Nàng trốn dưới gốc cây liễu, lạnh đến mức cả người run rẩy.
Nơi xa ngọn đèn dầu sáng ngời, nhóm người vô cùng náo nhiệt mà tạm biệt. Nam nhân mập trắng lắc đầu, cũng giống như khổ sở, giả vờ giả vịt khuyên giải: "Đây cũng là chuyện không thể nào khác được. Ai ngờ được, mấu chốt của việc thiếu tiền này lại náo loạn thành như vậy rồi."
Nói xong, Triệu Bảo bị mọi người vây quanh liếc trộm nhìn Tạ Liễm một cái, thấy sắc mặt của hắn càng lạnh, lập tức im lặng.
Mưa lớn hơn, Tạ Liễm chắp tay, tạm biệt nam nhân mập trắng.
"Hoàng Lăng Án thật sự ác liệt, Thứ Chưởng Ấn thông cảm, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này." Tuy rằng Tạ Liễm hành lễ nhưng trên mặt lại không thấy nửa phần cung kính, ngược lại hơi có vẻ trịch thượng.
Ngược lại là nam nhân cẩm y khác vây quanh cảm thấy xấu hổ, lắc đầu cũng hành lễ tạm biệt.
Chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã đi xa.
Trước cửa Tạ gia cũng yên tĩnh lại, Tần Niệm thò đầu ra từ bên trong, lẩm bẩm nói với Tạ Liễm: "A huynh, cho dù huynh không thích thì... Đó cũng là Triệu Chưởng Ấn, ngay cả nhà Phó nương tử cũng tôn hắn ta làm khách quý đấy."
Gió mưa thổi ánh đèn vàng nhạt tắt lịm, sắc mặt Tạ Liễm ôn hòa hơn rất nhiều.
Hắn nói: "Muội đừng ra đây hứng gió."
Tần Niệm tức giận ném cây dù đi, dầm mưa ngửa mặt: "Rốt cuộc huynh muốn làm gì? Huynh biết huynh đắc tội với bao nhiêu người... giết bao nhiêu người không? Từ khi vào kinh thành đến bây giờ, muội cũng không nhận ra huynh rồi. Nhóm của Phó nương tử và Chương Tứ Lang đều nói Tạ Hàm Chi bị điên rồi!"
Tạ Liễm nhặt dù lên, giọng điệu bình tĩnh: "Đi vào thay y phục đi."
Tần Niệm buồn bực: "Muội không vào!"
Nước mưa rất nhanh đã làm ướt y phục của Tần Niệm, Tạ Liễm khoác áo choàng cho nàng. Thiếu nữ như phát điên, không hề nghĩ ngợi ném áo choàng vào trong nước bùn, tàn nhẫn giẫm lên mấy cái.
Tạ Liễm như muốn đưa tay kéo nàng nhưng lại lo lắng điều gì đó mà không chạm vào nàng.
Tần Niệm phát hiện, đẩy mạnh Tạ Liễm một cái, "Một chút nước mưa đó tính là gì... Huynh biết sáng nay muội ra ngoài nhìn thấy cái gì không? Trên mặt đất tràn đầy máu đến mắt cá chân người, người ta còn chưa kịp tới thu dọn đầu người. Huynh biết..."
Tiểu cô nương nghẹn ngào, khóc nức nở.
Tống Căng lặng lẽ rũ mắt, nhìn về phía làn váy và giày thêu bị ướt nhẹp của mình.
Lúc nàng đi ngang qua chợ rau, không dám nghĩ lại. Lúc này nghĩ lại, lại cảm thấy trên người mình cũng nhuộm đậm mùi máu tươi, giống như bị mưa rơi gió thổi lại chỉ có thể trở nên càng ngày càng nồng đậm.
Tống Căng che môi, nhịn xuống xúc động muốn nôn khan.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Tiếng ồn ào bên kia trở nên mơ hồ, Tống Căng chỉ mơ hồ có thể nghe thấy Tạ Liễm nói một câu, "Những người đó là phản tặc, không phải dân chúng."
"Cho dù bọn họ là phản tặc thì vẫn là dân chúng. Không phải chỉ dựa vào một câu nói của huynh thôi sao!" Tần Niệm nói. (App TYT)
Cách màn mưa, Tống Căng nhìn cảnh tượng hai người cãi nhau, đầu đau như muốn nứt ra. Nhưng không thể nghi ngờ, gặp phải cảnh này không phải là cơ hội tốt để gặp Tạ Liễm. Tống Căng xách đèn lồng đã tắt, lại lần nữa sờ soạng rời đi. Nàng giẫm lên nước đọng, lần đầu tiên có suy nghĩ nhận tội trong đầu.
Mỗi người đều có bí mật của mình.
Mỗi người đều phải mượn Hoàng Lăng Án để đạt được mục đích của mình.
Nhưng nàng lại khó có thể phân biệt lợi ích và thiệt hại trong đó, chỉ biết hơi không cẩn thận thì người nhà sẽ cùng mình vạn kiếp bất phục*.
(*Vạn kiếp bất phục: vạn kiếp không thể quay lại.)
Tống Căng thất hồn lạc phách, cả người ướt sũng. Mãi cho đến cửa sau tiểu viện, nàng mới bị ép bản thân lấy lại tinh thần, nhìn về phía thanh niên ở trước cửa.
Mưa đã ngừng, trong tầng mây lộ ra non nửa ánh trăng. Ánh trăng trong trẻo chiếu trên nước đọng, chiếu sáng một đôi mắt trong suốt của thanh niên. Hắn run áo tơi, lại gỡ nón tre xuống, hành lễ ngang hàng với Tống Căng, lấy tín vật ra.
“Tống nương tử đừng sợ, ta là Tứ Lang Quân của Chương gia.
Bây giờ người dám đến tìm nàng, ngoại trừ Chương Vĩnh Di, còn có Tứ Lang của Chương gia nào dám đến chứ?
Tống Căng mím môi, cuối cùng chỉ đáp lễ, “Lang quân vào trong nói đi.”
Hai người khẽ khàng đi vào, thắp đèn lên.
Chương Tứ Lang có một đôi mắt biết cười, nhìn ai cũng là dáng vẻ dễ nói chuyện, hắn nhìn sang chỗ khác, nói: "Đêm đã khuya rồi, cũng không gấp gáp đến thế. Không bằng Tống nương tử thay y phục ướt trước đi."
Lúc trước bị ngăn cản ở ngoài không gặp mặt được, Tống Căng biết Chương Tứ Lang tới không đơn giản. Nàng đi tìm một cái áo ngoài trên kệ rồi mặc vào, "Ở đây không có người khác, nếu lang quân có việc gấp thì không cần kiêng dè như thế."
Nữ lang đã không ngượng ngùng, Chương Tứ Lang cũng không cổ hủ, nhìn về phía nàng.
"Hàm Chi nhờ ta chiếu cố nàng, hôm nay..." Ánh mắt của hắn dừng ở trên cái giá bên cạnh Tống Căng, hơi dừng lại, vậy mà chuyển sang chuyện khác, "Áo choàng trên kệ của Tống nương tử là do Hàm Chi bỏ quên ở chỗ này sao?"
Tạ Liễm, tên tự là Hàm Chi.
Tống Căng phát hiện ánh mắt hắn vi diệu, lập tức hơi xấu hổ.
"Là lần trước ta mắc mưa, Tạ đại nhân cho ta mượn để che đậy." Nàng vội vàng giải thích, sợ đối phương hiểu lầm.
Đối phương sững sờ, lập tức mỉm cười. Lần đầu tiên hắn chăm chú đánh giá nàng. Nếu là ngày xưa, Tống Căng sẽ hơi tức giận đối phương tùy tiện trực tiếp nhìn mình, nhưng hôm nay nàng lại không để ý nhiều như vậy nữa.
"Thì ra là thế, đây là do lão sư của Hàm Chi để lại cho hắn." Chương Tử Lang nói.
Tống Căng hơi khó hiểu.
Chương Tử Lang giải thích: "Không phải phụ thân ta, là Tần lão tiên sinh, Thủ phụ trước khi về hưu. Hàm Chi mồ côi từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, cuối cùng được Tần lão tiên sinh tiếp tế, làm học trò dạy dỗ rất nhiều năm."
Nói như vậy, bộ y phục này thật sự rất quý giá.
Khó trách Chương Tứ Lang chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra ngay.
"Ta vốn định giặt sạch sẽ rồi trả lại cho Tạ đại nhân, chỉ là bây giờ không thể mang đi trả được." Tống Căng giải thích.
Chương Tứ Lang gật đầu.
"Hôm nay nghe nói Hà Triêm tới một chuyến, Hàm Chi không tiện tới tìm nàng. Ta thay hắn tới thăm nàng một chút." Chương Tứ Lang giải thích, lại thầm đánh giá xung quanh, "Vốn nghĩ rằng Tống nương tử sẽ không đi ra ngoài."
Tống Căng im lặng một lúc, "Ta vốn có một số việc muốn đi hỏi Tạ đại nhân một câu."
Chương Tứ Lang chờ nàng giải thích.
Tống Căng nói: "Hà đại nhân nói với ta nếu lúc này đồng ý việc hôn sự, cho dù có liên quan đến phản tặc... Vẫn có thể bảo vệ đệ đệ ta, cho nên ta muốn đi hỏi Tạ đại nhân một câu."
Nàng nói xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng thắn.
Cho dù đổi lại là ai, Tạ Liễm đã gây chuyện ồn ào đến tình trạng như thế, đều không có khả năng không hoảng hốt.
Tống Căng biết, Chương Tứ Lang sẽ không vì vậy mà chú ý. Quả nhiên, Chương Tứ Lang không tức giận, chỉ nhìn Tống Căng khen ngợi, lại hỏi: "Nàng không gặp Hàm Chi à? Mấy ngày nay hắn cực kỳ bận rộn, nếu nàng không gặp được cũng là chuyện bình thường."
Nàng cũng gật đầu, không che giấu vẻ mệt mỏi. Đoạn đường này, nàng đều đang cố gắng phân tích rốt cuộc Tạ Liễm muốn làm cái gì. Nhưng nàng biết quá ít, thật sự không có cách nào phân tích ra được, chỉ có thể biết đại khái sở dĩ Tạ Liễm và đảng của Chương Vĩnh Di nhấc lên vụ Hoàng Lăng Án chỉ sợ là có liên quan đến Thái hậu ở sau lưng Hà Triêm và Triệu Bảo.
Nhưng dính đến hoàng thất, chỉ sợ là chuyện lớn có thể rung chuyển giang sơn.
Đã đến tình trạng như vậy, nàng đoán không ra cũng đành thôi.
Trước mắt Chương Tứ Lang đến đây, càng chứng minh một điểm. Mặc dù Chương Vĩnh Di không gặp nàng nhưng vẫn âm thầm chú ý vụ án này... Huống chi, cha của nàng và Chương Vĩnh Di có mối quan hệ thiên ti vạn lũ*.
(*Thiên ti vạn lũ: ngàn mối tơ vò – mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.)
Chuyện cha muốn làm, chính là chuyện nàng phải làm. Bằng không cha vì chuyện này mà trả giá mạng sống, huynh trưởng cũng đi theo, tất cả đều thành ném đá trên sông.
"Hôm nay lang quân đến đây có chuyện gì quan trọng không?" Tống Căng kìm nén sợ hãi do suy nghĩ, nhìn Chương Tứ Lang trước mắt.
Đối phương hơi bối rối, giống như không ngờ rằng nàng mở miệng trước. Đột nhiên, thanh niên mỉm cười, "Hơn mười năm rồi, thế muội vẫn thông minh quả quyết như khi còn bé." Chương Tứ Lang nhéo nhéo giữa trán, ý cười trong sáng nhưng vẫn mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Buổi chiều ngày mai trước khi nha môn kết thúc công việc, nàng cần đi đến nha môn của phủ Ứng Thiên cáo trạng Hà Triêm bức chết cha và huynh trưởng của nàng."
Dù Tống Căng đã chuẩn bị tâm lý, nàng cũng lắp bắp kinh hãi.
Việc này là trực tiếp trở mặt dưới mí mắt của Hà Triêm!
Sở dĩ nàng có thể kéo dài lâu như vậy, đơn giản là Hà Triêm cảm thấy nàng đã chuẩn bị về phe bọn họ cho nên mới cho nàng thêm vài phần mặt mũi. Mà hành động này của nàng quả thực là vuốt mặt không nể mũi, cắn ngược lại Hà Triêm! ( truyện trên app t.y.t )
Tạ Liễm đáng để nàng làm như vậy sao?
Cho dù Chương Vĩnh Di đã từng là bạn thân của cha, đáng giá để nàng hủy con đường lui Hà Triêm này sao?
Có lẽ là phát hiện nàng do dự, Chương Tứ Lang nói: "Thế muội chắc biết rõ người bức chết cha và huynh trưởng của nàng là Hà Triêm. Nàng về phe Hà Triêm, đối phương vì ổn định cơn tức giận của mọi người sẽ giữ lại mạng sống của đệ đệ nàng một lúc nhưng tuyệt đối sẽ tìm cơ hội giết người, miễn cho lại nổi lên sóng gió."
Tống Căng im lặng không nói. Đương nhiên là nàng biết điều này nên mới tin Tạ Liễm. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, sự tin tưởng của nàng đối với Tạ Liễm thậm chí còn không bằng...
"Nhất định phải như vậy sao?" Tống Căng nhỏ giọng.
Chương Tứ Lang nặng nề liếc nhìn nàng một cái, không lắc đầu cũng không gật đầu.
Nếu không phải cần thiết như vậy, Tống Căng cũng im lặng. Chương Tứ Lang như hơi bực bội, mấy lần muốn mở miệng nhưng khi ánh mắt đụng phải căn phòng rách nát lại yên tĩnh lại.
Trong tiếng ho khan tê tâm liệt phế của Triệu phu nhân bên cạnh, hắn thở dài một tiếng.
Tống Căng cảm thấy đôi mắt cười trong sáng của hắn cũng tối vài phần.
"Xem Tống nương tử quyết định vậy." Chương Tứ Lang nói.
Tống Căng đáp: "Đa tạ thế huynh."
Nhưng vừa nói xong, bầu không khí trở nên lạnh xuống.
Chương Tứ Lang hơi xấu hổ, cáo từ.
Tống Căng tiễn hắn rời đi, lúc này nàng mới cúi đầu thở dài một hơi, ngẩn người nhìn một ngọn đèn dầu sắp cháy hết. Nàng đứng thẳng người một lúc, cảm thấy hơi lạnh nhưng lại rất mệt mỏi, vì thế cuộn mình ở trước đèn ngủ gà ngủ gật.
Trong lúc vô tình nàng nửa tỉnh nửa mê. Mơ thấy rất nhiều năm trước, bởi vì phụ thân đi làm quan bên ngoài, đi ngang qua nhà bạn cũ nên ở lại làm khách mấy ngày. Bởi vì là giữa hè, trong hồ sen ở đình viện mọc đầy hoa sen. Bọn nha hoàn ở dưới cây táo lột hạt sen, lột xong để vào chén lưu ly bưng đến trước mặt nàng. Nàng đong đưa chân ngắn ngủn, ăn từng hạt sen non.
Cha ở bên cạnh đang thảo luận quốc sự với bạn bè, nói đến chuyện đau lòng thì mấy người che mặt nhịn khóc. Mấy người trung niên nói cái gì đó, nàng đều nghe không hiểu, chỉ nhớ rõ một câu "Cam vi xã tắc vạn tử".
Tống Căng nhỏ tuổi hỏi: "Cha, chết là gì?"
Cha vuốt đầu nàng, nói: "Là chốn về của người trên đời."
"Nữ phu tử nói nơi về của nữ tử là gả cho người khác." Nàng khó hiểu nhìn cha, nước của hạt sen trong khoang miệng bắn ra, ngọt đến mức nàng cong cong mi mắt, "Mặc hỷ phục đỏ xinh đẹp náo nhiệt như vậy, vì sao a ma không cho con nói chữ chết?"
Nàng nhớ cha lắc đầu, mỉm cười rất vui vẻ, "Không phải người khác nói với con cái gì thì chính là cái đó." Cha vỗ đầu nàng, lại cầm một nắm hạt sen đưa cho nàng: "Chết đương nhiên không tốt, cha cũng muốn sống lâu trăm tuổi ngày ngày nhìn Nguyên Nương, cũng ngày ngày trông coi dân chúng dưới sự cai trị của cha."
Trong giấc mơ, cha trẻ tuổi hơn rất nhiều, tuấn mỹ nho nhã. Tất cả chân thật khiến Tống Căng cảm thấy sợ hãi, nàng đột nhiên giật mình tỉnh lại. Cả người lại chảy mồ hôi lạnh khiến đầu óc nàng trở nên vô cùng tỉnh táo.
Nàng che miệng ho ra một ngụm máu bầm, suy nghĩ nào đó trong lòng trở nên vô cùng rõ ràng.
Cha tuyệt sẽ không sợ tội tự sát, ông bị Hà Triêm giết.