ra, nàng nhẹ nhìn Tạ Liễm một cái, cảm thấy người này rất kỳ quái.

Đối phương không hề phát hiện ra, nhìn màn trời tối đen, dặn dò Trần Tử Trọng, "Xử lý cho sạch sẽ." Hắn quay đầu, thu cây dù lại, tựa vào tường thấp bên cạnh và bắt đầu dặn dò những chuyện khác, "Bây giờ bệ hạ đang để ý vụ án lưu dân làm loạn. Nếu tay chân ngươi không nhanh nhẹn một chút, đến lúc đó sợ là Hình bộ cũng phải bận rộn."

Tống Căng nhìn chằm chằm cây dù kia mà ngẩn người. Nàng và Tạ Liễm chưa nói được mấy câu nhưng hành vi cử chỉ của hắn đều không giống như suy nghĩ của nàng.

Nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhưng Tạ Liễm đi rồi, nàng vẫn không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Một lúc sau, Tống Căng lại thở ra một hơi. Nàng đến đây không chỉ vì chuyện nhà ở, còn nữa, hôm nay đệ đệ cũng bị thẩm tra xử lý. Tạ Liễm dẫn người đi như vậy, làm sao nàng còn mở miệng được chứ? Hơn nữa, Tạ Liễm có thể giúp nàng, có lẽ không muốn bị nói là ác độc. Nhưng nếu nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, chọc cho Tạ Liễm mất hứng thì không tốt. Dù sao hắn chỉ hơi ngáng chân một chút cũng đủ ép chết nàng.

Tống Căng muốn bắt lấy cọng rơm Tạ Liễm này nhưng lại không dám nắm quá chặt. Nàng vô cùng xoắn xuýt, thở ngắn than dài một lúc. Càng nghĩ, Tống Căng quyết định tự mình đi Bắc Trấn Phủ Tư thăm dò tin tức của đệ đệ, sau đó nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Mưa hơi lớn một chút nhưng cả người nàng đã ướt sũng. Tống Căng liếc nhìn cây dù kia, giả vờ như không biết gì, bước vào trong làn mưa.

Cũng kỳ quái, phía sau có tiểu lại vội vàng đuổi theo nàng, cầm dù cản đường, "Nương tử, cây dù này... Tạ đại nhân."

Trên mặt tiểu lại lộ ra nụ cười nhưng trong lòng lại rất căng thẳng. Vị Tạ đại nhân này là nhân vật nào chứ? Mấy ngày nay những người nghênh ngang bước vào trong nha môn, khi đi ra ngoài đều bị khiêng ra với cả người đầy máu. Hắn mạnh mẽ trấn áp hơn phân nửa lưu dân làm loạn, tác phong thật sự tàn nhẫn máu lạnh. Lưu dân kinh đô làm loạn lâu như vậy, mũ cánh chuồn của nhóm Trần đại nhân vẫn êm đẹp, chắc bối cảnh đáng tin cậy đúng không? Hắn nhìn thấy Tạ Liễm, còn không phải lấy lòng như cháu trai sao.

Nhưng Tạ đại nhân rõ ràng vô cùng chiếu cố vị nữ lang trước mắt này, đương nhiên hắn cũng phải đưa dù ra ngoài.

"Hả?" Nữ lang hiểu rõ mà giả bộ hồ đồ.

Tiểu lại căng da đầu nói: "Mưa lớn, nương tử dùng trước đi, đừng để bị ướt."

Vị kia nhìn thì vô thanh vô tức* nhưng thân phận thực sự đặc biệt, phong cách làm việc cũng quá quỷ quyệt, ngay cả Trần Tử Trọng cũng nơm nớp lo sợ cả ngày. Người bình thường đều không muốn chạm vào Tạ Liễm. Tiểu lại cảm thấy, cho dù là hắn hay là thiếu nữ trước mặt đều nên hiểu rõ đạo lý này. (App TYT)

Nhưng Tống Căng không muốn nhận. Nếu không cần thiết, nàng không muốn có một chút quan hệ gì với Tạ Liễm.

"Trời mưa lớn, để lại cho Tạ đại nhân đi." Tống Căng từ chối uyển chuyển.

Tạ Liễm giúp nàng là một chuyện, nhưng người buộc tội cha nàng cũng là Tạ Liễm. Ở trên loại ơn huệ nhỏ này, Tống Căng không muốn tiếp nhận, cũng hơi khó chịu không nói nên lời được.

Nhưng tiểu lại vẫy tay, ông lão lái xe ngựa thuê ở trong góc đội mũ lá lên vội vàng lái xe ngựa tới đây.

"Đưa Tống nương tử về." Tiểu lại dặn dò, lại vén rèm lên cho nàng: "Thói đời ngày nay khó khăn quen rồi, có người có thêm vài phần thiện ý với nương tử. Cuộc sống cũng tốt hơn một chút không phải sao?"

Thấy nàng lên xe, tiểu lại nhân cơ hội nhét cây dù vào trong xe. Nhìn thấy Tống Căng còn muốn từ chối, còn không đợi nàng mở miệng, tiểu lại đã giơ roi ngựa lên thay cho mã phu, lớn tiếng nói: "Đi ——!"

Tống Căng bị làm cho trở tay không kịp.

Nàng hơi buồn bực, vén rèm lên nhưng đối phương đã sớm chạy chậm trở về nha môn.

Tống Căng mệt mỏi dựa ở trong xe, đành phải thôi.

Mấy ngày nay nàng bôn ba, so với lúc trước rõ ràng nhận thấy được vụ án của phụ thân thật sự rất khó giải quyết. Cho dù là Chương Vĩnh Di quyền cao chức trọng và Tạ Liễm đều phải né xa nàng ba thước, sợ có liên quan đến nàng.

Một vụ án tham ô, dù liên lụy nhiều người cũng phải điều tra. Nhưng vụ án này, từ đầu tới đuôi không có bất cứ tiến triển gì. Thay đổi duy nhất chính là người thân của nàng từng người từng người chết trong lao ngục, có lẽ đợi đến khi người nhà họ Tống chết hết thì vụ án này cũng kết thúc.

Ý nghĩ này quá nặng nề khiến Tống Căng lại rùng mình một cái.

-

Năm trước hạn hán nửa năm, lại qua một mùa đông lạnh lẽo. Năm mới rốt cuộc cũng có trời mưa, kết quả vừa rơi xuống thì không ngừng, gây ra lũ lụt. Lưu dân chạy ùa vào kinh thành, thường xuyên gây chuyện.

Mấy ngày nay Tạ Liễm ở Binh Mã Tư chính là vì tìm ra người kích động phía sau. Tuy rằng trông những lưu dân kia không có quy luật gì, nhưng tìm hiểu nguồn gốc, trong lòng hắn vẫn biết rõ một chút.

Tạ Liễm viết xong chữ cuối cùng, khép danh sách lại.

Trần Tử Trọng nhìn danh sách xong, lau mồ hôi, tròng mắt đảo quanh, "Đại nhân?"

"Ta đi Bắc Trấn Phủ Tư một chuyến." Tạ Liễm nói.

"Vậy những người còn lại..." Chuyện này nhìn nghiêm trọng, Trần Tử Trọng ngay cả thử cũng không dám thử, lại hỏi hắn: "Còn muốn tiếp tục điều tra nữa không?"

Tạ Liễm nhìn hắn một cái.

Liên quan đến tranh đấu hoàng gia, người bình thường thật sự không có can đảm điều tra. Dù sao chỉ hơi không cẩn thận chính là vực sâu vạn trượng, ngay cả Trần Tử Trọng cũng hận bản thân không phải là người mù.

"Ngươi không cần quan tâm." Tạ Liễm đáp.

Trần Tử Trọng bỗng nhẹ thở phào, lau mồ hôi, uống hết một chén trà lạnh mới chậm rãi lấy lại bình tĩnh. Nhưng cũng chỉ bình tĩnh một lúc, hắn lại hoàn hồn và sững sờ nhìn chằm chằm Tạ Liễm.

Tổn thọ.

Con mẹ nó rốt cuộc Tạ Liễm đang điều tra cái gì vậy?

Người khác hồi kinh là thăng quan phát tài cưới thê tử, hắn quay lại tìm chết sao?

"Hạ quan thật sự cũng không có năng lực đó." Trần Tử Trọng phát hiện mình hơi ngu ngốc, thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói: "Tạ đại nhân năng lực lớn, muốn điều tra cái gì cứ việc điều tra là được. Nhưng hạ quan thật sự cũng không giúp được cái gì..." ( truyện trên app t.y.t )

Những người có học vấn như Tạ Liễm luôn thích làm chuyện lớn, Trần Tử Trọng đã quá quen thuộc, chỉ cần không liên lụy đến hắn là được. Tuy nhiên, Tạ Liễm quả thật không để cho hắn nhúng tay. 

Trần Tử Trọng nhẹ thở hắt ra. Hắn lại rót nửa chén nước, ừng ực ừng ực uống hết, muốn ép buộc mình đừng suy nghĩ vớ vẩn nhưng ngược lại càng nghĩ nhiều hơn. Chuyện Tạ Liễm vạch tội Tống Các lão, vốn cũng không đơn giản...Cô nương vừa rồi là con gái của Tống Kính Diễn đúng không? Trần Tử Trọng càng nghĩ càng không hiểu nổi, dứt khoát tự mình tìm một góc ngồi xuống, không suy nghĩ cái gì hết.

Tạ Liễm cũng không để ý đến Trần Tử Trọng nữa. Hắn cất danh sách, đứng dậy ra khỏi Binh Mã Tư.

Khi ra ngoài, thanh niên liếc mắt nhìn bức tường thấp, không nhìn thấy cây dù ở nơi đó.

Hắn vén rèm, dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần. Gần đây Tạ Liễm tra án khắp nơi, xa phu sớm biết rõ đường đi trong kinh thành, cũng không cần Tạ Liễm ra lệnh đã tránh đoạn đường ồn ào và tắc nghẽn nhất, chạy thẳng đến Bắc Trấn Phủ Tư.

Tạ Liễm tới không đúng lúc lắm. Hà Triêm, Chỉ huy sứ Bắc Trấn Phủ Tư đang thẩm vấn.

Hắn chờ ở ngoài phòng, vừa uống trà, vừa lật sách giải trí trên bàn. Tiếng kêu thảm thiết bên trong vang lên không dứt bên tai, âm thanh dụng cụ tra tấn dùng trên da thịt vừa nặng nề vừa vang, còn rất ồn ào. Nhưng khi Tạ Liễm đọc sách rất tập trung, lông mày cũng không nhăn một chút, căn bản không nghe thấy được.

Hắn cầm quyển sách, ngồi ở bên ngoài hình phòng mùi máu tanh nồng đậm, hơi kỳ quái.

Hà Triêm đi ra từ trong phòng thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Tạ thị lang." Hắn ta chào hỏi.

Tạ Liễm ngẩng đầu, buông quyển sách và trò chuyện với hắn ta. Chỉ là lời nói của Tạ Liễm quá ít, Hà Triêm không đoán ra ý định đến đây của hắn. Nhưng sáng sớm hắn ta đã nghe nói đêm qua Tống Căng đi tới phủ Chương Vĩnh Di xin giúp đỡ, lại ngẫu nhiên gặp được Tạ Liễm. 

Chương Vĩnh Di không gặp Tống Căng, người vươn tay giúp đỡ lại là Tạ Liễm. Chuyện này thật sự thú vị. Không nói những cái khác, nghe đồn tuy rằng Tống Căng bệnh tật, bộ dáng yếu đuối sắp chết nhưng vẫn còn vài phần cốt khí. Nàng gặp Tạ Liễm, người buộc tội Tống Kính Diễn, vậy mà lại nén giận ngoan ngoãn về nhà. Vốn dĩ hắn ta hơi hứng thú với nữ nhi của Tống Kinh Diễn, lúc này hoàn toàn không còn hứng thú nữa, chỉ cảm thấy chán ghét.

Nữ nhi của Đại nho cũng chỉ là một con côn trùng không có xương sống buồn cười đáng thương mà thôi. Nhưng cố tình hắn ta vẫn phải cưới đối phương.

Hà Triêm càng nổi giận, lại kiềm chế cơn tức giận hỏi thăm: "Mấy ngày nay Tạ đại nhân đang điều tra vụ án lưu dân có tiến triển gì không, có muốn ta hỗ trợ không?"

Tạ Liễm nói: "Chưa nói tới tiến triển, thật sự có chuyện phải làm phiền Hà đại nhân."

"Đây là điều đương nhiên." Hà Triêm dựa vào ghế, nói sang chuyện khác: "Nhưng gần đây ta vẫn luôn điều tra vụ án tham ô của Tống Kinh Diễn, thật sự liên lụy quá nhiều người. Ngay cả tất cả mọi người trong tư của ta điều tra cũng hơi cố sức, chỉ sợ cũng không giúp được chuyện lớn gì."

Hình bộ và Bắc Trấn Phủ Tư không hợp nhau, đại nhân vật sau lưng cũng không hợp nhau. Tạ Liễm muốn điều tra cái gì, hắn ta không ngăn cản đã rất tốt rồi, muốn tìm hắn ta hỗ trợ à, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Tạ Liễm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, uống một ngụm trà. Trên trán hắn hơi ẩm ướt, vai tay áo ướt đẫm, bàn tay trắng nõn như ngọc cầm chén trà, "Như thế cũng đúng, chỉ là vụ án Tống Kinh Diễn hình như còn chưa có tiến triển gì đúng không?"

Hà Triêm gần như cười lạnh, lại là một người tới tạo áp lực cho hắn ta. Nếu là người khác, đương nhiên Hà Triêm sẽ không có sắc mặt tốt. Nhưng cố tình người này là Tạ Liễm, hắn ta không thể đuổi đi được, chỉ có thể đánh trống lảng: "... Vụ án này, ta cũng muốn tránh, dù sao ta cũng phải cầu hôn nữ nhi của Tống gia."

Tạ Liễm như suy nghĩ gì đó, chỉ nói: "Làm khó Hà đại nhân rồi."

"Ta cũng chỉ xui xẻo thôi." Hà Triêm là người lăn lộn từ trong phố phường ra, thấy Tạ Liễm không tỏ vẻ gì, được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn nói chuyện phiếm, lôi kéo làm quen: "Nếu thật sự là nữ nhi do Tống Kính Diễn tự mình dạy dỗ, có lẽ cũng coi như tiểu thư khuê các. Nhiều lắm là nghèo túng, ít hơn người khác mười mấy phần của hồi môn ……”

Tạ Liễm cúi đầu, uống một ngụm trà. Trên mặt hắn không nhìn ra cảm xúc gì, trước sau vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.

Hà Triêm tiếp tục nói: "Chỉ là nàng ta là một con ma ốm, luôn được nuôi dưỡng ở trong thôn trang vùng ngoại ô. Chỉ sợ là một nữ nhân nông thôn vô tri." Hắn ta uống một ngụm trà, nhìn sắc mặt Tạ Liễm, "Nhưng dù sao thì Tống Kính Diễn cũng có vài phần mặt mũi ở chỗ cha nuôi ta. Mặc dù Tống nương tử sinh ra thô bỉ, thân thể cũng không dùng được, chỉ sợ cũng là một người vụng về... Ta cũng chỉ có thể lấy người về, mới có thể bảo vệ được mạng sống của Tống nương tử."

Nói xong, Hà Triêm lại càng bực bội hơn. Lấy một con ma ốm quê mùa làm chính thê, e rằng trên dưới triều đình đều sẽ cười nhạo hắn ta mất.

Hà Triêm đang bực bội, có người vén rèm lên, thông báo nói: "Đại nhân, có vị nương tử Tống gia cầu kiến."

Nương tử Tống gia?

Hà Triêm dị ứng với chữ này, ngước mi mắt lên nhìn thấy nữ tử ngoài cửa. Nàng đứng dưới mái hiên cửa, dưới mũ che mặt có một bàn tay tái nhợt tinh tế đang cầm một cây dù giấy.

Chỉ liếc mắt một cái, Hà Triêm đã nhìn ra cây dù này là của ai, lòng hắn ta hơi không thoải mái lại không thể dời mắt đi.

Tấm rèm trắng tuyết lay động, chỉ lộ ra một đoạn váy xếp màu xanh biếc.

Thân hình yểu điệu, khí chất nhu nhược.

Càng ốm yếu, càng lộ rõ khí khái trong đó.

Bàn tay cầm chén trà của hắn ta siết chặt vài phần, nhíu mày nói: "Để cho nàng vào." Dừng một chút, bỗng nhiên hắn cong khóe môi lên, "Bảo nàng tháo mũ che mặt xuống, dạy cho nàng biết cái gì gọi là tôn ti trật tự."

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp