Tạ Liễm cụp mắt nhìn nàng.

Cách ánh lửa yếu ớt, Tống Căng nhìn ra từ đáy mắt hắn một tia bất đắc dĩ, nhưng chớp mắt là qua. Tạ Liễm buông lỏng tay, khoảng cách giữa hai người lần nữa kéo ra, không khí có chút giằng co. 

Một lát sau, hắn nói: "Ý của ta là, Tống nương tử có thể tin ta."

Tống Căng trầm mặc không nói.

Nếu Tạ Liễm đã nhận ân huệ của phụ thân, nhưng lại buộc tội phụ thân nàng, làm sao nàng có thể tin hắn đây?

Hà Triêm đe dọa bức bách nàng, Tạ Liễm cũng có khả năng đang lừa nàng. Nàng im lặng nhìn Tạ Liễm, đúng lúc này đối phương lấy miếng ngọc bội ra, đặt ở trước mặt Tống Căng.

"Đây là một trong những tín vật định hôn mười hai năm trước."

Tống Căng liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là ngọc bội nhiều năm trước phụ thân cho nàng... Nhưng nàng tưởng mình làm mất, lại không ngờ, ngọc bội lại ở trong tay Tạ Liễm.  

Những thứ khác có thể làm giả, ngọc bội không làm giả được.

Nàng trầm mặc nhận lấy, kiểm tra thật giả.

"Tạ đại nhân." Giọng nói Tống Căng có chút khàn khàn, nhịn xuống tình cảm phức tạp trong lòng: "Ta không biết có nên tin ngươi hay không."

Ngược lại, nàng không dám tin Tạ Liễm.

Mười mấy năm trước phụ thân nàng bị trọng tội, cứu được Tạ Liễm. Mười mấy năm sau, Tạ Liễm nhập sĩ, lại giẫm lên xương trắng của phụ thân và huynh trưởng nàng để một bước lên mây... Nếu như không phải vì đệ đệ, thậm chí nàng hận Tạ Liễm, hận đến mức muốn cùng hắn đồng quy vu tận! (App TYT)

Nếu không phải vì người còn sống, ai chịu nổi sỉ nhục này chứ.

Tạ Liễm nói: "Không cần tin ta, hậu nhân Tống gia không muốn thấy Tống các lão hàm oan thì có thể chờ ba ngày."

Tống Căng nói: "Có thể để cho Chương Thứ Phụ..."

Đây là lần đầu Tạ Liễm ngắt lời nàng, nói: "Không thể bứt dây động rừng, lão sư và Tống Các lão sinh là bằng hữu, Tống nương tử có thể không tin ta, nhưng hẳn là tin được lão sư."

Tống Căng trầm mặc.

Hắn nói đúng, có lời của phụ thân, nàng quả thật có thể tín nhiệm Chương Vĩnh Di. Huống chi... nàng đưa chứng cứ cho Chương Vĩnh Di, hiện giờ ở trong tay Tạ Liễm. Chương Vĩnh Di cùng Tạ Liễm tuy hai mà một, nàng có xoắn xuýt những thứ này cũng vô dụng.

"Được, ta tin ngươi." Tống Căng nói.

Tạ Liễm cũng không bất ngờ, tình cảnh hiện giờ của Tống Căng, ngoại trừ tin tưởng hắn… thì nàng cũng không còn cách nào khác. Huống chi, nữ tử trước mắt tuy ốm yếu nhưng đã cắn răng kiên trì lâu như vậy, chỉ cần còn có một đường sinh cơ, tuyệt đối không thỏa hiệp. Nhưng nàng có thể hạ quyết tâm tín nhiệm hắn, chỉ sợ cũng vô cùng bất an.

Hắn mở miệng: "Tống nương tử..."

"Ta tin Tạ đại nhân, tuyệt đối sẽ không vi phạm lời nói của mình."

Nữ tử ngẩng mặt, con ngươi trong trẻo, ngữ điệu nàng kiên định nhưng lại mang theo vài phần sợ hãi run rẩy, cắn răng hứa hẹn với hắn: "Nếu như có người thừa dịp ta không cách nào thông tin với đại nhân, châm ngòi ly gián, xin đại nhân cũng tuyệt đối phải tin ta."

Tạ Liễm hơi sững sờ, lời nói muốn an ủi liền nghẹn trong cổ họng.

Nữ tử xoay người, dịu dàng cúi đầu.

Hắn không khỏi nhớ tới dáng vẻ mấy ngày trước, nàng ở trong lao ngục âm thầm rơi lệ.

Tạ Liễm không đỡ nàng, thiếu nữ ho sặc sụa tự mình đứng dậy, bên môi tái nhợt mang theo vài vết máu. Nhưng nàng lại cong cong khóe môi, con ngươi như nước động lòng người, trân trọng cất kỹ ngọc bội của hắn.

"Ta có thể chờ ba ngày." Nàng nói.

Tạ Liễm biết nàng đã hạ quyết tâm như thế nào.

Hắn vốn cho là, hơn mười năm không gặp, Tống Căng đã sớm không còn là dáng vẻ trong trí nhớ. Nhưng hôm nay xem ra, thứ khắc vào trong xương cốt, chưa bao giờ biến mất.

"Ba ngày này không cần sợ, Hà Triêm sẽ không hành động thiếu suy nghĩ." Ngữ điệu Tạ Liễm ôn hòa, trầm ngâm một lát, hắn nói thêm: "Nếu có thể tìm được cơ hội, có thể tới gặp ta."

Nữ tử đối diện gật đầu, mím môi, lộ ra vẻ vừa an tĩnh, vừa nghe lời.

"Được." Nàng nói.

Thủ vệ ngoài cửa càng ngày càng nhiều, Tạ Liễm không ở lâu.

Tống Căng đưa mắt nhìn Tạ Liễm rời đi, bốn phía lại lần nữa chìm vào bóng tối. Nàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa ngồi dưới đất, suy nghĩ lung tung một hồi lâu mới cảm thấy dần lấy lại tinh thần.

Bên tai tiếng mưa rơi leng keng, gió thổi đến bóng trúc đong đưa.

Tống Căng ngửa mặt nhắm mắt. Nàng loại bỏ tạp niệm, ngừng chốc lát nghe tiếng mưa rơi, mới từ từ cảm thấy cảm giác sợ hãi tản đi một chút.

Ngày xảy ra chuyện, ca ca che chở đệ đệ, lặng lẽ kéo nàng nói. Nhi lang Tống gia thà chết cũng tuyệt đối không có khả năng tham ô nhận hối lộ, bảo nàng và nương phải phải tuyệt đối tin tưởng họ.

Huynh trưởng và phụ thân thà chết cũng không nhận tội. Vậy nàng cũng không thể gả cho Hà Triêm. Tống gia tuyệt đối không thể cõng cái danh này... Nhưng vừa nghĩ tới đệ đệ trong ngục, Tống Căng lại cảm thấy sợ hãi, đệ đệ rơi vào trong tay Hà Triêm, nếu Hà Triêm biết được cái gì, dưới tình thế cấp bách có thể sẽ ra tay với đệ đệ. 

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, bất an vô cùng, chỉ trong một lát, nàng liền cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Tống Căng chống cằm lên đầu gối, dần dần buồn ngủ. Bên tai nàng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân, trước mắt hoa lên, mí mắt cũng không nhấc lên được mà nhắm mắt dưỡng thần, chẳng biết lúc nào nàng mới chậm rãi phát giác được bên ngoài tựa hồ đang cãi lộn.

Là giọng của mẫu thân nàng...

Tống Căng giãy dụa hít một hơi, run rẩy mở cửa.

Triệu phu nhân thở hồng hộc nhào vào, vừa thấy Tống Căng, trượng gỗ trong tay liền rơi xuống. Bà nghiêng nhào vào trong ngực Tống Căng, nhưng không ngờ Tống Căng còn suy yếu hơn bà, hai người ngã xuống đất.  

"Sao lại ướt hết..." Triệu phu nhân gấp gáp nói.

Tống Căng bị mẫu thân đè lên, sau đó nàng mới cảm nhận được người mình đã ướt nhẹp. 

“Con đang định đi thay.” Nàng mơ màng nói.  

Tống Căng muốn đỡ mẫu thân dậy nhưng tay lại run rẩy, đến sức để nâng mẫu thân lên cũng không có.

Nàng giãy giụa mấy lần, dứt khoát ngồi dưới đất, nhỏ giọng nói với Triệu phu nhân dự định của mình.

Cũng may, Triệu phu nhân cũng không tức giận, chỉ lôi kéo nàng nói, nói với nàng: "Chuyện cha con muốn làm, ta và huynh con luôn biết một ít... Nguyên Nương, bắt đầu từ ngày đó, ta đã không dám hy vọng xa vời ba người phụ thân, huynh, đệ con có thể còn sống trở về."

Tống Căng quá mệt mỏi, cả người nàng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trước mắt lúc đen lúc trắng. Lỗ tai nàng vẫn có thể nghe đại khái nhưng đầu óc phải dày vò rất lâu mới có thể lý giải ý tứ của nương. Nàng chậm rãi đặt mặt lên vai nương, yên lặng chịu đựng đầu váng tai ù, hai mắt mất tiêu cự... mơ màng.

"Ta chỉ sợ con bị liên lụy vào, gả đi là biện pháp tốt nhất..."

Nhưng ngoại trừ Hà Triêm, còn có ai dám cưới con?

"Ai cũng nói mẫu thân thương nữ nhi nhất, đáng thương Nguyên Nương thân thể yếu ớt, dưỡng ở bên cạnh ta mới được mấy năm, ở ngoại ô chịu khổ như vậy. Nếu như liên lụy đến con, con nói nương nên áy náy thế nào?"

"... Con làm cái gì cũng tốt, ta chỉ sợ con chịu khổ."

Tống Căng trì hoãn thật lâu. Mồ hôi lạnh chậm rãi ngừng chảy, nàng như được vớt ra từ trong nước.

Nàng dần ý thức được một chuyện, đảng Triệu Bảo không thể thật sự bảo vệ đệ đệ, bởi vì chỉ cần đệ đệ ở đây, Tống gia sẽ có người đi lật lại bản án. Kỳ thật nương nghĩ rất đúng, là nàng quan tâm quá nên loạn, mới sợ chuyện Tạ Liễm liên lụy đến đệ đệ, nhưng thật ra đây là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng những chuyện Tạ Liễm làm, nhất định phải thành... Hắn vạn lần không thể lừa nàng.

Nàng lại có chút sợ hãi.

Cũng may, Triệu phu nhân đưa tay cầm lấy tay Tống Căng.

"Đừng sợ."

Nàng không còn sợ hãi như trước.

Hai người đều không còn sức, ngồi dưới đất, nói chuyện phiếm. Bởi vì thuở nhỏ nhiều bệnh, chỉ có ngày lễ ngày tết Tống Căng mới có thể được Tống Kính Diễn và Triệu phu nhân đón về nhà.

Ngày xưa gặp mặt luôn lộ ra vài phần xa cách.

Tống Căng cũng không ngờ, mẫu thân mình cũng có nhiều lời như vậy.

Một đêm trôi qua.

Hộ vệ canh giữ ở cửa rốt cuộc cũng thối lui đến ngoài tường tiểu viện.

Tống Căng thu dọn xong cho mình và nương, đang lo lắng cho Thái ma ma, gian ngoài lại vang lên tiếng ồn ào. Bây giờ nàng vừa nghe thấy ồn ào, cảm xúc liền có chút sợ hãi và tức giận không khống chế được. Cũng may trong những tiếng ồn ào đó có giọng nói của Thái ma ma.

"Ăn nói bừa bãi! Tránh ra, tránh hết ra!" Thái ma ma tức giận gạt người, đi vào sân.

Cũng giống như Tống Căng, thậm chí Thái ma ma còn chật vật hơn không ít, cả người đều là nước bùn. Lão nhân khập khiễng đi vào, nhìn thấy Tống Căng lại lộ ra khuôn mặt tươi cười theo bản năng, "nương tử, không có việc gì chứ?"

Tống Căng bổ nhào qua đỡ Thái ma ma: "Không có việc gì, A ma ngã bị thương sao?"

"Chỉ ngã đau mông thôi, đi vào rồi nói."

Tống Căng vội vàng đi vào, để Thái ma ma ngồi xuống.

Thái ma ma không kịp uống nước, vội vàng nói: "Cô nương, xảy ra chuyện… hôm nay trời chưa sáng đã có người tổ chức lưu dân diễu hành vì vụ án của lão gia, kết quả gây rối, hiện giờ cửa thành kinh đô đều phong tỏa."

Tin tức này quá mức kinh hãi, Tống Căng cả kinh đến sững sờ.

Nhưng lập tức, nàng nhớ tới Tạ Liễm bảo nàng ba ngày này tuyệt đối không được ra ngoài, chẳng lẽ hắn đã biết trước?

"Họ điều quan binh từ nơi khác vào, canh phòng nghiêm ngặt, trấn áp người gây sự cho lão gia." Thái ma ma hạ thấp giọng, hơi run rẩy: "Không ít người nói, là Tạ Liễm muốn tạo phản, những quan binh này đều là do Tạ Liễm điều đến."

Tống Căng lắc lư, suýt nữa ngã sấp xuống.

Tạ Liễm tự mình trấn áp người kêu oan cho phụ thân nàng...

Nhưng chứng cứ duy nhất của nàng đã đưa cho Tạ Liễm, thậm chí nàng còn đáp ứng Tạ Liễm, ba ngày này tuyệt đối sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, đương nhiên cũng không thể nhân cơ hội này làm chút gì.

Có lẽ là Thái ma ma thấy sắc mặt nàng trắng bệch, truy vấn: "Cô nương, việc này huyên náo lớn như vậy phải làm sao cho phải đây?"

Sự tình quả thực huyên náo quá lớn, hơn nữa còn rất đột ngột.

"Chờ thôi." Lòng Tống Căng bất ổn, nhưng đến cùng chứng cớ duy nhất nàng đã giao cho Tạ Liễm, chỉ có thể nói: "Chuyện này, chúng ta không thể nhúng tay vào."

Tụ tập đông người gây sự, có thể lớn cũng có thể nhỏ, sợ nhất là có người cố ý cản trở.

Người nhà họ Tống các nàng vốn đã khó khăn, một khi dính vào việc này, chỉ sợ lại sẽ dẫn tới rất nhiều tội danh và nghi kỵ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tạ Liễm kia..." Thái ma ma cắn răng: "Quả nhiên đáng hận, cứ muốn hắt nước bẩn lên đầu lão gia như vậy, ngay cả trấn áp mấy lưu dân cũng huyên náo đến mức như hắn tạo phản!"

"A ma, đừng nói nữa." Tống Căng nhắc nhở.

Hai người không nói chuyện phiếm nữa, chia ra dọn dẹp sạch sẽ.

Nét mặt Tống Căng bình tĩnh nhưng trong lòng càng ngày càng nặng nề. Chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy, Tạ Liễm lấy đi thư của nàng, đương nhiên tác dụng của lá thư cũng sẽ không đơn giản.

Nhất là những người gây chuyện này, chỉ cần Tạ Liễm có lòng, sợ rằng tai họa lại rơi xuống đầu Tống gia. Hoặc là trong những người gây chuyện này có người có ý đồ riêng, Tống gia cũng sẽ bị liên lụy. Trong vòng ba ngày sẽ bị cưỡng ép định tội, không ngờ lại dính dáng tới chuyện như vậy!

Lần này mà nghiêm trọng lên, chỉ sợ không chỉ là sinh tử của đệ đệ, thậm chí liên lụy cả nhà cũng không đủ dập tắt phong ba.

Tạ Liễm, rốt cuộc muốn làm gì...

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play