Quả nhiên, cả kinh thành huyên náo.
Tống Căng đáp ứng Tạ Liễm, không để ý tới Hà Triêm, nàng đóng cửa, tiếp tục ở cửa sổ ngày đêm vẽ tranh, coi như không nghe thấy chuyện bên ngoài. Nhưng rất nhiều tin tức vẫn không thể tránh khỏi truyền vào tai nàng.
Ví dụ như đã chết rất nhiều lưu dân, Tạ Liễm dung túng quan binh đả thương người, đánh chết không ít người gây chuyện trên đường phố.
Ví dụ như cửa thành đóng lại, ngay cả bên ngoài Hoàng thành cũng có quan binh canh gác ba tầng trong ba tầng ngoài, nước chảy ra từ trong thành cũng bị nhuộm đỏ.
Dạng tin tức nghe rợn cả người này, quá mức xa xôi với người bình thường nhưng lại chấn động không gì sánh nổi.
Tống Căng không có tâm tư suy nghĩ, lại hết sức lo lắng cho đệ đệ.
Trước đây vào năm mới, đệ đệ bướng bỉnh nhất, sẽ giẫm lên tiếng tuyết cọt kẹt cọt kẹt, ném pháo trúc đùng đùng vào trong hồ băng. Sau đó đệ ấy sẽ quay đầu lại, nhào một mạch vào trong ngực Tống Căng, ôm eo nàng cười đùa ầm ĩ.
"A tỷ, náo nhiệt chứ?"
Khi đó Tống Căng không cảm thấy náo nhiệt, chỉ cảm thấy có chút ồn ào. Nàng ôn hòa lắc đầu, để Tống Mẫn làm loạn. Nhưng Tống Mẫn có chút thất vọng, hắn thường càng thêm ầm ĩ khiến cho cả nhà đều vây quanh Tống Căng cùng cười đùa.
Nhưng lần trước khi nhìn thấy Tống Mẫn ở trong lao ngục, cả người vết thương chồng chất. Giống như một con mèo bị kinh sợ, cuộn mình trong đống rơm rạ ẩm ướt, uể oải nằm mơ thấy ác mộng.
Đầu bút Tống Căng run lên, mực nước thấm ướt lưng giấy. Nàng ngẩng mặt lên, nhìn cành liễu xanh mướt, không nhịn được mà nghĩ, có phải mình đã tham lam quá nhiều hay không, vừa không chịu bị vu oan, lại không nỡ bỏ qua nguy hiểm trên người đệ đệ.
Thái ma ma đẩy cửa tiến vào, bưng nước sơn trà.
Tống Căng đang muốn nói chuyện, chỉ thấy nước sơn trà trong tay Thái ma ma sớm đã trào hơn phân nửa, giội ướt vạt áo của bà. Nàng vội vàng đứng dậy nhận lấy bát nước.
"Nương tử, đồ mà Nhị thái thái nhét vào." Thái ma buông tay ra, trong lòng bàn tay nắm chặt bùa bình an bị máu thấm ướt, sững sờ nhìn Tống Căng.
Tống Căng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Bùa bình an này là nàng tự tay cầu cho Tống Mẫn, hắn luôn giấu ở trong xiêm y, xem như bảo bối. (App TYT)
"Các nàng nói gì?"
Chẳng lẽ là Hà Triêm biết nàng cho Tạ Liễm chứng cớ lật lại bản án ư? Hay là nói, lưu dân diễu phố vì phụ thân nàng đã liên lụy đến đệ đệ nàng, dẫn đến tình thế lần nữa phát sinh biến hóa?
"Không có cơ hội nói." Thái ma ma lắc đầu, "Chỉ kịp lặng lẽ kín đáo đưa cho ta, nô tỳ vốn không muốn nhận, nhưng..."
Tống Căng mở phù bình an ra, quả nhiên có một tờ giấy viết thư nhỏ, bên trên là bút tích của Nhị thúc.
Nàng đọc nhanh như gió, sắc mặt dần âm trầm.
“Nương tử?" Thái ma ma có chút lo lắng.
Đầu óc Tống Căng cũng có chút rối loạn, không biết trả lời như thế nào. Ý trong thư là, những bách tính từng nhận ân huệ kia giải oan cho cha, lại bị Tạ Liễm lấy tội tạo phản làm tội, bị hạ ngục chém đầu vô số.
Bây giờ đã có người nói muốn lấy tội mưu phản để giết cửu tộc Tống gia!
Cả nhà nhị thúc đã bị xét nhà.
Trên giấy cũng loang lổ vết máu, không biết là máu của đệ đệ nàng hay là máu của nhà Nhị thúc. Tống Căng vội vàng xem xong liền đốt nến, giải thích đơn giản với Thái ma ma một câu.
Tấm thư này không biết thật giả, nhưng Tạ Liễm lại đối diện với tội danh trấn áp lưu dân. Dù sao tội danh này cũng không giấu được. Chỉ sợ vô cùng có khả năng, tội danh này thật sự thành mưu phản.
"Chỉ có thể thăm dò thật giả." Tống Căng nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Bây giờ không tin ai được, a ma, đợi lát nữa ta hẹn gặp Hà đại nhân, người tuyệt đối đừng để a nương đi ra."
Giao phó xong, Tống Căng ngồi tại chỗ. Nàng vuốt ve ngọc bội Tạ Liễm trả cho nàng trong tay áo, chậm rãi sinh ra một cỗ hận ý khó tả. Tạ Liễm muốn lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, cũng không nên dùng ngọc của cha. Lúc nàng năm tuổi, dọc đường Miểu Thủy bị bệnh nặng một trận, cha đeo ngọc bội của mình lên người nàng, hy vọng dùng mình để chắn tai họa cho nàng. ( truyện trên app T Y T )
Đoạn thời gian kia xảy ra rất nhiều chuyện, nàng bệnh đến không nhớ được. Nhưng Tạ Liễm có thể có được ngọc của cha, có thể thấy được cha tín nhiệm và xem trọng hắn như thế nào.
Hắn phản bội cha, lại tới lừa nàng.
"Nghĩ thông suốt rồi à?" Hà Triêm lại tới nhanh chóng.
Tống Căng nói: "Ta không dám dễ dàng quyết định như thế, nhưng Hà đại nhân, nghe nói tình thế hôm nay đã đến rồi... Dù vậy, bây giờ ta đồng ý, còn kịp không?"
Hà Triêm lắc đầu, có chút khinh miệt: "Ngươi không hiểu."
Tống Căng đang chờ chỗ "không hiểu" này, ngây ngốc nhìn hắn.
Đương thời thanh nhã, nữ tử trước mắt không chỉ thanh nhã lạnh lùng, càng tăng thêm vài phần khí khái. Ngay cả Hà Triêm, đối đầu với một nữ tử như vậy cũng rất khó triệt để thí nàng thành người vô tri.
Huống chi, lúc này nàng đã mơ hồ yếu thế.
Hà Triêm rất rõ ràng, Tống Căng đã đến tuyệt cảnh, rõ ràng là muốn đáp ứng hắn ta.
"Bệ hạ còn trẻ, toàn bộ đều do Thái hậu nương nương buông rèm chấp chính, những năm này Đại Ly mới một mảnh trời yên biển lặng." Hắn cũng không giấu diếm chút gì không cần thiết nữa, thuyết phục nàng: "Ngươi cho rằng, một câu nói của ai có thể khiến vụ án lớn như vậy, trong vòng ba ngày nhất định phải kết án?"
Quả nhiên, sắc mặt thiếu nữ đối diện trắng bệch. Đôi mắt xinh đẹp của nàng đầy kinh ngạc, suy nghĩ hỗn tạp bay tán loạn, đáy mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng.
"Ý của Triệu chưởng ấn, cũng là ý của Thái hậu nương nương sao?" Nữ tử nhẹ giọng.
Hà Triêm không phản bác.
Hắn trầm mặc dò xét nữ tử trước mắt, bệnh lao quỷ trong truyền thuyết, thôn phụ hương dã, sóng mắt lấp lánh thập phần linh động. Nàng nhíu mày suy tư, vô cùng chuyên chú, một lát sau bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Là thái hậu khoan dung." Dường như nàng có chút cảm động.
Hà Triêm đột nhiên cười nhẹ một tiếng. Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ cố chấp, lỗ hổng tiền bạc trong Hoàng Lăng Án chảy về nơi nào cùng với việc phụ thân nàng trong sạch hay không. Nhưng nàng đã không đề cập tới, hẳn là đã hiểu được, thứ quan trọng không phải chân tướng cùng sự trong sạch mà là người bên trên sẽ xử lý kết quả như thế nào.
Chỉ cần nàng thức thời, cấp trên cũng sẽ không vội vã giết người diệt khẩu.
"Nguyên Nương thông minh." Hắn nói.
Hà Triêm hiểu ý, cũng không bức bách nàng, chỉ dựa vào kỷ trà thấp. Nhìn quanh đánh giá chỗ ở của Tống Căng, khó tránh khỏi chán ghét, không khỏi nhìn nữ tử tố y trước mắt một cái, cũng cảm thấy nàng ăn mặc thô ráp cũ nát.
Vị hôn thê của Hà Triêm hắn, đại biểu cho mặt mũi của hắn. Vốn đã là môn đệ thư hương không có giáo dưỡng, lại mặc đơn sơ như thế, nói ra đều khiến hắn hổ thẹn.
"Trở về ta sai người chuẩn bị cho ngươi một viện tử khác, muốn cái gì, cứ việc nói với thuộc hạ của ta là được, cũng không đến mức để ngươi thiệt thòi thế này." Hắn nói, lại vẫy vẫy tay với nữ tử, giống như vẫy kỹ nữ thanh lâu, chờ nàng tới gần.
Nhưng Tống Căng không hề động.
Nàng ngồi ngay ngắn ở đó, rụt rè như ngọc.
"Đợi ta nghĩ xong sẽ bảo Thái ma ma đi thông báo với Hà đại nhân." Tống Căng nói.
Trước khi Hà Triêm tức giận, Tống Căng lại nói: "Còn có một vài thứ mà cha ta lưu lại, ta cùng với nương xem không hiểu, đến lúc đó nhất định sẽ tặng lại cho Hà đại nhân."
Quả nhiên, nghe xong lời này, con mắt Hà Triêm đều sáng lên. Đối phương quả thật không trở mặt nữa.
Đợi đến khi đưa Hà Triêm đi, Tống Căng lục lọi tìm ra một ít trang giấy. Vừa rồi nàng lừa gạt Hà Triêm, đồ phụ thân lưu lại, sớm đã thiêu hủy, lấy đi lúc bị xét nhà lục soát.
Nhưng trước đó... Nàng đã ghi nhớ không ít, trong khoảng thời gian này sao chép lại. Bởi vì không biết ngon nguồn trước sau, quan hệ qua lại trong triều. Nàng quả thật xem không hiểu.
Tống Căng lại nhìn sang những trang giấy này, bên trên có mấy chữ lẻ tẻ, lại có vài tờ ghi chép. Những thứ ngày xưa nàng xem không hiểu, nay đã có suy đoán, có thể hiện ra rất nhiều manh mối.
Người người đều mắng hoạn đảng, mà hoạn đảng Triệu Bảo sở dĩ đắc thế, tất cả đều ỷ lại Thái hậu nương nương.
Mà những trang giấy không đáng chú ý nhất này, ghi chép mẫu tộc Dịch gia của Thái hậu nương nương, chẳng những cung cấp các loại gạch đá xây dựng trong hoàng lăng... Trong đó giá cả mua vào cao hơn giá bình thường rất nhiều. Còn có một điểm, là phụ thân từng viết thư cho người khác, Dịch gia Kinh Châu trắng trợn ác ý cho tá điền vay tiền, cuối cùng trắng trợn sát nhập đồn điền. Số tiền cho vay này, Dịch gia Kinh Châu đời đời nghèo khó từ đâu mà có?
Nàng cuối cùng cũng đẩy mây mù, có thể nhìn thấy một góc chân tướng.
Triệu Bảo muốn mua chuộc trấn an Tống gia là bởi vì Thái hậu sợ sự tình tiếp tục lên men đến mức không thể khống chế.Mà Tạ Liễm trước tiên vạch tội cha nàng, sau đó lấy chứng cứ của nàng lật lại bản án, hiện giờ đang tiêu diệt người kêu oan cho cha. Trước mắt xem ra, mỗi một việc hắn làm, mục đích đều hết sức rõ ràng —— vẫn là gán tội danh cho cha nàng, làm lớn chuyện lên.
Nhưng làm lớn chuyện lên. Tống gia sẽ đắc tội vô số người, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt vô số người.
Không có Tạ Liễm bảo hộ, tộc nhân duy nhất của Tống gia sẽ bị lục đục trên triều đình cuốn vào vòng xoáy, bị chết đến xương cốt cặn bã cũng không còn. Trước mắt rõ ràng nhất chính là đệ đệ rơi vào trong tay Hà Triêm.
Tống Căng rũ mắt xuống, lần nữa nhìn về phía ngọc bội kia.
Không chỉ là mưu phản, Tạ Liễm còn coi Tống gia là một quân cờ khuấy đảo phong vân. Người cầm cờ tất nhiên có thể phong khinh vân đạm, được người đứng xem khen ngợi, nhưng không ai để ý quân cờ sẽ tan xương nát thịt hay không.
Nàng càng không tin được Tạ Liễm.
Tống Căng đứng lên, đi đến góc tường lấy ra một cái đèn lồng.
Đây là lần trước Thái ma ma bỏ ra năm văn tiền ra mua, tuy rằng thô lậu nhưng lại vô cùng rắn chắc... Tối nay có lẽ sẽ có mưa gió, không có ánh trăng, nàng thừa cơ chuồn đi cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tống Căng mang theo mồi lửa, thừa dịp tối đi ra ngoài.
Chờ đi xa nàng mới đốt đèn lồng lên, một đường đi về chỗ ở của Tạ Liễm.
Kinh đô hiển quý tụ tập ở phường thị gần hoàng thành, chỗ ở của Tạ Liễm có thể xem là xa xôi, trời nửa đêm ở đây khá âm trầm. Phòng ốc nơi này mộc mạc chen chúc, Tống Căng tìm kiếm rất lâu mới tìm được.
Chỉ là trong viện đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa có không ít người trông coi.
Tống Căng không dám tùy tiện đi vào.
Nàng tắt đèn lồng, dầm mưa xuân giấu dưới một gốc cây liễu.
Cửa viện bị đẩy ra, mọi người vây quanh một nam nhân mập mạp trắng trẻo không râu. Bên cạnh Tạ Liễm không có gã sai vặt, mặt mày lạnh lùng đứng trong mưa, khí thế so với nam nhân mập cẩm y kia còn kiêu ngạo hơn vài phần.
Nam nhân mập trắng cười tủm tỉm nói: "Tạ đại nhân cần gì phải đưa Tống gia vào chỗ chết, làm người nên lưu lại một đường, ngày sau còn dễ gặp nhau nha."
Thần sắc Tạ Liễm lạnh lùng. Hắn cụp mắt, lạnh nhạt liếc qua nam nhân mập trắng.
"Hoàng Lăng Án có lỗ hổng lưu lạc ba ngàn vạn bạc, vừa đúng là quân bị tiếp tế của Tây Bắc năm ngoái." Tạ Liễm tựa hồ cười lạnh, lại tựa hồ không, chỉ khiến người ta cảm thấy ánh mắt hắn thâm trầm túc sát, "Triệu Chưởng Ấn có nhớ, năm ngoái trong quân đã chết mấy vạn người? Bao nhiêu lưu dân chết? Bao nhiêu lưu dân không nhà để về không?"
Mưa lạnh rơi đùng đùng trên người Tống Căng, cả người nàng ướt đẫm.
Nhìn qua thần sắc của Tạ Liễm, nàng rùng mình một cái.
===
TN Team: Mọi người bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ủng hộ thêm các truyện khác của team nhé!! ( ̄︶ ̄)↗