Một cơn gió thổi xuyên qua, gương mặt Tạ Liễm yên lặng. Dường như hắn cũng không tức giận... Tống Căng bỗng dưng hiện lên một suy nghĩ, nhưng rất nhanh lại bị nàng đè xuống. Con người Tạ Liễm rất phức tạp, nàng theo bản năng cảm thấy nếu mình tìm tòi nghiên cứu quá mức, ngược lại lại không phải chuyện tốt.

Sau một lúc rất lâu, hắn mới cúi người đáp lễ: "Tống nương tử không cần phải lo lắng."

Tống Căng nhìn dáng vẻ cô đơn của hắn, hơi ngẩn người.

Trên người Tạ Liễm có quá nhiều chỗ mâu thuẫn, nhưng hắn lại ẩn giấu quá tốt, luôn khiến người ta đi tìm tòi nghiên cứu theo bản năng. Nhưng hắn nói không sai, bây giờ Tống gia hoàn toàn suy tàn, cho dù một nhà vô lại như Nhị thúc cũng có thể tới cửa lừa bịp tống tiền.  Người nguy hiểm như Tạ Liễm, không tiếp cận ngược lại lại an toàn nhất.

Nàng xoay người, đi vào đón đệ đệ.

Cả người Tống Mẫn có không ít vết thương, khi nhìn thấy nàng, đôi mắt sáng lên một chút nhưng không nói gì. Hai tỷ đệ lên xe ngựa, dọc theo đường đi dĩ nhiên là Tống Căng nói chuyện nhiều hơn, tiểu thiếu niên thích nói chuyện trong trí nhớ rầu rĩ không nói lời nào.

Mãi cho đến khi nghe mẫu thân bị bệnh đã lâu, Tống Mẫn mới chớp mắt.

"A tỷ."

Thiếu niên nhào vào trong ngực Tống Căng, nghẹn ngào khóc rống lên. Cho đến khi khóc đủ rồi, Tống Mẫn giơ tay áo lau mặt như mới sống lại lần nữa, cậu nhóc dựa sát Tống Căng nói vài lời tâm sự.

Tống Căng biết, từ nhỏ Tống Mẫn đã rất ngưỡng mộ phụ thân và huynh trưởng. Hai người ghé vào cùng nhau, nói những lời lúc trước rất ít nói, dần dần tâm trạng bình tĩnh rất nhiều. (App TYT)

Sau khi đón Tống Mẫn về, bệnh tình của Triệu phu nhân quả nhiên ngày càng chuyển biến tốt đẹp. Số bạc tích góp lúc trước cũng còn đủ dùng, uống thuốc đúng bệnh, tâm tình tích tụ đã lâu cũng được thả lỏng. Không bao lâu sau, Triệu phu nhân có thể xuống giường đi lại và lên kế hoạch sau này.

Vừa vặn mấy ngày không có mưa, không ít thiếu nữ cùng nhau đi đạp thanh.

Tống Căng tháo con diều treo trước giường của mẫu thân xuống, chọn một ngày có gió, cả nhà bốn người đi bờ sông Biện thả diều. Đợi đến khi thả diều lên cao, cắt dây để đuổi đi những xui xẻo.

Vì giải sầu, Thái ma ma đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, đựng đầy hai hộp.

Sức khỏe của Tống Căng yếu ớt, chơi với Tống Mẫn một lúc rồi không đi nổi nữa. Nhiệm vụ thả diều đuổi đi xui xẻo sẽ do một mình Tống Mẫn làm. Cậu cầm theo sợi tơ chạy loạn một lúc, trên mặt vô thức cũng nở nụ cười tươi.

Ba người ngồi nói chuyện phiếm, ăn một chút đồ ăn vặt. Nghe tiếng đàn sáo truyền đến từ đối diện, còn có tiếng cười của các thiếu nữ, nàng tự nhiên cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Ăn cũng gần xong, Tống Căng đứng dậy, đi đối diện mua nước trái cây giải khát.

Chỉ là vừa mới đi qua cầu, nàng gặp phải một người quen. Tần Niệm kéo cánh tay mấy thiếu nữ, trên mặt hàm chứa ý cười, vừa thấy Tống Căng, đầu tiên là nàng ấy hơi sững sờ, ngay sau đó lập tức chào hỏi.

Tống Căng không tránh được, đành phải trò chuyện với bọn họ.

Ngày xưa ở trong vòng quan hệ thế gia, Tống Căng ít có bạn thân, không quen biết với mấy nữ lang lắm. Nhưng nàng quen biết thiếu nữ đứng ở chính giữa, dung mạo xuất sắc nhất, cũng được những tiểu nương tử vây quanh. Mấy lần trước Tần Niệm cũng từng nhắc đến, là đích trưởng nữ của Thủ phụ Phó gia.

Tần Niệm có vẻ như khá thân thiết với nàng ta, kéo cánh tay Phó Quỳnh Âm, giới thiệu nói: "Lần trước sinh nhật của muội từng gặp mặt Tống nương tử một lần."

"Nguyên Nương." Phó Quỳnh Âm quen kiêu căng, chỉ gật đầu với Tống Căng.

Tống Căng trò chuyện vài câu, đang muốn tạm biệt.

"Nguyên Nương?" Tần Niệm chớp mắt, đáy mắt khó nén tò mò, giơ tay nắm lấy cánh tay của Tống Căng: "Tỷ cũng tới đạp thanh sao? Đi một mình rất nhàm chán, không bằng đi cùng chúng ta đi."

Tần Niệm thật sự rất nhiệt tình, Tống Căng cũng hơi xấu hổ, nhưng nàng nhớ đến người nhà, Tống Căng vẫn từ chối nói: "Một mình ta quen rồi, mọi người đi chơi đi."

"Phó tỷ tỷ nói có cuộc gặp hội thơ, đang thiếu người đánh giá. Chúng ta muốn đi xem đó." Tần Niệm cười tủm tỉm nói, nghịch ngợm nhìn những nữ lang còn lại hiểu ý cười với nhau, "Ta đã sớm nghe nói thi họa của Tống nương tử vô cùng tốt, chắc hẳn văn chương cũng sẽ không kém."

Tống Căng biết rõ đây nào là đi thưởng thức thơ ca, rõ ràng là đi thưởng thức thanh niên lang quân. Nàng không khỏi bật cười, còn muốn từ chối.

"Từ chối cái gì, A Niệm đã cầu xin ngươi rồi." Phó Quỳnh Âm nhíu mày, hơi có ý tứ mà nhìn Tống Căng.

Vì vậy bầu không khí trở nên cứng đờ.

Tuy rằng Tống Căng chỉ quen biết sơ sơ với Phó Quỳnh Âm, nhưng lại biết rõ tính cách của người này. Bây giờ nàng không thể đắc tội với người khác, huống chi Tần Niệm... Có lẽ là nữ nhi của Tần tiên sinh, cũng là muội muội của Tạ Liễm.

"Từ chối thì bất kính." Nàng nói.

Dưới ánh nắng, cỏ xanh mơn mởn, gió thổi đến sông Biện nổi lên gợn sóng nhẹ nhàng.

Nhóm thanh niên tốp năm tốp ba mặc bạch trữ lan sam, ngồi xếp bằng với nhau, hoặc cầm ly, hoặc chơi đàn tranh, hoặc gãy dây đàn ca hát. Ngẫu hứng viết câu đối để thư đồng treo lên, nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác.

Khi nhóm nữ lang đến nơi này, nhìn không chớp mắt, ngồi ở trên thảm nhung do tỳ nữ trải sẵn.

Tất cả mọi người đều hứng thú bừng bừng, chỉ có Phó Quỳnh Âm là ngẩn người như đang tìm kiếm ai đó ở xung quanh. Tống Căng cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn theo vài lần, ngay sau đó nhìn theo Phó Quỳnh Âm hơi sững sờ.

Hai thanh niên đi xuống từ trên cầu, là người quen.

Người đi đầu mặc một chiếc áo bào rộng cổ tròn màu xanh nhạt, bước đi phong lưu hàm súc. Thanh niên đi phía sau mặc áo sam mạ vàng, phong thái nghiêm túc, dáng vẻ thanh chính, mang theo khí độ lạnh lẽo khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Theo bọn họ đến gần, không chỉ Phó Quỳnh Âm sửng sốt, nhóm lang quân còn tiêu sái lúc trước cũng trở nên xôn xao, thậm chí có người vội vàng đứng lên và hấp tấp chỉnh sửa y phục, xoay người chắp tay hành lễ. Nữ lang bên này cũng dùng quạt tròn che mặt, nhỏ giọng thảo luận, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người kia.

Tống Căng rũ mắt xuống, thay Tần Niệm mất hồn pha trà.

Nàng chia trà xong mới nhìn thoáng qua Phó Quỳnh Âm, hơi cảm thấy bất ngờ.

Lúc này Phó Quỳnh Âm hất cằm lên nói: "A Niệm, ta đi cùng với muội chào hỏi huynh trưởng của muội và Chương thế huynh một tiếng nhé?"

Tần Niệm không lên tiếng.

Tống Căng nhớ, tình cảm của Tần Niệm và Tạ Liễm rất tốt... Không, đêm mưa lần trước bọn họ cãi nhau rất gay gắt. Nghĩ đến nội dung bọn họ cãi nhau, sắc mặt Tống Căng tái nhợt vài phần, cúi đầu miễn cho lộ ra manh mối.

Tạ Liễm nói không sai, đến gần hắn thật sự quá nguy hiểm. Những chuyện hắn làm trong triều đình, chỉ sợ có ý định sâu xa.

Tống Căng không quá ngốc, nhưng mà thân thể nàng yếu đuối nhiều bệnh, không chịu nổi suy nghĩ hao tổn tinh thần. Bây giờ nàng phát hiện chuyện này không rõ ràng, không nghĩ nữa mà chống cằm thưởng thức phong cảnh mùa xuân của sông Biện.

"Ta và huynh ấy..." Tần Niệm hừ một tiếng.

Nữ lang không vui, lẩm bẩm nửa ngày bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tống Căng một cái, "Không bằng tỷ đi cùng với Tống nương tử đi, nàng ấy cũng quen biết huynh của muội."

Một tiếng Tống nương tử này, thật sự hơi đột ngột. Trong nháy mắt, Tống Căng cảm thấy ánh mắt tập trung trên người mình, lập tức như có gai đâm sau lưng.

Nàng bị hoảng sợ ép hoàn hồn, muốn phản bác lại phản bác không được. Ở dưới ánh mắt dò xét của Phó Quỳnh Âm, nàng mấp máy môi, hơi bất đắc dĩ nói: "Là vì chuyện trong nhà nên từng làm phiền Tạ đại nhân."

Rốt cuộc, những ánh mắt cảnh giác phức tạp kia nhu hòa hơn một chút. Tống Căng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Đi cùng với Phó nương tử đến nói lời cảm ơn với Tạ đại nhân cũng tốt." Tống Căng dịu dàng nói.

Ánh mắt Phó Quỳnh Âm còn mang theo nghiên cứu cùng một chút khinh thường. Tống Căng không để ý, dù sao Phó Quỳnh Âm là đích trưởng nữ của Thủ phụ. Phó gia lại là thế gia công khanh nối tiếp mấy đời, mẫu tộc cũng là thương gia giàu có và đông đúc. Với vẻ ngoài, tài trí, gia thế của Phó Quỳnh Âm, chướng mắt công chúa, hoàng phi cũng là chuyện bình thường.

Tống Căng đi theo Phó Quỳnh Âm, quả nhiên nhìn thấy người mới tới. Một người là Tứ Lang của Chương gia, một người là Tạ Liễm. Nhưng không biết tại sao, sắc mặt hai người đều khó coi, nhìn hơi không được tự nhiên.

Phó Quỳnh Âm vừa tới, ánh mắt đã dán lên trên người Tạ Liễm, nói chuyện với hai người họ.

Ở đây nhiều người, Tống Căng dứt khoát ít nói chuyện, quan sát nhiều.

Sắc mặt của Chương Tứ Lang trắng bệch, ý cười trong đôi mắt có cảm xúc phức tạp, mơ hồ hơi kiềm chế táo bạo. Tạ Liễm nhìn vẫn như vậy, lông mày dài sắc bén, mắt đen thâm trầm, nhìn không ra có cảm xúc gì. Nhưng sắc mặt của hắn còn khó coi hơn so với Chương Tứ Lang, tái nhợt đến mức không có máu, đáy mắt có quầng thâm. Cả người một cái bóng, khí thế cả người nặng nề.

Nghe đồn hai người là bạn tốt, lúc này đều không liếc mắt nhìn đối phương một cái và càng không nói chuyện với nhau. Tạ Liễm trước sau không nói một lời, chỉ khi Tống Căng đánh giá hắn mới nhạy bén ghé mắt nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn hơi sắc bén, Tống Căng bị dọa đến giật mình.

Tạ Liễm như cũng không dự đoán được là nàng, lông mày bỗng dưng nhíu lại, bình tĩnh tránh né nàng.

"Ai biết hắn phát điên cái gì... Cục diện rối rắm này, đổi là ai cũng gánh không nổi, ai thích thì tự làm đi!"

Chương Tứ Lang đang nói chuyện với Phó Quỳnh Âm bỗng nhiên kích động, quay đầu nhìn về phía Tạ Liễm rồi lớn tiếng nói bằng giọng điệu gay gắt. Chương Tứ Lang nói xong, lại phất tay áo một cái, nổi giận đùng đùng cáo từ rồi xoay người rời đi.

Phó Quỳnh Âm cũng bất ngờ, nhìn về phía Tạ Liễm.

Ánh mắt của Tạ Liễm sâu thẳm, bình tĩnh, không nhìn ra manh mối gì. Hắn xoay người rời đi.

"Nguyên Nương! Không phải ngươi muốn nói lời cảm ơn sao? Nếu người đi rồi thì ngươi cảm ơn như thế nào?" Phó Quỳnh Âm đột nhiên gọi Tống Căng một tiếng, nhìn nàng một cách đầy ẩn ý.

Tống Căng hơi không vui nhưng không tính là tức giận. Nàng vốn cũng biết việc Tạ Liễm làm gián tiếp giúp nàng, Tần Niệm và Chương Tứ Lang đều có thể cãi nhau căm thù với Tạ Liễm, chỉ có nàng là tuyệt đối không thể có suy nghĩ như vậy.

Nàng đứng dậy, đuổi theo bóng dáng của Tạ Liễm.

Thân hình đối phương thon dài cao ngất, lại đi rất nhanh. Tống Căng đuổi theo nửa ngày, ngược lại càng đuổi càng xa. Nàng do dự một lúc, xách váy chạy chậm đuổi theo, mệt đến mức thở hồng hộc, cuối cùng cũng tới gần chút. Nhưng thân thể của nàng luôn yếu ớt, chạy vài bước ngực như nổi trống, không thể thở được.

Nhìn thấy người lại sắp đi xa, Tống Căng nóng nảy.

"Tạ đại nhân!" Nàng đưa tay che miệng, cố gắng giảm bớt đau đớn trên ngực, lên tiếng gọi hắn, "Tạ Hàm Chi, Tạ đại nhân..."

Cách nửa cây cầu, Tạ Liễm quay đầu nhìn về phía nàng.

Ngược ánh sáng, cả người hắn đứng trong ánh nắng chói chang, tay áo rộng màu đỏ tím bị gió thổi bay lên. Không biết tại sao, ngực của Tống Căng bỗng nhiên trống rỗng, lại lần nữa nhấc váy đuổi theo hắn.

Không ít du khách nhìn về phía nàng, cho rằng nàng là nữ lang gan lớn đuổi theo tình lang và sôi nổi thảo luận, còn có người cổ vũ cho nàng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play