Thêm vào đó, những nhà làm món miến xào vào buổi trưa kia đều có mùi vị ngon như vậy cho nên lúc chạng vạng đã ra ngoài tụ tập mà khen vài câu.

“Món rau trộn ăn rất vừa miệng, cơm xào cũng ngon, buổi trưa nhà ta ăn với bánh bột mì nhưng mà theo ta nghĩ nếu ăn kèm với cơm chắc chắn sẽ ngon hơn.”

Một người phụ nữ khác mỉm cười mà nói: “Ơ kìa, nhà ta là ăn kèm với cơm, vừa thơm vừa dẻo, giã nhuyễn một chút rồi trộn với cơm sau đó nhét vào trong miệng thì khỏi cần phải nói cũng biết hương vị ngon đến nhường nào!”

Hà thị đứng cách đó không xa nên đã nghe thấy hết, vì vậy mà nói chuyện mỉa mai: “Bảo sao mà hôm qua lại đến từng nhà tặng, thì ra là ở đây để chờ được khen.”

Mấy người phụ nữ bên này lại không thể chịu nổi khi nghe bà ta nói ra những lời này: “Ta nói này, nhà Trần kia, bà nói lời này là có ý gì hả?”

“Chưa kể nếu ta không chủ động đến cửa nhà người ta thì nhà Thanh Sơn vốn dĩ không có ý định bán. Nhượng bộ một chút, thì coi như người ta có bán trong thôn, cũng không có ép bà phải mua, bà thích mua hay không thì cũng không cần nói lời mỉa mai làm gì?”

“Đúng rồi, người ta dẫn theo tân phu lang đến từng nhà để giới thiệu, lại có lòng tốt mà tặng đồ, bà không cần thiết phải làm như vậy chứ?”

Bà ta lại không nhận được đồ!

Hà thị giận dữ bỏ đi.

Những người khác thảo luận: “Nhà Trần này sao lại như vậy? Ruộng của nhà Thanh Sơn chẳng phải ở cạnh nhà bà ta hay sao? Cả ngày cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng phải thấy chứ.”

“Haiz, còn không phải là bởi vì chuyện hôn sự hay sao!” Người lên tiếng là chị họ bên nhánh khác của Lý Thanh Sơn.

Mọi người thấy nàng biết tình hình bên trong, đều bảo nàng nói nghe xem.

“Thì là phu lang của Thanh Sơn đó, mọi người cũng đã gặp qua. Lúc trước Trần gia cũng đi xem mắt nhưng bị người ta từ chối, thế mà lại đồng ý gả cho em họ Thanh Sơn nhà ta. Bà ta không phải là…”

Nhà họ Trần có bốn đứa con trai nhưng bây giờ chỉ còn Trần Tứ là vẫn chưa thành thân, mọi người lập tức nghĩ đến Hà thị là đi xem mắt cho Trần Tứ, sôi nổi nói: “Ối chao, may mà là không đồng ý! Giống Trần Tứ vậy thì…”

Đừng nói những cái khác, chỉ riêng tướng mạo thôi là cũng khiến những người phụ nữ đã kết hôn nhiều năm như các nàng cảm thấy bẽ mặt rồi, chủ yếu thì người này ham ăn biếng làm, nghe nói còn hay trộm gà trộm chó, nói khó nghe thì lại là một tên du thủ du thực. (App TYT)

Thời buổi bây giờ, không thiếu ăn thiếu mặc thì ai lại sẵn lòng mà hứa gả khuê nữ và ca nhi của mình cho loại người như vậy chứ.

Một người khác nhớ đến dáng vẻ ôn nhu của Liễu Ngư ngày hôm đó khi tặng miến, nói: “Thật may, Ngư ca nhi có tính tình tốt như vậy, lại thêm tướng mạo rất xứng với Thanh Sơn, Thanh Sơn tuấn tú biết bao nhiêu!”

“Đúng vậy!” Một người khác tức giận nói: “Chẳng qua người nhà họ Trần ỷ vào việc con trai trưởng thành nên mới ngày càng giàu có, suốt ngày nhìn người bằng mắt chó, nếu nói như vậy thì mấy người con trai của những nhà trong thôn chúng ta, có nhà nào mà chưa từng giàu qua chứ!”

Cuối cùng chẳng phải là con cháu đời sau được sinh ra sau đó thì lại phân chia nhà, rồi ngày tháng sau này lại phải khó khăn hay sao!

Bà ta càng nghĩ càng tức giận mà đứng dậy bỏ đi.

Người bên cạnh hỏi: “Bà đi đâu vậy?”

Bà ta nói: “Ta đi mua ít miến ủng hộ nhà Thanh Sơn!”

Lý Thanh Sơn từ ruộng trở về thì nghe mẫu thân hắn nói Liễu Ngư hôm nay bán được năm cân miến thậm chí còn có người đưa tiền trước hẹn ngày mai sẽ đến lấy miến sau. Lý Thanh Sơn lập tức nở nụ cười, mà nhìn Liễu Ngư nói: “Lợi hại như vậy à.”

Giọng điệu giống như là đang dỗ dành trẻ con, thậm chí khuôn mặt tuấn tú lại còn ghé sát như vậy, thế mà lại ở trước mặt Quan lão thái thái và Tùng Xuân Hoa nữa chứ, Liễu Ngư không được tự nhiên, chỉ liếc hắn một cái rồi sau đó xoay người đi làm việc.

Lý Thanh Sơn sờ sờ mũi, nhìn chằm chằm Liễu Ngư một lúc, cảm thấy tiếp tục như vậy thì không được, hắn chắc chắn phải dẫn dắt phu lang nói chuyện với mình nhiều hơn.

Hôm nay cho dù nói cái gì đi nữa thì Lý đại bá cũng cũng không chịu sang ăn cơm, vì vậy Tùng Xuân Hoa thấy vậy nên bèn sai Lý Thanh Sơn mang những món do Liễu Ngư đích làm chẳng hạn như cá vụn xào, sò huyết xào, ốc xào cay đều đưa qua đó.

Sau khi trở về, thì cả nhà đều dùng bữa, lại đun nước nóng mà tắm, nghĩ đến Lý Thanh Sơn làm việc cả ngày chắc hẳn là rất mệt mỏi cho nên đã sớm cài then cửa và sau đó mỗi người đều tự trở về phòng.

Trong phòng Lý Thanh Sơn và Liễu Ngư cũng tắt đèn, hai người sớm đã leo lên giường nằm, chẳng qua Liễu Ngư đưa lưng về phía Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn y một cái, khẽ thở dài, xoay người từ phía sau mà ôm lấy y: “Nói chuyện với ta một lát được không?”

“Ừm.” Liễu Ngư khẽ đáp một tiếng, ngay cả khi lồng ngực của người phía sau nóng đến mức mà khiến lưng y cũng phải nóng theo thì y cũng không thể thoát khỏi cái ôm này.

Trong đêm tối, bàn tay của Lý Thanh Sơn vốn dĩ đang đặt trên eo Liễu Ngư thì sau đó đã mò tới tay Liễu Ngư, mà tỉ mỉ mân mê: “Ở đây có quen không?”

Theo bản năng Liễu Ngư lại muốn ừ một tiếng nhưng như vậy có vẻ quá lạnh nhạt, cho nên y suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi người đều đối xử với ta rất tốt.”

Lời này khiến Lý Thanh Sơn vô cớ nhớ đến dáng vẻ lúc Liễu Ngư vừa nói vừa cười với Dung ca nhi vào ban ngày, hắn bực mình mà nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai Liễu Ngư.

Là chó sao?

Liễu Ngư bị ăn đau cho nên trong lòng thực sự rất uất ức, thế nhưng nhịn rồi lại nhịn, sau đó thì giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn lúc này lại cười ha hả, đuổi theo, ôm chặt người vào trong lòng, nhỏ giọng xin lỗi: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận.”

Liễu Ngư không động đậy nữa, chỉ cứng nhắc mà nói một câu: “Nóng.”

Cơ thể Lý Thanh Sơn hơi khựng lại một chút, sau đó thì lặng lẽ buông lỏng Liễu Ngư ra, thậm chí còn rất tự giác mà dịch ra xa một chút.

Trong lòng hắn hối hận nhưng Liễu Ngư quay lưng về phía hắn thì lại tràn đầy ý cười trong mắt.

...

Ngày hôm sau, đều nhờ mấy người phụ nữ đã ra sức tuyên truyền vào ngày hôm qua cho nên buổi trưa cũng bán được ba cân miến. Tuy tiền kiếm được không nhiều, thế nhưng là do ngồi ở nhà mà vẫn nhẹ nhàng kiếm được, vì thế mà Liễu Ngư, Tùng Xuân Hoa và Quan lão thái thái đều rất vui mừng.

“Nhà đại bá con mới ôm về mấy con heo con, chờ sau khi thu hoạch mùa thu và bán lương thực xong, thì nhà chúng ta cũng tìm một con về nuôi.”

Nuôi mười tháng thì có thể xuất chuồng, một con heo có thể kiếm được một hai lượng bạc, trong thôn nhà nào cũng thích nuôi một hai con. Thậm chí ngay cả nhà Lý Thanh Sơn, trước kia cũng có nuôi, thế nhưng sau đó lại giết và bán đi để lấy tiền làm phí cho hắn bái sư học nghề.

Quan lão thái thái còn đang suy nghĩ xem mỗi ngày bà ấy đều ở nhà rảnh rỗi thì nên làm gì cho thỏa đáng, nghe vậy thì lập tức tán thành nói: “Sân sau trong nhà lớn, nuôi thêm mấy con gà cũng được.”

Heo thì không dám nuôi nhiều, sợ mắc bệnh mà mất thêm tiền, còn gà con thì lại rẻ, ôm về một ổ ít nhất cũng nuôi lớn được hai ba con, cũng không cần phải lo lắng nhiều.

Tùng Xuân Hoa cũng tán thành, còn nói là trong nhà đang có năm con gà mái nhưng mà trong số đó thì hai con đã già rồi, đẻ ít trứng hơn, hôm nào đó bắt một con ra chợ để bán, còn một con thì giết thịt ăn là được rồi, hai người bàn bạc đâu ra đấy chuyện trong nhà.

Liễu Ngư ở bên cạnh lắng nghe lại lặng lẽ ghi nhớ những kinh nghiệm sống này vào trong lòng.

Trong lúc này, Lý Nhạc Dung bất ngờ xuất hiện ở cửa lớn mà phấn kích gọi y: “Liễu Ngư ca ca, ta nghe người ta nói rằng Thanh Sơn ca ca và nhị ca ca của ta đã bắt được rất nhiều cá, bây giờ đang ở bờ sông bán cá đấy, chúng ta mau đi xem một chút đi!”

Liễu Ngư vô thức đứng dậy, đang định cất bước đi ra ngoài thì lại cảm thấy không đúng mà quay đầu nhìn Tùng Xuân Hoa và Quan lão thái thái một chút.

Quan lão thái thái nhận lấy áo khoác trong tay y, còn Tùng Xuân Hoa thì mỉm cười cười mà vẫy tay thúc giục y: “Mau đi đi!”

Liễu Ngư lúc này mới không tự nhiên mà đi theo Lý Nhạc Dung chạy ra ngoài.

Khi hai người đến bờ sông thì từ xa đã nhìn thấy một đám người vây quanh nơi thuyền neo đậu lại.

Lại gần thì mới phát hiện ra không phải là người trong thôn Đào Nguyên, bọn họ đều đang lựa chọn cá mà mình muốn.

Người quá đông, cho nên không tiện chen chân vào, vì vậy Liễu Ngư với Lý Nhạc Dung chỉ có thể đứng trên bờ sông mà nhìn thôi.

Lý Thanh Sơn nhìn thấy, nở một nụ cười thật tươi về phía Liễu Ngư.

Liễu Ngư bị nụ cười này lây nhiễm, vì vậy bất giác mà trên mặt mang theo vài phần ý cười.

“Thanh Sơn và Thanh Hà có vận may thật tốt, cá trong sông Ngô Bạch có phải nhận hai người bọn họ làm cha rồi không!”

Lúc mò bùn mà bắt được cá thì không phải là chuyện hiếm thấy gì, nhưng giống việc hai người bọn họ bắt được gần nửa sọt cá thì có chuyện để nói rồi.

Ai cũng nói hai người bọn họ có vận may tốt, đều thèm muốn không thôi.

Giá cá không giống nhau, càng lớn, giá bán càng đắt, nhưng loại này ở trong thôn vốn không có ai mua. Lý Thanh Sơn và Lý Thanh Hà bắt được đa phần là cá một hai cân, một con bán tám văn tiền, tùy theo lớn nhỏ mà giá cả dao động là loại cá được dân làng hoan nghênh nhất.

Giá không đắt, chỉ cần hầm nó với một miếng đậu hũ, thì vừa bổ dưỡng lại vừa có mùi thịt.

Nếu là nhỏ hơn một chút thì càng dễ bán, năm văn tiền ít nhất cũng có thể chọn hai mươi con, về nhà thì xào làm ruốc cá ăn, hoặc là làm cá muối khô, để dành ăn vào mùa đông là tốt nhất.

Cá tươi sống và còn giá rẻ như vậy thì thật không nhiều, hơn nửa sọt cá rất nhanh đã bị người ta mua hết.

Lý Thanh Sơn xuống thuyền, chậm rãi đi về phía Liễu Ngư, đưa túi tiền trong tay cho Liễu Ngư: “Bán được một trăm ba mươi văn, tiền lẻ ta không lấy, sáu mươi văn này cho em cất giữ.”

Túi tiền căng phồng, cầm lên rất nặng trĩu, tâm trạng của Liễu Ngư rất tốt, đôi mắt sáng rực: “Việc trên đồng làm xong rồi sao?”

“Sắp xong rồi, còn khoảng nửa thuyền nữa.” Lý Thanh Sơn gãi gãi đầu, muốn nói lại thôi. Mãi đến khi hắn nghiêng người che khuất tầm mắt từ dưới bờ sông, mới nhỏ giọng hỏi Liễu Ngư: “Hết giận rồi sao?”

Nếu không, thì từ sáng sớm thức dậy cho đến bây giờ, thế sao phu lang lại chỉ nói với hắn một câu.

Liễu Ngư không ngờ hắn ở bên ngoài lại hỏi chuyện này, những ký ức đã hoàn toàn bị lãng quên lại ùa về, khiến cho người ta cảm thấy nóng mặt, nhưng Liễu Ngư vẫn khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”

Lý Thanh Sơn nhếch miệng mà nở nụ cười, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai rồi to gan mà hôn một cái lên mặt Liễu Ngư, sau đó nhanh chóng chạy xuống bờ sông.

Liễu Ngư ngây người tại chỗ hồi lâu, mãi cho đến khi Lý Nhạc Dung từ bờ sông cầm tiền chạy lên gọi y thì y mới hoàn hồn.

“Liễu Ngư ca ca, huynh sao vậy? Mặt huynh đỏ quá.”

“Không, không có gì.” Liễu Ngư nắm chặt túi tiền trong tay, nhìn xuống bờ sông, nói với Lý Nhạc Dung: “Chúng ta về trước đi.”

Lý Nhạc Dung gật gật đầu, rất vui vẻ mà chia sẻ với Liễu Ngư: “Nhị ca ca cho ta mười văn tiền tiêu vặt!”

“Ôi, không biết khi nào thì mới có tiểu thương đến, ta muốn mua một sợi dây buộc tóc mới…”

Nhà họ Trần.

Trần Tứ Ma xách hai con cá về nhà, hiếm khi thấy gã cầm đồ về, mẫu thân gã là Hà thị rất lấy làm vui mừng mà thuận miệng hỏi một câu: “Mua ở đâu vậy?”

Trần Tứ Ma ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi đưa cá cho tẩu tử, sau đó thì thản nhiên mà ngồi xuống bậc thềm hành lang: “Thanh Sơn ca bọn họ mò được từ trong sông, con thấy cũng được cho nên đã mua hai con.”

Tất nhiên, vì sợ bị đánh cho nên gã đã nhờ người mua giúp.

Hà thị vừa nghe thấy vậy thì ngay lập tức nổi giận, lớn tiếng quát mắng: “Nó cướp hôn sự của con, mà con còn đến chỗ của nó mua cá?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Chuyện này không thể nói như vậy!” Trần Tứ Ma sốt ruột: “Nương, chẳng phải con đã nói với người rồi sao, đừng nhắc đến chuyện hôn sự nữa!”

Nếu để Lý Thanh Sơn nghe thấy, chắc chắn gã sẽ không thể nào tránh được mà bị đánh.

Hà thị tức giận đến mức giậm chân: “Đàn ông nhà họ Trần các ngươi đều là đồ hèn nhát!”

Trần Tứ Ma hừ lạnh một tiếng, bày ra dáng vẻ bất cần đời*: “Người lợi hại như vậy thì người đi mà gây sự với hắn đi.”

(Nguyên văn 破罐破摔: là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến)

Để xem hắn có đánh người sống dở chết dở hay không!

Đến bây giờ gã vẫn còn nhớ, năm Lý Thanh Sơn mười hai tuổi đã tóm cái tên lén trèo vào tường nhà hắn để trộm, không những thế mà còn đã đánh gãy chân của tên bợm rượu muốn giở trò đồi bại với mẫu thân hắn, khi ấy máu me be bét, lúc đó Lý Thanh Sơn thật sự đánh đến mức đỏ cả mắt, đến mấy người lớn cũng không kéo được.

Nếu nói đến trước kia thì Lý Thanh Sơn quan tâm nhất là mẫu thân của hắn, nhưng sau này thì chỉ sợ còn phải cộng thêm phu lang của hắn, chọc ai không chọc, lại đi chọc phu lang của hắn, đó không phải là tự tìm đánh hay sao.

Trần Tứ Ma nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, vừa hay sắp đến mùa thu hoạch rồi, gã cũng không muốn xuống đồng, vì vậy trong lòng nghĩ rằng ăn xong bữa cá này thì lẻn ra ngoài vui vẻ vài ngày rồi sau đó trở về. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play