Tống Căng vốn định gạt Triệu thị nhưng không thể giấu được. Mẫu thân bị bệnh lâu như vậy, lúc này vừa thấy vạt áo dính máu của Tống Mẫn lập tức sắc mặt trắng bệch, ho ra ngụm máu bầm lớn rồi hôn mê bất tỉnh.
Có lẽ không chịu nổi đả kích, không có ý sống, thân thể Triệu thị lạnh đi rất nhiều.
Tống Căng lấy bạc chuẩn bị cho Tống Mẫn ra, kêu Thái ma ma đi mua nhân sâm. Triệu thị ngậm nhân sâm trong miệng mới miễn cưỡng sống sót. Đại phu đến xem, cuối cùng cũng chỉ cho tiếp tục ngậm nhân sâm để giữ mạng sống, nghe theo ý trời.
Nàng đã canh giữ mẫu thân cả một đêm, không chợp mắt.
Tống Căng dựa vào Thái ma ma, nhìn ngọn đèn dầu yếu ớt trên bàn, tiếng mưa rơi bên tai vang lên không ngừng. Nàng nhớ có tiết thanh minh một năm nào đó, cả nhà ngồi đối diện trong phòng khách đánh cờ, cái cây bị gió thổi ngã đập trên nóc nhà. Nương che chở Tống Mẫn, huynh trưởng và phụ thân che chở nàng.
Khi đó Tống Căng không cảm thấy sợ hãi, nhìn trộm bầu trời tối đen, ngẩng đầu lên mặc cho mưa gió mát mẻ đập vào mặt. Hôm nay nghĩ lại, ngày tháng như vậy, có lẽ vĩnh viễn cũng không trở về được.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng, chính biến xảy ra đêm qua đã truyền ra khắp đầu đường cuối ngõ.
Đối với Tống Căng mà nói, chỉ có hai chuyện quan trọng nhất.
Một chuyện lưu dân gây chuyện náo loạn trên phố không liên quan đến cha, cũng không còn bị nghi ngờ mưu phản.
Một chuyện khác chính là Hoàng Lăng Án giao cho Hình bộ do Chương Vĩnh Di tiếp nhận. Không chỉ như thế, Tạ Liễm còn công bố những bức thư kia ra, trở thành chứng cứ cha nàng bị oan.
Tống Căng vội vàng đút canh sâm cho Triệu phu nhân, sau đó báo tin tức.
Bởi vì bệnh nặng, Triệu phu nhân mơ mơ màng màng, tựa như nghe không hiểu ý của Tống Căng. Thái ma ma gấp đến mức vỗ tay một cái, lời ít ý nhiều nói với Triệu phu nhân: "Tiểu lang quân không sao, sẽ trở về ngay thôi!"
Quả nhiên, vừa nghe đến Tống Mẫn không sao, tinh thần của Triệu phu nhân tốt lên rất nhiều.
"Mẫn lang đâu? Đưa nó..." Triệu phu nhân hỏi.
Tống Căng và Thái ma ma liếc nhìn nhau.
"Nương, người chờ con một chút. Bây giờ con sẽ đi đón Mẫn lang về ngay." Tống Căng cầm tay Triệu phu nhân, đến gần bên tai bà: "Nương đừng ngủ, nếu không sẽ không gặp được Mẫn lang." (App TYT)
Triệu phu nhân gật đầu, tinh thần quả thật tốt hơn một chút.
Tống Căng yên lòng, nàng xoay người vội vàng muốn ra ngoài, tay áo lại nặng xuống. Tống Căng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lo lắng của nương, "Tuy rằng ta bệnh hồ đồ, cũng hiểu được đệ đệ con không ra ngoài được, không cần phải lừa gạt như vậy..."
Tống Căng sửng sốt, Thái ma ma lại cười, "Phu nhân, ngài cũng không phải là bệnh hồ đồ. Tiểu lang quân thật sự đã thả ra, cũng bởi vì ngài bị bệnh nên nương tử còn chưa kịp đi đón." Thái ma ma chen đến bên giường, cẩn thận từng li từng tí mở công văn ra, vui mừng hớn hở nói, "Ngài nhìn kỹ một chút, có con dấu quan phủ, cũng không làm giả được!"
Triệu phu nhân hơi sửng sốt, nhìn về phía Tống Căng.
Tống Căng giãn mày mỉm cười.
Bà như vừa tỉnh mộng, hoàn toàn kích động. Con ngươi ảm đạm ban đầu có ánh sáng, tỉ mỉ xem xong văn thư, run rẩy giữ chặt tay Tống Căng: "Nguyên Nương."
"Con ở đây, nương."
Trong chốc lát, ba người đều yêu tĩnh lại.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu vào cửa sổ, xua tan cơn lạnh mấy ngày liền. Con diều hình chim én treo trên rèm bị gió thổi khiến cái đuôi lung lay, cái mỏ nhọn màu đỏ như đang cười khiến người ta vô cùng yêu thích.
"Vậy là tốt rồi."
Tống Căng nghe mẫu thân nói như thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu phu nhân đã tỉnh táo lại, không để Tống Căng vội vàng ra ngoài mà trước tiên làm chủ dặn dò trước. Sau khi ở nhà thu dọn chỉnh tề, mỗi người tự phân công lại thay y phục, chỉnh sửa lại vẻ ngoài. Thu dọn xong sự chật vật mấy ngày này, Tống Căng mới đội mũ che mặt và mang theo một ít tạp vật đi đón đệ đệ.
Nàng chờ ở ngoài cửa, đang do dự có nên đi vào thúc giục hay không. Trong hành lang có người vội vàng đi tới, Tống Căng còn chưa phản ứng lại đã bị hắn ta chặn đường. Nam nhân có thân hình rộng lớn cao lớn, bên hông đeo thanh đao dài sắc bén lạnh như băng, cái bóng nặng nề hoàn toàn bao phủ nàng ở bên trong hình thành cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Tống Căng vội vàng ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt của Hà Triêm.
Gương mặt của đối phương sâu thẳm, cả người tràn ra sát khí và đáy mắt không hề che giấu ác ý. Giống như cảm nhận được sự hoảng sợ của nàng, Hà Triêm nhướng đuôi lông mày lên, khóe môi nở nụ cười trào phúng.
Dưới ánh mắt cảnh giác và kháng cự của nàng, hắn ta tiến lên một bước, từng bước ép về phía nàng.
Tống Căng sợ hãi theo bản năng, lùi về sau một bước nhưng lại bước hụt bậc thang. Nàng gần như giật mình kêu lên, khi cảm giác mất trọng lực ập tới, bên hông lại đột nhiên được một bàn tay mạnh mẽ đỡ và giúp nàng ổn định thân thể.
Giọng nói của nam nhân lạnh lẽo, lộ ra vẻ lạnh nhạt thong dong quen thuộc, "Hà đại nhân."
Tống Căng nghe ra âm sắc quen thuộc, theo bản năng ghé mắt nhìn về phía hắn.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào mái hiên khiến cho sườn mặt lang quân trong suốt như ngọc, con ngươi đen nhánh như được vẽ sơn, sạch sẽ đen trắng rõ ràng. Dáng vẻ của Tạ Liễm như vậy, Tống Căng giật mình cảm thấy hơi xa lạ nhưng càng khiến người ta đồng ý đến gần. Huống chi, nàng vốn định sau khi đón Tống Mẫn về sẽ tới nhà nói lời cảm ơn với Tạ Liễm. Nàng rất nghi ngờ về Tạ Liễm nhưng hắn không lừa nàng.
Hà Triêm không âm không dương cười lạnh, "Tạ đại nhân, trùng hợp thật đó."
Tống Căng bị hoảng sợ hoàn hồn, lại phát hiện Hà Triêm đang nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn ra cái gì đó. Nàng hơi chột dạ, chỉ coi như không nhìn Tạ Liễm mà rũ mắt đứng ở dưới mái hiên.
Trước bậc thang mọc rêu xanh, sum suê đáng yêu. Nàng đứng trước mặt Tạ Liễm, sợ hãi tan đi một cách vô thức, suy nghĩ lát nữa nên nói lời cảm ơn như thế nào thì tốt hơn.
Tạ Liễm nói với vài câu công vụ với Hà Triêm, trong lời nói hai người có lẽ có lời nói sắc bén gì đó. Tóm lại, Hà Triêm ăn quả đắng, ánh mắt âm u nhìn Tống Căng lần nữa, cười khẽ nói: "Ngược lại Tống nương tử lại có đôi mắt sáng như đuốc."
Lời nói châm chọc sắp tràn ra rồi. Tống Căng chỉ làm như nghe không hiểu, cong môi mỉm cười, trốn sang bên cạnh Tạ Liễm một chút, lại nói câu cảm ơn.
Quả nhiên, Hà Triêm tức giận đến hất vạt áo một cái rồi rời đi.
Nàng lại mượn thế thành quen rồi.
Tạ Liễm hơi buồn cười, lúc này mới rũ mắt xuống nhìn về phía thiếu nữ trước mặt. Nữ lang mặc chiếc váy bát phúc màu xanh nhạt của Gia Lăng, trường sam màu xanh biếc, khoác một kiện bối tâm nhẹ nhàng màu trắng ngà, đứng trên thềm đá có tường thấp in vết rêu sâu thẳm. Nàng hơi ngửa mặt, lông mi dài nhỏ, đôi mắt như nước hồ mùa thu yếu ớt mông lung giống như một cành cây thưa thớt… So với cảm giác tái nhợt rách nát trước đây đã thêm vài phần sức sống.
"Ta..." Hà Triêm vừa đi, nàng như bắt đầu sợ hãi hắn lần nữa. Nàng cẩn thận lui về phía sau mấy bước, "Ta vốn muốn chuẩn bị quà tặng cảm ơn xong lại đến nói lời cảm ơn với đại nhân."
Tạ Liễm hơi giật mình, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái không nói nên lời. Hắn vẫn chưa nghĩ lại cảm giác kỳ quái này. Bởi vì chính biến đêm qua, mâu thuẫn trong triều trở nên gay gắt. Người chỉ hơi tiếp xúc với hắn chỉ sợ đều sẽ bị người có động cơ thầm kín lợi dụng. Bây giờ tuy rằng Tống gia được tách ra khỏi mâu thuẫn, nhưng không có người ứng phó không chịu nổi khó khăn trắc trở. Tốt nhất đừng có bất kỳ liên quan gì với hắn.
Vẻ mặt Tạ Liễm vốn đã lạnh lùng giờ càng hờ hững hơn.
"Không cần." Hắn từ chối quyết đoán.
Thiếu nữ đối diện như không cảm thấy bất ngờ, hơi suy nghĩ, "Lúc trước là ta không đúng, xin đại nhân đừng chú ý. Khi cha còn sống là bạn thân của Chương đại nhân, Tần tiên sinh. Đúng là lòng nghi ngờ của ta quá nặng, mới mấy lần chống đối đại nhân. Hôm nay thật lòng xin lỗi đại nhân."
Giọng điệu nữ lang ôn hòa, lại hơi căng thẳng ngượng ngùng, giống như sợ hắn còn so đo những chuyện này.
Tạ Liễm hơi cứng họng.
Hắn chỉ im lặng hơi không để ý, tránh đi cái hành lễ của nàng, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, "Đừng gặp ta nữa."
Đầu vai của nữ lang trước mặt run lên, hàng mi rũ xuống run rẩy như một cành hoa dính sương. Nhưng nàng ngẩng mặt lên, lại không có xấu hổ buồn bực mà thiếu nữ nên có, chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn, như hơi khó hiểu.
Tạ Liễm tránh né ánh mắt của nàng, nhìn thoáng qua tiểu lại dưới hành lang, không hề thương tiếc mà rời đi.
Tiểu lại được ám chỉ, vội vàng tiến lên nói: "Tống nương tử, ta dẫn người đi thăm đệ đệ của người. Hắn chịu khổ một chút nhưng không nguy hiểm đến mạng sống, chắc người nhớ hắn rất nhiều."
Quả nhiên, nghe xong lời này, ánh mắt dừng trên người hắn của nữ lang thu lại. Tạ Liễm lấy lại tinh thần, nhìn về phía đường nhỏ trải sỏi.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, làn váy của nữ lang lướt qua cây sắn dây, mùi thuốc thoang thoảng hòa với mùi thơm của vải bị gió ẩm ướt thổi mạnh vào người hắn. Tay áo rộng buông thõng xuống, ngón tay thon dài trắng như tuyết nắm chặt ống tay áo của hắn khiến vạt áo phát ra tiếng cọ xát. Mùi hương rất đắng kia ung dung tản ra, mang theo vị ngọt của vải.
"Cho dù đại nhân còn chán ghét ta, cũng là lỗi của ta." Nàng ngượng ngùng cúi thấp cằm, hàng lông mày mảnh mai rủ xuống, đôi mắt như nước mùa thu như hiện lên gợn sóng, "Nhưng áo choàng của đại nhân là món quà quý giá nhất do Tần tiên sinh tặng."
Nhắc đến Tần tiên sinh, đôi mắt Tạ Liễm hơi tối lại. Bàn tay giấu trong tay áo khẽ run lên, ngay sau đó xương ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, chặt đến mức như muốn nứt ra. Mà sắc mặt hắn vẫn trước sau như một, u ám lạnh lùng quá mức, sương mù dày đặc như tuyết lạnh thấu xương, không nhìn ra một tia cảm xúc bên trong.
"Ta sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho đại nhân."
Nữ lang ngước mắt lên, ánh mắt như cầu xin lại như lấy lòng, mang theo vẻ nhút nhát ngây ngô. Nàng như trời sinh chưa từng lấy lòng người khác, chỉ khiến người khác cảm thấy nàng sẽ ấm ức không chịu nổi bất kỳ lúc nào.
Tạ Liễm im lặng nhìn nàng, im lặng không tiếng động rút đoạn ống tay áo kia về. Hắn ngước mắt, liếc mắt nhìn tiểu lại xem kịch một cái. Tiểu lại sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng quay đầu đi giả bộ như không nhìn thấy gì hết. Nhưng hắn vừa quay đầu, giả bộ khiến cửa gỗ vang lên, Tống Căng cũng đột nhiên lấy lại tinh thần.
Nữ lang nhận thấy có người khác nhìn mình, hai hàng mi run rẩy, vệt đỏ từ đuôi mắt vẫn luôn kéo dài đến sau tai.Nàng lung tung chỉnh sửa tay áo, đầu cúi thấp muốn chết.
"... Tạ đại nhân." Nàng như cầu xin, lại như hơi làm nũng, có loại cảm giác e lệ khó tả.
Tạ Liễm chậm chạp không nói lời nào.
Tống Căng chưa bao giờ lo lắng như vậy, nàng nhịn xuống cảm giác xấu hổ, ngước mắt nhìn về phía Tạ Liễm.
Tạ Liễm rũ mắt: "Khi còn sống Tần tiên sinh đã đoạn tuyệt với Tống các lão, không cần nhắc tới ngài ấy. Bây giờ Tống gia đã suy tàn, phải rời xa bất cứ kẻ nào trong triều. Sau này đừng tới tìm ta nữa."
Tống Căng như bị sét đánh, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Từ sau khi cha chết, Tống gia thật sự suy tàn. Những mối quan hệ ngày hệ xưa cũng bị chặt đứt trong vô hình, nhưng bị nhắc nhở thẳng thừng như vậy nàng vẫn cảm thấy hai má nóng rát khó chịu.
Ánh mắt Tạ Liễm lạnh lẽo: "Ta sẽ sai người đi lấy, không cần làm phiền Tống nương tử."
Nói xong lời này, Tạ Liễm xoay người rời đi.
Tống Căng đứng yên tại chỗ, cả người cứng đờ. Nhưng một lúc sau, nàng vẫn đuổi theo đi về phía trước mấy bước, ngăn cản trước mặt Tạ Liễm, khom người cung kính hành lễ một cái với hắn.
"Tạ đại nhân có ân cứu cả nhà. Nếu tương lai có cơ hội, Tống thị Căng Nương tất sẽ hàm thảo kết hoàn*, dùng hết tất cả khả năng của mình báo đáp Tạ đại nhân."
(*Hàm thảo kết hoàn: báo đáp ân nghĩa.)