Sau Khi Gả Cho Vai Ác Nghèo Túng

Chương 3: Giúp đỡ


6 ngày

trướctiếp

Tống Căng che trán, ngửa mặt thở dài một tiếng.

Đầu óc nàng rối bời, túm tóc lên buộc lại, quấn khăn tay, vịn tường đi về phòng Triệu thị. Nếu làm mẫu thân sợ hãi chỉ sợ bệnh sẽ nặng hơn...

Tống Căng lảo đảo đi về phòng của Triệu thị.

Cửa phòng Triệu thị bị người khác ác ý khóa lại, bên trong truyền ra tiếng loảng xoảng, Triệu thị ho đến mức phổi muốn rớt ra.

Tống Căng bổ nhào qua, đến gần cửa hô: "Nương!"

Đại phu từng nói, bệnh của Triệu thị phần nhiều là vì ưu tư quá nặng, ngàn vạn lần không thể bị kích thích. Tống Căng không mở cửa được, vừa gọi vừa muốn ra ngoài đẩy cửa sổ ra nhưng bị người ta túm tóc.

Nhị thái thái xuất thân hương dã, khí lực lớn đến kinh người kéo Tống Căng bà ra bên ngoài: "... Nguyên Nương, chuyện của cha ngươi liên lụy người khác. Nếu ngươi không đáp ứng mối hôn sự này, cố ý chọc giận người không nên chọc, đừng trách chúng ta đập phá căn phòng này."

Cả người Tống Căng mềm nhũn vì cơn sốt, căn bản không có sức trốn. Đầu nàng cực kỳ đau, không nhìn thấy được gì, trước mắt lúc trắng lúc đen.

"Nếu ngươi không phục, vậy đi gặp quan phủ đi." Đối phương đã hối lộ quan phủ từ sớm, lại lợi dụng văn thư, ngang ngược nói.

Sắc mặt Tống Căng trắng bệch, nằm sấp trên kỷ trà thấp.

Nàng gật đầu nói: "Được."

Người trong Tống gia đều là thứ dân bình thường, vô duyên vô cớ đến bức hôn, khẳng định có liên quan đến vụ án của phụ thân. Cho dù thế nào, nàng cũng không buông tay để cha huynh nhận án oan.

Nhóm phụ nhân khí thế hung hăng sửng sốt, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tống Căng.

Tống Kính Diễn xuất thân bần hàn, một đường làm quan tới tể phụ, con gái của ông ấy không nên là kẻ ngu xuẩn, nàng dễ dàng thuận theo ý các nàng như vậy ngược lại có chút kỳ quái.

Có điều... Từ nhỏ Tống Căng ốm yếu nhát gan, lại không được nuôi dưỡng ở bên cạnh Tống Kính Diễn. Việc nàng dễ bắt nạt như vậy lại bình thường hơn.

Các nàng an tĩnh lại, Tống Căng có thể lấy lại tinh thần.

Nếu thật sự khóc lóc om sòm đánh nhau, nàng và Thái ma ma không thắng được. Muốn tới quan phủ thì dứt khoát đi quan phủ đi, lúc đầu nàng cũng muốn đi tìm Trần đại nhân của Binh Mã Ty Bắc Thành. Cho dù Tạ Liễm không đáng tin nữa nhưng đây cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà Tống Căng có thể nắm lấy thử. Nàng không thể mất hai người thân liên tiếp được. (App TYT)

Xuyên qua phường thị, đoàn người đều mang tâm sự, đi đến Binh Mã Ty Bắc Thành.

-

Cách một bức tường, phía sau nha môn.

Cái rãnh dưới mái hiên mọc đầy rêu xanh biếc, thanh niên xoay người, rửa vết máu đỏ tươi dính trên tay, lộ ra bàn tay trắng nõn như ngọc.

Trần đại nhân rót trà, cẩn thận đặt một chén đến chỗ ngồi của Tạ Liễm. Hắn ta suy nghĩ một hồi, đưa mắt ra hiệu với hộ vệ, nhận lấy khăn sạch mà hộ vệ mang tới, hai tay đưa tới trước người Tạ Liễm, "Đại nhân nhìn không giống như xuất thân từ Hàn Lâm.”

Hắn ta chưa từng thấy quan văn nào thủ đoạn độc ác như vậy, thẩm vấn người khác mà mí mắt cũng không chớp.

Tạ Liễm dừng một chút mới tiếp nhận chiếc khăn kia, chậm rãi lau tay, "Thật sự ta cũng không ở Viện Hàn Lâm quá lâu."

Trần đại nhân vụng trộm đánh giá Tạ Liễm. Tuy rằng hắn ta là quan võ nhưng đã được nghe nói về Tạ Liễm... Nghiêm khắc mà nói, có ai chưa từng nghe nói về Tạ Liễm chứ? Ba năm trước, Tạ Liễm đề tên bảng vàng, trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất các triều đại, có thể nói là danh tiếng vang dội nhất thời.

Trạng nguyên mười bảy tuổi, đủ để đắc ý mấy ngàn năm.

Mọi người đều cho rằng hắn sẽ ở lại Viện Hàn Lâm sau đó được tọa sư dẫn dắt, từng bước tham gia vào nội các. Thế nhưng Tạ Liễm nhậm chức ở Viện Hàn Lâm không quá nửa năm đã bị điều ra ngoài kinh, làm Tri huyện gì đó hơn hai năm, lúc này mới điều về kinh đô. Cũng vì một tờ buộc tội của hắn mới được bệ hạ nhớ tới, điều vào Hình bộ nhậm chức thị lang.

"Những lưu dân này phải thẩm vấn nghiêm ngặt." Tạ Liễm nói, lại nghĩ tới cái gì, tựa như do dự có nên nói hay không.

Trần đại nhân không có can đảm truy hỏi. Hắn ta lẳng lặng chờ, cảm thấy bên ngoài càng ngày càng ồn ào.

Tạ Liễm nhướng mi, liếc nhìn bức tường viện, cầm chén trà trên bàn lên nói: "Nếu Tử Trọng bận thì có thể đi trước.”

Trần Tử Trọng có chút xấu hổ, chắp tay, đứng dậy khí thế hùng hổ đi ra ngoài.

Ở trong mắt quan văn, Binh Mã Ti năm thành đơn giản là một đám du côn, ngày thường cho dù có chuyện tốt cũng đi tìm Kinh Triệu Doãn. Bây giờ hiếm khi Tạ Liễm đồng ý nể mặt, vì lưu dân làm loạn nên ở đây tra xét cùng hắn ta một thời gian.

Nếu Tạ Liễm đã tới, đương nhiên hắn ta không thể mất mặt trước Lục bộ. Hơn nữa, Tạ Liễm này làm việc thật sự rất điên cuồng. Tờ buộc tội kia của hắn đâu chỉ giết chết một nhà Tống các lão, chết cả mấy ngàn người từ quan lại đến dân chúng ở kinh đô bị liên lụy. Nếu nói sau lưng hắn có người nào chống lưng cũng dễ hiểu, nhưng xuất thân hắn nghèo khổ, cho dù hắn gọi Chương Vĩnh Di một tiếng lão sư... Nhưng chức quan của Chương Vĩnh Di nhàn tản đã lãng phí nhiều năm, đến nay cũng chỉ là Hình bộ Thượng thư, có tác dụng gì?

Bao nhiêu người nhìn chằm chằm, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn kéo hắn xuống... Nhưng thủ đoạn của hắn cứng rắn tàn nhẫn, tác phong nghiêm cẩn cực kỳ khiêm tốn, làm người ta không tìm ra chút sơ hở nào.

Người như vậy, Trần Tử Trọng không có gan đắc tội.

Vượt qua bậc cửa, bên ngoài la hét ầm ĩ.

"Chuyện gì xảy ra?" Trần Tử quát lớn.

Bách hộ vội vàng tiến lên, thấp giọng giải thích: "Là có người tranh giành gia trạch, tiểu nhân đã sắp xếp xong xuôi, nhưng..."

Trần Tử Trọng theo bách hộ, nhìn thấy thiếu nữ trong góc.

Màn sa che kín dung mạo thân hình nhưng vẫn nhìn ra được, là một mỹ nhân nhỏ yếu.

Trần Tử Trọng không có tâm tư quan tâm việc vặt. Nghe xong lời của bách hộ, Trần Tử Trọng khoát tay áo, quát lớn: "Chút chuyện nhỏ này, ngươi tự đi xử lý, chớ có ồn ào.”

Nữ tử kia bước nhanh về phía trước, dường như muốn nói cái gì đó. Thực sự không biết trời cao đất rộng. Loại người muốn vượt cấp báo cáo này, Trần Tử Trọng đã gặp nhiều rồi. Tùy tùng bên cạnh tiến lên vài bước, ngăn cản nữ tử, Trần Tử Trọng cũng không nghe lời nữ tử nói, làm như không thấy, xoay người đi.

Bách hộ tiễn Trần Tử Trọng đi, lập tức an tâm, tiến lên mấy bước.

Sắc mặt hắn ta ngạo mạn, để tùy tùng ngăn Tống Căng, "Tiểu cô nương, gây rối vô cớ thì phải kéo ra đánh bằng roi đấy.”

Tiểu cô nương một thân một mình giọng nói thấp bé, không nói lời nào, chỉ cần mấy nam nhân to lớn đeo bội đao đứng trước mặt, có lẽ đối phương biết mình đương nhiên sẽ chịu thiệt, không dám so đo. Huống chi... Thật sự đánh bằng roi sẽ phải xốc y phục lên. Không mất mạng nhưng hoàn toàn hủy hoại danh tiết.

Nữ tử bị ép đến một góc, không thể lui được nữa.

Bách hộ đang muốn nói lời nhỏ nhẹ, dọa dỗ đuổi người đi, chỉ nghe thấy nàng nói: "Đại nhân lấy hình pháp uy hiếp... Theo luật pháp đương triều, nếu trị tội sợ là sẽ chịu đánh bằng gậy.”

Sắc mặt bách hộ đối diện ngưng lại. Hắn ta chợt nhớ ra, nữ tử này là con gái của Tống Kính Diễn. Nàng vừa mới nói cái gì... Tạ đại nhân... Không phải trong đó có một vị Tạ đại nhân sao? Nhưng Tạ đại nhân này tuy có mối quan hệ phức tạp với Tống gia, nhưng tuyệt đối sẽ không đưa tay ra giúp nàng. Nhưng... lỡ như thì sao?

Vị Tạ đại nhân kia, bây giờ chính là nhân vật có thể đi ngang ở kinh đô. 

Hắn đang do dự không chắc, đám người bỗng nhiên xôn xao một chút.

Đại khái là do người kia xuất hiện đột ngột, mọi người theo bản năng nhìn về phía thanh niên đi ra từ trong cửa son.

Quan phục đỏ rực rộng lớn bị gió thổi có chút loạn, thanh niên đầu đội sa quan, cách màn mưa bụi nhấc lên mí mắt, con ngươi đen kịt giấu tia sáng trong đêm tối, đúng là vị Tạ đại nhân chạm tay có thể bỏng kia.

Thanh niên nhíu mày, ánh mắt đầu tiên rơi trên người bách hộ, tiếp theo dừng trên người Tống Căng. Hắn ung dung thản nhiên, "Tới đây."

Tống Căng không biết hắn đang nói ai, không hề động. Nhưng Tạ Liễm nhanh chóng nhìn về phía nàng, thanh niên mở một chiếc ô giấy dầu, Tống Căng mới nhận ra mưa rơi xung quanh. Rất nhanh, thanh niên đi đến trước mặt nàng, chiếc ô che đỉnh đầu nàng, đầu vai hắn ướt một mảng.

Thanh niên từ trên cao nhìn xuống, hàm dưới sắt bén, đáy mắt tối đen.

Tống Căng cụp mắt, im lặng suy nghĩ.

Nếu Tạ Liễm đã sớm ở đây, cũng thật sự có quen biết với Trần Tử Trọng. Nhưng vừa rồi rõ ràng Trần Tử Trọng coi nàng là người bất chấp đạo lý, không chỉ không hỏi đến, ngược lại còn bày mưu đặt kế để bách hộ đuổi nàng đi. Có lẽ đây là do Tạ Liễm cố ý để nàng chịu khổ. Hắn đang đùa bỡn nàng. 

Cọng rơm cuối cùng cũng gãy mất, cả người Tống Căng ẩm ướt, thân thể lạnh đến cứng ngắc, yên lặng tính toán lộ trình đi chiếu ngục một lần. Nếu hôm nay đệ đệ chết thật, nàng sẽ đi nhặt xác. Nàng đã thu thi thể cho cha một lần, cho ca ca một lần, lần này không có Thái ma ma và nương, nàng cũng có thể làm tốt mọi thứ.

Nàng thấy Tạ Liễm nhíu mày, nhìn về phía Trần Tử Trọng.

Trần Tử Trọng ngượng ngùng, Tạ Liễm lại nhìn về phía nàng.

Tống Căng quỳ gối, hành lễ, "Dân nữ cáo lui."

Tạ Liễm không dời mắt, chẳng qua hắn thấy ồn ào mới ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, cũng không biết chân tướng. Nhưng Tống Căng ở đây, trong lúc mấu chốt này, quá nửa là nàng lại gặp phải bất công. Đây là chuyện không có cách nào khác.

"Chuyện gì?" Tạ Liễm hỏi.

Đầu vai thiếu nữ dưới màn sa run lên, hắn suýt nữa nghi ngờ nàng đang khóc vì tủi thân.

"Tạ đại nhân không cần lừa gạt dân nữ." Nhưng giọng nói của Tống Căng vẫn bình tĩnh, nhẫn nại hỏi ngược lại: "Nếu Trần đại nhân không rảnh quản mấy chuyện vặt vãnh này, dân nữ cũng không nên dây dưa, nếu không chẳng phải sẽ thành quấy nhiễu quan lại sao?"

Nàng đã có đánh giá về Tạ Liễm, từ vụ án của cha nàng mà nói, tâm tư người này gian xảo, thủ đoạn âm tàn, so với việc lương tâm đột nhiên trỗi dậy, giúp nàng một tay thì nàng nghiêng về việc hắn cố ý đùa giỡn nàng hơn.

Tống Căng không nắm chắc được phẩm tính của Tạ Liễm nhưng đã có ấn tượng rồi.

Lông mày Tạ Liễm lạnh lẽo, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Đúng là hắn nói muộn rồi.

Trần Tử Trọng đi vào, hắn mới giao chuyện của Tống Căng cho Trần Tử Trọng, đối phương sợ tới mức lập tức chạy ra ngoài. 

Hắn đi ra theo mới nhìn thấy Tống Căng. Nếu Tạ Liễm đoán, đương nhiên có thể đoán ra nàng hiểu lầm chuyện gì. Nhưng hắn quen không làm chuyện dư thừa, chỉ nhìn về phía Trần Tử Trọng, "Ngươi không hỏi rõ ràng à?"

Trần Tử Trọng cười gượng gạo. Hắn ta thật sự sợ Tạ Liễm đánh mình, vội vàng nói: "Là thuộc hạ của ta đang điều tra, ta nhớ đại nhân ở đây, nên..."

Thấy ánh mắt Tạ Liễm nặng nề, Trần Tử Trọng im lặng, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Ta sẽ đích thân điều tra." Trần Tử Trọng khom lưng, lau mồ hôi lạnh trên trán, cười lúng túng.

Tống Căng nhìn thay đổi trước sau của Trần Tử Trọng như có điều suy nghĩ.

Chỉ trong chốc lát, Bách hộ kia cũng tiến đến, rõ ràng là muốn xin lỗi để nàng đừng so đo. Nhưng bởi vì có Tạ Liễm ở đây, không dám lộ mặt, sợ bị giận chó đánh mèo, mặt mũi đầy xoắn xuýt nhìn Tống Căng.

Tống Căng cụp mắt, làm bộ như không biết.

Ngược lại là người trong Tống gia, vừa nghe đến tên Tạ Liễm, suýt nữa bị dọa ngất đi. Đừng nói tiếp tục gây sự, bọn họ che mặt, sợ bị người nhìn thấy, kẹp đuôi chạy xa nhanh như chớp.

"... Tạ đại nhân?" Trần Tử Trọng nhẹ giọng hỏi.

Thấy Tạ Liễm không nói lời nào, Trần Tử Trọng càng thấp thỏm, ánh mắt nhìn về phía Tống Căng đâu phải cái nhìn dư thừa lúc đầu, nháy mắt ra hiệu cho Tống Căng, muốn tìm ra chỗ đột phá từ chỗ nàng.

Tống Căng không chắc Tạ Liễm có ý gì, đây là lần đầu tiên nàng đánh giá người trước mặt.

Lông mày thanh niên trang nghiêm, cốt tướng thanh chính. Khí thế quanh thân lạnh lẽo cô độc, tay thon dài nắm cán dù, ánh mắt thâm thúy, có vẻ nội liễm mà lạnh lùng. Nghe đồn, hắn đã thiết lập một số hình phạt ở Hình Bộ đã bị cấm, thậm chí tự mình động thủ, phạm nhân chết ở trên tay hắn nhiều không kể xiết. Hiện tại cả kinh đô rất ít người dám nhắc tới Tạ Liễm, sợ không cẩn thận đắc tội hắn, rơi vào kết cục như cha nàng.

Trên thực tế, trên người Tạ Liễm quả thật mang theo mùi máu tươi.

Tống Căng thầm lui về sau nửa bước, sắc mặt trắng bệch, lông mi run rẩy.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp