Gương mặt của Tống Căng ửng đỏ, không biết là mệt hay xấu hổ. Nàng đi mãi cho đến khi đến dưới cầu mới giật mình phát hiện còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì. Đầu óc bởi vì thiếu không khí mà trống rỗng, nàng ngơ ngác đứng ở dưới cầu, chỉ giật mình nhận ra rằng vị Tạ đại nhân này thật sự rất đẹp. Khó trách người kiêu ngạo như Phó Quỳnh Âm đều trông mong theo đuổi hắn.

Nữ lang thở hồng hộc, bước nhanh đi đến trước mặt hắn.

Hô hấp của nàng dồn dập, nhỏ giọng nói: "Ta không phải tới giữ đại nhân lại, ta muốn chính miệng nói cho đại nhân biết bệnh của mẫu thân ta đã tốt hơn nhiều, đệ đệ cũng rất ổn. Cảm ơn đại nhân hỗ trợ."

Tạ Liễm hơi bất ngờ. 

Tính tình Tống Căng thật sự quá mềm mại, mà Tần Niệm và Phó Quỳnh Âm lại quen kiêu căng. Hai người kia ở chung một chỗ, đợi lát nữa còn không biết ồn ào nàng đến như thế nào. Huống chi bây giờ Tống Căng thật sự không nói nên lời ở trước mặt Phó Quỳnh Âm.

Hắn đang muốn mở miệng.

Đứa trẻ cách bờ kéo dây diều bay nhanh xông về phía đầu cầu này.

Nữ lang trước mắt vừa vặn bị đụng trúng, thân thể mảnh khảnh nhoáng lên. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhẹ nhàng như cành liễu đụng phải lan can cầu đá.

Tay áo to rộng của Tạ Liễm bị gió thổi bay, hắn không duỗi tay.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, thờ ơ nhìn nàng nhưng cổ tay áo đầu tiên là nặng xuống, ngay sau đó cổ tay bị ngón tay mềm mại lạnh như băng nắm lấy, nắm chặt mạch đập ấm ấp đang đập của hắn.

Hắn rũ mắt xuống, trong mắt nữ lang hơi hoảng sợ nhưng không phải chán ghét và sợ hãi.

Nàng suýt nữa đã ngã quỳ trên mặt đất, bởi vì bám vào cổ tay hắn nên chỉ cúi người dựa vào lan can. Hắn nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên ở trong phủ của lão sư, Tống Căng thà rằng tiếp tục ngã xuống cũng sợ đụng trúng hắn một chút. Trong mắt hắn, thiếu nữ trước mắt này vô cùng ngây ngô trong sáng.

Nàng giãy giụa một chút, muốn mượn lực đứng lên nhưng lại giẫm lên vạt áo.

Đầu ngón tay của Tạ Liễm hơi dừng lại, không có động tác. Nữ lang càng nắm chặt một chút, cổ tay hơi tê dại, lại phảng phất mang theo một cảm giác tê dại. Tạ Liễm theo bản năng lui về phía sau một bước, nàng lại lần nữa mất đi trọng tâm, sau đó lảo đảo vài bước, suýt nữa lại ngã xuống lần nữa.

Mùi hương thuốc ẩn chứa mùi vải ngọt ngào ập vào mặt, đối phương bỗng nhiên buông tay. (App TYT)

Nhìn thấy nàng sắp ngã, Tạ Liễm rốt cục cũng duỗi tay nâng trên cánh tay nàng. Nữ lang lại chủ động dựa vào, bám vào tay hắn, nhờ hắn mới đứng vững, cũng không né tránh.

Lúc này nàng mới như có một chút sợ hãi muộn màng, cẩn thận lui về phía sau một chút.

Tạ Liễm rũ mắt đánh giá nàng, đầu ngón tay trắng trẻo của thiếu nữ lạnh đến phát xanh, run nhè nhẹ. Hắn nhìn nàng gần như sợ hãi theo bản năng, như có điều suy nghĩ vẫn giữ khoảng cách với nàng.

Tống Căng nói cảm ơn với hắn, còn nói thêm: "Lần trước ta mang theo lễ vật, muốn đến nhà Tạ đại nhân nói lời cảm tạ, không ngờ đại nhân đang trực đêm."

Tạ Liễm liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói cho nàng biết đó là cái cớ thiện ý.

Nàng nói thêm: "Phụ thân để lại mấy quyển sách quý, ta muốn tặng cho đại nhân. Lần sau nếu có người đưa tới cứ để hạ nhân nhận lấy đi. Có lẽ đại nhân sẽ thích, là bút ký của một vị ngỗ tác* tiền triều, không tìm thấy được ở trên thị trường."

(*Ngỗ tác: nhân viên khám nghiệm tử thi thời xưa.)

Chắc là Tống Căng đã cảm nhận được là hắn cố ý lấy cớ, không ở trong nhà tiếp đãi nàng.

"Không cần." Tạ Liễm quay đầu liếc mắt một cái, thấy có người đuổi theo giữ lại không hề nói thêm lời nào: "Lần sau gặp A Niệm, cũng không cần để ý đến muội ấy nữa. Với thân phận của ngươi bây giờ, không cần qua lại với bọn họ nữa, tránh để người khác bàn tán."

Tống Căng sững sờ, nàng vốn dĩ cho rằng Tạ Liễm không phải người chê nghèo yêu giàu... Nhưng mới lấy tinh thần lại, tỳ nữ đuổi theo không biết rõ ràng mọi chuyện dã há mồm trào phúng nói: "Tống nương tử, dù ngài muốn giữ Tạ đại nhân lại cũng không cần trai đơn gái chiếc giữ như vậy chứ!"

Lời này đổ ập xuống, lại là nói nàng trong ngoài bất nhất, còn nói nàng không tuân thủ quy củ mà quyến rũ Tạ Liễm.

Gương mặt Tống Căng nóng bừng, phản kháng nói: "Ta không hề..."

Tỳ nữ chống eo, khắc nghiệt ngắt lời nàng, "Nữ lang trong sạch nhà ai không dẫn tỳ nữ theo đã dám một mình ở cùng một chỗ với lang quân chứ? Huống chi, còn lôi lôi kéo kéo ở trước mắt bao người, còn ra thể thống gì chứ?" 

Tống Căng lấy lại tinh thần, mới nhận ra rằng vừa rồi mình ngã sấp xuống thành bộ dáng gì ở trong mắt người khác.

Nàng hơi xấu hổ nhưng càng tức giận khi đối phương vu oan cho nàng hơn. Nhưng muốn giải thích, nàng lại không thể nào giải thích.

Tống Căng đứng yên tại chỗ, gương mặt nóng rát, khó chịu đến mức lông mi cũng run rẩy.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã vang lên một tiếng nói chầm chậm, lộ ra chút ít áp bách của người có địa vị cao: "Giữ lại Tống nương tử dặn dò mấy câu, thật ra là bản quan không đúng."

Tỳ nữ kia thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt ấp úng: "Nô tỳ, nô tỳ không có ý này."

Tạ Liễm hơi châm chọc, cũng không để nàng ta vào mắt.

Tống Căng hơi bất ngờ, không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Liễm nhiều hơn một chút, nhưng trên mặt hắn quả thật là vẻ mặt xử lý theo phép công, lạnh lùng không có tình người.

"Tống nương tử, nô tỳ chỉ muốn nhắc nhở ngài như vậy là không ổn..." Tỳ nữ sợ Tạ Liễm, đành phải cầu xin Tống Căng.

Tống Căng cũng không ngốc, ngược lại còn hỏi: "Lấy quy củ Phó gia, cũng không đến mức dạy ngươi thành miệng nhẹ lưỡi mỏng như vậy. Ngươi không biết ơn Tạ đại nhân, ngược lại còn tới trước mặt ta gây chuyện. Là cảm thấy ta dễ bắt nạt sao?"

Tạ Liễm liếc nhìn nàng, giống như cũng không phản đối lý lo thoái thác của Tống Căng. Ngược lại, hắn còn giúp Tống Căng.

Sắc mặt của tỳ nữ trắng bệch như tuyết.

Nàng ta biết rõ Tạ Liễm có tính cách lạnh lùng, nữ lang nhà mình còn không làm nóng được. Nhưng rất rõ ràng, Tạ thị lang đối xử với vị Tống nương tử này còn tốt hơn gấp trăm lần so với nương tử nhà nàng ta.

Cũng may ở nơi xa đãcó người tới đây, tỳ nữ quỳ gối hành lễ, chạy về phía chủ tử nhà mình.

Tống Căng tỉnh táo lại, cảm thấy lời vừa rồi của Tạ Liễm không phải là ghét bỏ nàng. Hắn thật lòng cảm thấy Phó Quỳnh Âm và Tần Niệm không dễ dây dưa, theo lý thường mà kêu nàng cách những người này xa một chút. Nhưng lấy thân phận của hắn để nhắc nhở không khỏi hơi kỳ quái, thật sự là quá mức...thân mật, rõ ràng Tần Niệm mới là muội muội của hắn.

Mặc dù hắn có ân với nàng, lại có một hôn ước bí mật với nàng không thể nói ra, nhưng cũng không có tình cảm thân thiết ẩn giấu gì.

"Nguyên Nương." Tần Niệm hô.

Tống Căng lấy lại tinh thần, mới nhận ra mấy người quen đều đi theo tới đây. Cách đó không xa, còn có mấy nữ lang và lang quân có khả năng không quá quen thuộc nhưng cũng mặt dày đi theo tới, tất cả đều trông mong nhìn nàng và Tạ Liễm.

Cho dù không có tình cảm thân thiết gì, Tống Căng cũng biết danh tiếng của Tạ Liễm thật sự rất lớn. Đầu năm hắn đã buộc tội Hoàng Lăng Án, trước đó không lâu lại giải quyết việc Thái hậu ép vua thoái vị. Cho dù là chuyện nào cũng đều là chuyện lớn chấn động thiên hạ, khiến người ta vừa kính trọng vừa sợ hãi.

Nếu Phó Quỳnh Âm và Tần Niệm đã tới, nàng đi về phía hai người họ.

Chương Tứ Lang cũng bị kéo lại đây nhưng sắc mặt hắn rất tệ, cũng không nhìn Tạ Liễm. Hắn lắc cổ, không kiên nhẫn mà xoa xoa giữa mày, thúc giục nói: "Có lời gì muốn nói mà không thể kêu người truyền tin?"

Phó Quỳnh Âm nói: "Tạ thế huynh, chúng ta chuẩn bị cùng nhau làm thơ. Văn chương của huynh luôn tốt, lại là Hàn Lâm. Không bằng đến làm giám khảo cho chúng ta có được không?"

Tần Niệm gật đầu như gà mổ thóc, ôm tay áo Phó Quỳnh Âm ồn ào: "A huynh, huynh đồng ý Phó tỷ tỷ đi."

"Ta còn có một đống vụ án. Hôm qua ta cũng đã đồng ý với lão sư chỉ nghỉ tắm gội nửa ngày, buổi chiều phải tiếp tục đi làm nhiệm vụ." Thái độ Tạ Liễm đối với Tần Niệm có thể nói là hòa ái, khoan dung như huynh trưởng, nhưng lại mang theo uy nghiêm, "Muội chơi với Phó nương tử đủ rồi, trở về nhớ luyện chữ."

Gương mặt của Tần Niệm ủ rũ, hừ một tiếng.

Nhìn Tạ Liễm đi xa, ánh mắt Phó Quỳnh Âm nhìn qua nhìn lại giữa Tạ Liễm và Tống Căng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Thật trùng hợp. Nguyên Nương vừa nói chuyện xong thì Tạ thế huynh lại bận rộn. Chẳng lẽ chuyện trong nhà của ngươi còn chưa được Tạ thế huynh giải quyết xong hay sao?"

Ai cũng không ngờ tới Phó Quỳnh Âm lại giận chó đánh mèo, Tống Căng cũng sửng sốt. Nàng không thể đắc tội Phó Quỳnh Âm, cũng không cần phải đắc tội, "Ta chỉ nói cảm ơn với Tạ đại nhân."

Nha hoàn bên cạnh Phó Quỳnh Âm lại mượn cơ hội tiến đến bên lỗ tai Phó Quỳnh Âm, líu ríu nói nửa ngày. Quả nhiên, sắc mặt Phó Quỳnh Âm càng ngày càng khó coi, gần như là gắt gao nhìn chằm chằm Tống Căng. Khóe môi nàng ta rũ xuống, "Tống nương tử, ta mời ngươi đến đi dạo chung, không phải để ngươi giẫm lên cành cây cao quyến rũ..."

"Thế muội làm gì vậy?" Chương Tứ Lang vẫn luôn có sắc mặt không vui mở miệng, ánh mắt sắc bén, rõ ràng là đang cảnh cáo Phó Quỳnh Âm.

Tống Căng không nói lời nào, nàng vốn cũng không muốn đến. Huống hồ sau khi phụ huynh vào ngục, nàng đã nghe quen những lời châm chọc khiêu khích, ngược lại sẽ không thật sự để trong lòng.

Nhưng lời nói của Chương Tứ Lang rõ ràng khiến Phó Quỳnh Âm kích động. Nữ lang kiêu ngạo tức giận xoay người rời đi, Tần Niệm và một nhóm nữ lang đuổi theo. Nhóm lang quân càng ăn ý hơn, tìm cớ rồi tốp năm tốp ba tản đi như ong vỡ tổ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người đều đi rồi, chỉ còn lại Chương Tứ Lang. Hắn lại khôi phục sắc mặt trước đó, ánh mắt mỉm cười ôn hòa, chắp tay với Tống Căng nói: "Phụ thân ta đã sớm nhớ thương nương tử, chỉ là trước đó có chỗ không tiện. Hôm nay đã gửi thiệp mời, mời thế muội nhớ tới nhà ta. Phụ thân tất có chuyện muốn nói với nương tử."

Tống Căng cũng muốn gặp Chương Vĩnh Di, chỉ là không có cơ hội. Nàng gật đầu, lại do dự một lát, hỏi: "Không phải Tạ đại nhân là bạn thân của Chương lang quân sao? Vừa rồi Tạ đại nhân nhìn như không được tốt lắm.

Vừa rồi sắc mặt Tạ Liễm quá khó coi, mùi máu tươi cả người rất đậm, mùi hương Tô Hợp nồng nặc cũng không che giấu được. 

Huống hồ nàng bệnh lâu năm thành y, có thể cảm giác được cả người Tạ Liễm có chỗ không ổn rất nhỏ. Nàng rất chắc chắn, Tạ Liễm bị thương.

"Nương tử hỏi ta à?" Chương Tứ Lang mỉm cười ngắn ngủi, nụ cười này không thiếu phần bỡn cợt: "Tống nương tử và Hàm Chi thân thiết như vậy, sao không đi hỏi hắn một câu? Từ trước đến nay hắn không hề quan tâm người không quen biết, đặc biệt là tiểu nương tử."

Tống Căng nghe ra lời nói ám chỉ của Chương Tứ Lang, nhưng nàng cũng không cảm thấy người lạnh lùng, nhẫn tâm như Tạ Liễm sẽ có tình cảm nam nữ gì đó với nàng. Nàng lắc đầu, nói: "Ta chỉ hơi tò mò thôi."

Chương Tứ Lang từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Nếu như nàng thật sự tò mò, hôm nay có thể tới nhà của ta. Chỉ sợ hôm nay Hàm Chi sẽ đến nhà ta phá án."

Tống Căng giật mình.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Căng đến Chương phủ.

Lần trước rất khó đi vào phủ đệ, hôm nay do tôi tớ dẫn đường. Đi qua bức tường hoa lệ uy nghiêm, vòng qua hành lang gấp khúc, dọc theo con đường rải sỏi, xuyên qua cửa ánh trăng đến trước thư phòng của Chương Vĩnh Di.

Nàng còn chưa đi vào, đột nhiên bắt gặp một bóng dáng.

Tạ Liễm khom người đứng dưới bóng trúc, dưới tay áo rộng đỏ tím là một đôi tay trắng bệch mất đi huyết sắc. Một ông già thấp lùn lưng cong, tiều tụy thấp bé đứng trước mặt hắn, cầm cây thước tàn nhẫn đánh vào lòng bàn tay của hắn.

Tống Căng bất ngờ, muốn trốn cũng không kịp.

Ông già lưng cong ngẩng mặt lên, nhìn thẳng về phía nàng, bình tĩnh gọi nàng một tiếng, "Nguyên Nương, lại đây."

Cùng lúc đó, Tạ Liễm cúi đầu cũng nhìn về phía nàng.

Hắn mất đi tia huyết sắc cuối cùng, khuôn mặt trắng bệch, ám trầm như vực sâu không thấy đáy. Cách xa như vậy, Tống Căng cũng nhìn ra trên vạt áo hắn pha tạp màu đậm, chắc là bị máu làm ướt.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play