Con đường làm quan của cha không tính là thuận lợi, mấy năm trước ông bị biếm trích ra ngoài làm quan, trong đó cũng không ít khó khăn nhưng cha luôn lạc quan, tuyệt đối không phải người tự sa ngã. Cho dù Hà Triêm có ép buộc thì cha cũng sẽ không đồng ý.
Nghĩ thông suốt điều này, Tống Căng hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ thỏa hiệp với Hà Triêm trong đầu. Nàng đánh cuộc tin tưởng Tạ Liễm, dù cho có thể phải thua nhưng vẫn có vài phần hy vọng, để cho tất cả sự thật đều tan thành mây khói.
Một đêm này rất khó trôi qua.
Tống Căng thay y phục ẩm ướt, ôm đầu gối đợi bình minh.
Ban đầu ánh trăng như nước, không lâu sau lại có mưa. Mưa gió rả rích, lúc to lúc nhỏ rơi trên cửa gỗ kêu răng rắc. Tống Căng nghe tiếng mưa rơi hỗn loạn, suy nghĩ trong đầu càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Quyết định khó khăn nhất chính là không nhịn được mà phân vân, không ngừng nghĩ ngợi. Mãi cho đến khi sắc trời sắp sáng, ánh sáng xuyên qua xua tan bóng tối, Tống Căng mới cảm thấy lồng ngực bị đè nén trống vắng một chút.
Nếu muốn kiện Hà Triêm, tất nhiên phải viết đơn kiện.
Nếu xảy ra biến cố, cũng phải nghĩ cách sắp xếp cho mẫu thân và Thái ma ma. Tuy rằng Tống Căng đã suy nghĩ một đêm, ban ngày cầm bút lên tốc độ cũng không nhanh, khi sắp đến giờ Thân nàng mới chuẩn bị tốt mọi thứ.
Chuẩn bị những thứ này không đơn giản, Triệu phu nhân ngồi bên cạnh, thấy vậy, Triệu phu nhân nói: "Từ nhỏ con đã nhát gan, đợi lát nữa con đừng sợ, chỉ cần không hoảng hốt là được. Nếu có gì không hiểu thì không cần trả lời lung tung, đừng để người ta dùng lời nói gài bẫy hoặc lừa gạt."
Tống Căng bất đắc dĩ: "Con biết rồi, nương."
Triệu phu nhân khẽ cười.
Nơi này cách phủ nha không gần, tất cả đều vô cùng vội vàng nhưng vẫn còn kịp. Tống Căng dẫn theo Thái ma ma, sau khi làm xong tất cả quy trình, nộp đơn kiện để ghi khẩu cung thì đã hơi muộn.
Bánh xe xoay chuyển làm xong tất cả mọi chuyện, lúc này trống rỗng khiến Tống Căng mới cảm thấy lo lắng.
Nàng ngây ngốc một lúc lâu.
Lúc này trời đã tối, tiếng cửa kẽo kẹt, đối phương đi đến bên cạnh nàng thì nàng mới nhận ra. Tuy không thấy rõ ngũ quan, mùi mực pha lẫn mùi hương Tô Hợp lại hết sức quen thuộc, nghĩ cũng biết là Tạ Liễm. (App TYT)
Tạ Liễm nói: "Ngươi ăn tối chưa?"
Tống Căng hoàn hồn, do dự một lúc: "Còn chưa ăn."
Bên ngoài nha môn còn có mùi máu tanh nồng đậm, trước khi nàng đến còn có nha dịch xách thùng nước đi rửa sạch. Không chỉ như thế, quan binh thủ vệ xung quanh đều tăng lên gấp mấy lần, lúc đến cũng có tiểu lại dọn thi thể ở góc đường.
Thật ra nàng cẩn thận một chút, nói không chừng cũng có thể nhìn thấy đầu người trong lời Tần Niệm.
Nàng đi càng ngày càng chậm, thật sự ngửi thấy mùi máu tươi bị mùi hương Tô Hợp nặng nề che giấu từ trên người Tạ Liễm.
Tạ Liễm dừng bước chân lại.
Hắn nghiêng người, nhìn nàng trong bóng đêm tối tăm.
Ánh mắt của nam nhân bình tĩnh tới mức gần như sâu thẳm, mang theo một tia nghiên cứu như có như không, giống như vực sâu khiến người ta kính nhi viễn chi*. Tống Căng bị hắn nhìn tới mức da đầu tê dại, sợ hãi lại dâng lên theo bản năng và kháng cự đi về phía hắn.
(*Kính nhi viễn chi: Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn gần.)
Con người của Tạ Liễm, giống hệt như việc hắn bảo nàng làm —— Tất cả đều là không biết.
Tống Căng chán ghét, sợ hãi, kháng cự những điều mình không biết. Nàng không khỏi dừng bước chân lại, vắt hết óc rốt cuộc tìm được cớ, vội vàng nói: "Nương còn bệnh, nếu đại nhân có gì muốn nói thì có thể nói với ta ngay bây giờ không?"
Tạ Liễm thu hồi ánh mắt, chỉ nói: "Ăn cơm tối rồi hẵn về." ( truyện trên app t.y.t )
Cái... Cái gì?
Nhưng mùi hương hoành thánh thơm ngon quả thật bay ra từ trong lều, trong phút chốc rót vào trong ngực và bụng Tống Căng. Nàng chợt nghĩ lại, cảm giác được cơn buồn ngủ và đói khát kéo đến chậm chạp, ngay cả thân thể cũng cảm thấy lạnh đến cứng đờ.
Tạ Liễm đi trước một bước, vén rèm đi vào gọi ba chén hoành thánh.
Tống Căng hơi co quắp, nhỏ giọng nói: "Một chén không bỏ rau thơm."
Cửa tiệm này quá nhỏ, không giống như chỗ Tạ Liễm sẽ đến. Lại bởi vì nhiều người, bên trong đã ngồi đầy, những người khách còn lại ngồi ở ngoài lều ngược lại càng rộng rãi hơn.
Nàng ngồi ở bên cạnh Tạ Liễm, phía sau lưng là đường phố.
Cũng may đối phương không thích nói chuyện, Tống Căng thở phào, lại bởi vì đói bụng nên dứt khoát tập trung ăn hoành thánh.
Mì hoành thánh này vô cùng tươi, nhân thịt cũng sạch sẽ. Nước canh trong vắt, lá rau xanh biếc, rắc một ít tôm nhỏ, vô cùng thơm ngon. Dù Tống Căng quen bắt bẻ cũng không tìm ra một chút khuyết điểm nào.
Tạ Liễm ở bên cạnh ăn không nhanh, dáng vẻ rất tốt. Lẽ ra, Tạ Liễm xuất thân là con mồ côi của hàn môn, so với rất nhiều con cháu thế gia mà Tống Căng từng gặp càng khắc kỷ thủ lễ* hơn. Thật sự muốn nói, chính là quá mức mộc mạc, không có khí chất tùy tiện như lang quân quý tộc.
(*Khắc kỷ thủ lễ: là để thông qua sự cưỡng chế bên ngoài của chế độ và quy phạm cùng với sự tu dưỡng phẩm chất hoàn mỹ và tinh thần cao thượng khiến cho con người đạt tới đỉnh cao của “nhân”.)
Cũng đúng, có thể kín đáo tàn nhẫn đến mức như thế, quả thật không giống với thiếu niên cưỡi ngựa trên phố Chương Đài.
Có lẽ là phát hiện được ánh mắt dò xét và tìm tòi nghiên cứu của nàng, Tạ Liễm đặt đũa xuống, hỏi: "Còn có bánh rán nhân trái cây, Tống nương tử muốn ăn thử không?"
Sự cảnh giác của nàng bởi vì một câu nói của hắn mà tan thành mây khói lần nữa. Tống Căng liếc mắt nhìn cái chảo chiên mì phở, thơm ngào ngạt, giòn tan, nhìn vô cùng thơm. Mà có lẽ nàng quá đói bụng, tuy đã ăn no lại luôn muốn ăn thêm một chút gì đó.
Nếu là ngày xưa, nàng sẽ nhịn loại khát vọng không cần thiết này nhưng hôm nay nàng quá mệt mỏi, liên tiếp mấy ngày, nàng đều trải qua trong dày vò.
"Được." Nàng gật đầu.
Nhưng vừa ngẩng đầu, Tống Căng đã bị Thái ma ma nhẹ trừng mắt một cái. Nàng luống cuống, muộn màng nhận ra, cảm thấy hơi xấu hổ. Dù sao thì nữ lang đương thời đều chuộng gầy ốm yếu đuối, sợ bị người khác nhìn thấy mình ăn nhiều.
Trong mắt Tạ Liễm như có ý cười, vẫy tay gọi ba cái bánh rán nhân trái cây.
Tống Căng hơi xấu hổ, cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ăn bánh rán. Ăn ngay vừa thơm vừa giòn, ngâm canh ăn thì mềm mại thơm ngọt. Nàng ăn no rồi mới đặt đũa xuống, tập trung nhìn Tạ Liễm nói: "Cảm ơn Tạ đại nhân."
Mặc kệ nói như thế nào, mỗi lần cầu người, Tạ Liễm đều giúp nàng.
Tạ Liễm lắc đầu.
Tống Căng do dự một lúc, mới nhỏ giọng hỏi: "Tạ đại nhân, ta nghe nói tộc nhân nhà ta đều bị giam giữ..." Nàng rất sợ Tạ Liễm, người nhìn không ra vui vẻ hay tức giận như vậy. Lần đầu xem mặt đoán ý đến mức này, thấy hắn không có không vui nàng mới tiếp tục nói, "Ta không biết là thật hay giả."
Thanh niên đặt tay lên bàn gỗ, khớp xương ngón tay rõ ràng, trắng lạnh như ngọc. Theo nàng thấy, đôi tay này thích hợp để cầm bút cầm và sách nhất, hoặc là chơi đàn hay điều chế hương. Tống Căng quả thực không thể tưởng tượng mấy ngày nay hắn giết vô số lưu dân chạy nạn ở trong kinh thành, cả người nhuộm đầy máu tanh.
Tạ Liễm ngước mắt, nhìn về phía nàng. Sau lớp rèm che phủ, gương mặt nữ lang trắng như tuyết, con ngươi đen nhánh rụt rè sợ hãi. Nàng như càng sợ hãi hắn hơn, nhưng không kháng cự tới gần hắn. Chuyện này hơi kỳ quái.
Hắn chỉ hơi suy nghĩ, trả lời: "Tạm thời bị giam giữ."
Quả nhiên, ánh mắt nữ lang đối diện hơi tối lại. Nàng muốn nói lại thôi, Tạ Liễm nhớ tới những lời đánh giá mình bây giờ ở trong thành, tay nắm chén trà hơi siết chặt. Hắn rũ mắt, thu lại cảm xúc trong đáy mắt, mở miệng trước: "Ta vốn không đoán được ngươi có thể tới đây."
Chỉ cần bước ra một bước này, nàng có thể bị Hà Triêm giết chết bất kỳ lúc nào. Sở dĩ Tống Căng tin hắn, thật ra cũng chỉ là đánh cuộc một lần. Nếu đã là đánh cuộc một lần, đương nhiên không đáng để đặt cược sự an toàn của mình vào, càng không thể thật lòng tin tưởng hắn.
Thiếu nữ đối diện như muốn nói chuyện, nhưng tiểu lại ở góc đường đã vọt tới trước một bước.
Bên hông nam nhân có một cái đầu người lộn xộn, thanh đao lưỡi đao cong trong tay đã bị máu ngâm đỏ bừng, khắp thân thể và gương mặt đều bị vết máu bắn tung tóe. Hắn vừa xuất hiện, bốn phía phát ra tiếng xôn xao và tiếng thét chói tai, trong nháy mắt vô cùng hỗn loạn.
Tống Căng bị người chạy trốn đụng phải, theo bản năng quay đầu.
Tạ Liễm còn chưa kịp ngăn cản, ánh mắt thiếu nữ đã đụng vào người kia, đồng tử co rụt lại, sợ đến mức không kêu lên được, cả khuôn mặt trắng bệch.
Hắn theo bản năng đưa tay, che kín mắt của nàng, giống như rất nhiều năm trước.
"Cảm ơn..." Giọng nói nữ lang run rẩy, giọng nói căng chặt đến mức khô khốc khó tả.
Nhưng gần như ngay lập tức, nàng phục hồi tinh thần lại đi sờ Thái ma ma. Tạ Liễm bị nàng lung tung bắt mấy cái, đè thấp giọng nhắc nhở nàng. Quả nhiên Tống Căng đưa tay ôm Thái ma ma vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi.
Tạ Liễm không phân biệt được nàng muốn cảm ơn hắn hay muốn nói chuyện với hắn. Thấy Tống Căng bảo vệ Thái ma ma, cũng không quá sợ hãi nữa. Hắn cũng thu hồi suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu.
Quan binh đuổi theo vây quanh nam nhân, tạm thời khống chế được hiện trường. Mà sau khi Tạ Liễm ra lệnh quan binh, quan binh phối hợp ăn ý sơ tán đám người. Ở trong khoảng thời gian rất nhanh, thu dọn đường phố giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tống Căng vẫn luôn đi theo Tạ Liễm, nghe hắn ăn nói tư duy chặt chẽ, giọng điệu bình tĩnh, mỗi một chỗ đều lộ ra vẻ quen thuộc, vô cùng thành thạo. Tống Căng mới muộn màng nhận ra, nàng hoàn toàn đem Tạm Hàm Chi giết người không chớp mắt trong lời đồn và người vừa mới dẫn nàng ăn hoành thánh liên hệ với nhau.
Đợi đến khi quan binh đi xa, mùi máu tươi trong không khí cũng bị thổi tan. Tạ Liễm buông tay, nói một tiếng thất lễ rồi mới nhắc nhở nàng: "Tống nương tử, sắc trời không còn sớm, trên đường nhất định phải chú ý an toàn."
Nàng nhìn gương mặt lạnh lùng của Tạ Liễm. Trong đầu óc toàn là máu, gần như không thể quên được. Sắc mặt Tống Căng lại trắng bệch thêm vài phần, sau lưng nàng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, theo bản năng lùi về sau vài bước, hành lễ lung tung với Tạ Liễm rồi vội vàng tạm biệt.
Tạ Liễm yên lặng không nói, chỉ gật đầu.
Đợi đến khi đi xa, Tống Căng mới giật mình, rùng mình mấy cái. So với lưu dân cầm đao chém đầu, Tống Căng càng ngày càng sợ Tạ Liễm, hắn có thể gán tội cả nhà nàng thành "phản tặc" dễ như trở bàn tay, giống như vừa rồi vậy, trịch thượng liếc nhìn nam nhân dữ tợn kia.
Có quyền thế ngập trời làm chỗ dựa, nhẹ nhàng bâng quơ dặn dò một câu, "Giết ngay tại chỗ, rửa sạch sẽ."
Ai dám nói thêm một câu gì?
Hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai sẽ kết án.
Tống Căng hơi sợ hãi, chỉ sợ chuyện mình đến gặp Tạ Liễm đã truyền đến tai Hà Triêm. Trước có sói sau có hổ, đường về như ngắn hơn, Tống Căng xuống xe ngựa, sân nhỏ cũng rất bình tĩnh.
Hà Triêm không tới, Tống Căng thở phào một hơi. Đây ngược lại là chuyện tốt, thuyết minh giờ phút này Hà Triêm đã bị chuyện quan trọng hơn quấn lấy. Theo Tống Căng suy đoán, xác suất có liên quan đến Tạ Liễm rất lớn. Nếu như vậy, trai cò đánh nhau, người ngư ông là nàng lại có thể ngủ yên giấc một đêm.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng cuối cùng nàng cũng không có cách nào ngủ yên. Vừa mới cho nương uống thuốc thì có người đến gõ cửa. Tuy rằng Hà Triêm không tới, lại có người cầm một miếng vạt áo của đệ đệ đến đây. Trên đó vẫn thấm đầy vết máu, trông rất dọa người.
Rất rõ ràng, Hà Triêm đang tức giận.
Hắn cố ý lấy tính mạng đệ đệ để cảnh cáo nàng.
Tống Căng vừa lo lắng kết quả ngày mai, vừa lo lắng mạng sống của đệ đệ... Nghĩ tới nghĩ lui, nàng hơi tức giận Tạ Liễm. Rõ ràng hắn đã nói đệ đệ của nàng không có việc gì, tại sao cho đến bây giờ Hà Triêm còn dám cầm tính mạng đệ đệ ra uy hiếp nàng chứ!