Khi Lý Thanh Sơn kết thúc công việc về nhà thì đã nhìn thấy người ta đang gặt lúa ở ngoài đồng rồi. Hắn đến ruộng nhà mình đi một vòng, lại hỏi ý với đại bá của hắn, rồi sau đó đã đưa ra quyết định rằng vào ngày mai sẽ bắt đầu thu hoạch lúa.
Mùa thu hoạch là bắt đầu từ lúc gặt lúa, cho đến khi kết thúc bằng việc mọi thứ đều được hoàn thành, ít nhất cũng phải hai mươi ngày. Thức khuya dậy sớm, có thể nói là khoảng thời gian mệt mỏi nhất trong năm.
Khi thời tiết nóng, người nông dân thường lựa chọn lúc rạng sáng hai ba giờ để dậy mà làm việc. Cho nên ban đêm, Lý Thanh Sơn và Liễu Ngư đã đi ngủ sớm.
Hai người dường như cả ngày cũng chỉ có lúc này là được ở riêng với nhau.
Lý Thanh Sơn nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn là sáp lại: “Cho ta ôm một lát, chỉ một lát thôi.”
Giọng điệu đáng thương vô cùng.
Liễu Ngư ngầm đồng ý.
Lý Thanh Sơn rất vui vẻ mà hôn lên vành tai y, sau đó nói với Liễu Ngư về chuyện thú vị khi bắt cá hôm nay.
Hắn không biết những phu phu khác ở chung thì sẽ như thế nào, nhưng hắn nghĩ nếu phu lang đã ít nói thì hắn sẽ nói nhiều một chút để phu lang có thể biết được hắn đã làm những gì trong một ngày, cũng như là dẫn dắt phu lang nói chuyện với hắn nhiều hơn.
Liễu Ngư lẳng lặng lắng nghe nhưng người phía sau lại dần dần không lên tiếng. Y xoay người, mới phát hiện Lý Thanh Sơn đã ngủ rồi.
Nghĩ đến, mấy ngày nay liên tiếp làm việc, người có làm bằng sắt thì cũng không thể chịu nổi.
Liễu Ngư lẳng lặng nhìn người trước mắt, thật sự không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại làm phu lang của hắn. Nhưng cũng may, người này không tệ, hiếu thảo và cầu tiến, chỉ riêng việc gì cũng hỏi đến ý kiến của mình thì đã tốt hơn rất nhiều với hầu hết đàn ông trên thế gian này rồi.
Người này đối xử với y cũng không tệ, Liễu Ngư nghĩ.
Trong đêm tối, Lý Thanh Sơn bất ngờ động đậy, cắt đứt dòng suy nghĩ của Liễu Ngư. Đợi khi hồi thần lại mà nhìn thì mình đã bị người này ôm chặt rồi.
Còn nói chỉ ôm một lát, nói mà không giữ lời.
Liễu Ngư thầm mắng một tiếng, sau đó nhẹ nhàng dựa vào người trước mắt, chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Trong lòng nhớ đến công việc quan trọng, cho nên gà vừa gáy tiếng đầu tiên thì Liễu Ngư đã lập tức tỉnh dậy. (App TYT)
Y đẩy Lý Thanh Sơn ra nhưng Lý Thanh Sơn lại không nhúc nhích, trái lại thì đè y ở dưới người, cái đầu to lông xù lại vùi vào ở chỗ hõm vai y mà nhẹ nhàng cọ xát, khiến cả cơ thể y ngứa ngáy.
Liễu Ngư có chút ngại ngùng, đưa tay đẩy cái người đang trên người ra: “Mau… Mau dậy.”
Lý Thanh Sơn giống như đang chơi xấu mà cọ lung tung một trận ở chỗ hõm vai Liễu Ngư, sau đó bất ngờ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trong veo, khóe miệng rõ ràng còn mang theo vài phần ý cười, nào có một chút dáng vẻ buồn ngủ.
Rõ ràng, rõ ràng là thừa cơ hội trêu chọc y!
Lý Thanh Sơn nhanh chóng hôn trộm một cái lên má Liễu Ngư, sau đó xoay người một cái đã lập tức đứng dậy.
Trong lòng Liễu Ngư buồn bực, người này, người này thật là tùy tiện!
Quan lão thái thái tuổi đã cao, cho nên tối hôm qua lúc ăn cơm đã thảo luận chuyện thu hoạch mùa màng, nhưng Lý Thanh Sơn cũng đã nói trừ đưa cơm ra thì bất cứ cái gì cũng không cần bà ấy làm.
Nhưng chuyện thu hoạch mùa màng là sẽ tranh giành lương thực với ông trời, cho nên đó là việc quan trọng nhất trong năm của người làm nông dân, làm sao mà bà ấy chịu nghe cho được.
Sau một phen giằng co, mỗi người đều nhường một bước, Quan lão thái thái chỉ phụ trách bó lúa mà ba người cắt ra là được, cũng không cần phải dậy sớm như vậy, để cơ thể phải chịu khổ.
Trong lòng Liễu Ngư rất cảm kích.
Bước đi dưới ánh trăng, sau khi rửa mặt xong, Lý Thanh Sơn, Liễu Ngư và Tùng Xuân Hoa lập tức khóa cửa mang theo đồ đạc ra ruộng.
Ở chỗ Quan lão thái thái có chìa khóa, cho đến lúc bà ấy tỉnh thì từ khe cửa nhét chìa khóa ra phía ngoài, rồi nhờ nhà Đại Trang bên cạnh mở giúp là được.
Người nông dân luôn cần cù, lúc này trên cánh đồng đã có rất nhiều người đã ra làm việc rồi.
Nhà Lý Thanh Sơn chỉ có mình hắn là đàn ông, trừ bỏ năm mẫu ruộng mới chia cho Liễu Ngư thì chỉ còn lại mười mẫu ruộng.
Đây là mười mẫu ruộng mà cha hắn đã chia cho lúc trước, sau khi cha hắn mất thì coi như là trường hợp đặc biệt, vì vậy mà mười mẫu ruộng này vẫn có thể cho nhà bọn hắn trồng. Tuy nhiên lúc đó thuế má hơi cao cho đến khi hắn mười lăm tuổi mới kế thừa mười mẫu ruộng này, liền lại giống như nhà người ta.
Triều Chu quy định rằng nhà nào có mười mẫu ruộng thì phải trồng gai dầu, bông vải mỗi loại nửa mẫu.
Vì vậy vụ thu hoạch này phải thu ngoài chín mẫu ruộng lúa ra, còn có nửa mẫu bông vải. Về phần nửa mẫu gai dầu còn lại, một năm có thể thu hoạch ba lần, lần cuối cùng trong năm nay phải hơn một tháng nữa mới có thể hái, trước mắt không cần gấp.
Ngũ cốc khác với lúa, lúa được gặt khi chín tám phần, sợ nhiều sương rơi xuống sẽ bị mốc, cho nên sau khi thu hoạch phải mang ra sân để đập sớm và phơi khô.
Còn ngũ cốc thì gặt sau khi chín hẳn, chỉ cần ôm về nhà trước khi trời mưa, sau vài ngày phơi nắng rồi nghiền cũng được.
Vì vậy mệt mỏi nhất của thu hoạch mùa màng là mấy ngày đầu khi thu hoạch ngũ cốc, nhìn chung thì việc thu hoạch lúa vào mùa đông và mùa xuân lại nhẹ nhàng hơn.
Phương Nam trồng nhiều lúa nước, bỏ vỏ là gạo.
Ở phủ Thanh Châu trồng lúa tẻ, là hạt kê.
Mặc dù các loại cây trồng khác nhau, nhưng cách làm lại giống nhau, Liễu Ngư tay trái nắm lấy một túm gốc lúa, tay phải hạ liềm, gọn gàng dứt khoát mà cắt xuống một bó lớn.
Vừa nhìn là đã biết người quen làm việc đồng án.
Lý Thanh Sơn nhìn y không nói tiếng nào mà cúi đầu làm việc mà có chút đau lòng, âm thầm hạ quyết tâm, năm sau chắc chắn không để phu lang và mẫu thân làm việc nặng nhọc như vậy nữa.
Lý gia có ít ruộng đất, mười mẫu này đều kề sát nhau, hàng xóm bên trái là Trần gia mà Liễu Ngư đã từ hôn.
Mặc dù Hà thị nói chuyện nghe không lọt tai nhưng những năm trước cũng không có thù oán gì, đều là người trong một thôn, hai nhà gặp mặt vẫn có thể chào hỏi một tiếng.
Năm nay, từ sau khi việc Trần gia cầu thân thất bại thì Hà thị đã nhiều lần âm thầm nói xấu sau lưng họ, lại còn ở trước mặt Liễu Ngư mà ăn nói năng lung tung.
Hai nhà tự nhiên sẽ không nói chuyện nữa, Lý Thanh Sơn thấy người của Trần gia xuống ruộng, lập tức bảo Liễu Ngư sang đầu bên kia, cách xa người nhà này một chút, miễn cho lại nghe thấy lời gì làm bẩn tai.
Ánh mắt hình viên đạn của Hà thị như thể muốn bắn trúng người ta, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng Lý gia ở thôn Đào Nguyên là dòng họ lớn, Lý Thanh Sơn lại là người côn đồ cho nên bà ta rất sợ Lý Thanh Sơn nổi giận thì đến lúc đó sẽ thật sự đánh con trai bảo bối của bà ta một trận.
Vì vậy suốt cả ngày hôm nay bà ta chỉ dám ở trong ruộng mắng người này, mắng người kia trong nhà mình, cũng không dám nói lời khó nghe nào với Lý gia.
Hoàng hôn buông xuống, đã thu hoạch được hơn ba mẫu ruộng. Để tránh trời mưa, cũng như tránh có người ta trộm, lúa đã gặt phải kéo về nhà.
Lý Thanh Sơn về nhà lấy xe bò, Quan lão thái thái, Tùng Xuân Hoa và Liễu Ngư ôm bó lúa đã được buộc chặt ra đầu ruộng.
Những người đã làm xong công việc khi đi ngang qua đây không khỏi muốn tán gẫu vài câu: “Nhị thẩm tử, Thanh Sơn huynh đệ cưới được tức phụ tốt chứ? Ta thấy hôm nay mọi người gặt còn nhiều hơn trước đây.”
“Không phải vậy đâu!” Tùng Xuân Hoa vui mừng hớn hở, cũng không phải vì có người đến phụ làm việc mà là trong nhà có thêm người cho nên khi nhìn vào sẽ thấy hi vọng hơn: “Trước đây chỉ có hai mẹ con ta làm việc cật lực trên ruộng, nhưng bây giờ trong nhà có thêm người, lại càng náo nhiệt hơn, vì vậy làm sao mà không nhanh cho được.”
Người nọ cười nói: “Thẩm tử, ngày tháng sau này sẽ càng tốt đẹp hơn.”
“Chờ phu lang của Thanh Sơn huynh đệ sinh cho nhà một đứa con trai mập mạp trắng trẻo, thì ngài cứ chờ mà hưởng phúc đi!”
Tùng Xuân Hoa cười ha ha, Hà thị càng thêm tức giận!
Cái tên tiểu ca nhi kia dáng vẻ yếu đuối như vậy, có thể sinh ra đứa con trai trắng trẻo mập mạp nào chứ!
Chờ đến khi nghe những lời của người vừa mới lên tiếng trước, cộng thêm việc biết được ngày mai có vài nhà sẽ đến Lý gia mua thạch đen*, thì bà ta càng không thể nhịn được nữa. Mà đi đến phía trước chỗ chưa gặt, ruộng hai nhà sát nhau, vì vậy một liềm đi xuống đã cắt trúng lúa của Lý gia.
(*涼粉 (liáng fěn) là một món ăn phổ biến ở Trung Quốc, đặc biệt là trong mùa hè. Nó được làm từ tinh bột (thường là tinh bột đậu xanh, tinh bột khoai lang hoặc tinh bột dong riềng), nước và một số thành phần khác tùy theo vùng miền, giống món sương sáo bên mình.)
Ba người Lý gia đang bận rộn công việc trong tay cho nên không phát hiện ra, Hà thị nghĩ thầm chỗ này lát nữa rồi cũng sẽ gặt, nếu bà ta ở chỗ này mà cắt vài nhát thì người Lý gia chắc chắn sẽ không phát hiện ra, vì vậy mà lớn gan vung liềm lên.
Khi Tùng Xuân Hoa xoay người lại thì vừa lúc nhìn thấy cảnh này, bà lập tức ném bó lúa trong ngực xuống, mà lớn tiếng chạy đến trước mặt Hà thị: “Trần gia kia, bà đang làm cái gì vậy?”
Hà thị đang làm chuyện xấu thì bất ngờ không đề phòng mà bị bắt quả tang, trong lòng có chút chột dạ: “Ta… Ta…”
“Tôi đang cắt lúa cũng không được sao?” Tâm tư của bà ta xoay chuyển, lập tức chợt hiểu ra ngoại trừ người của Lý gia ra thì còn ai nhìn có thể thấy bà ta cắt chứ, bà ta cứ chối cho xong là được, người của Lý gia có thể làm gì được bà ta?
Tùng Xuân Hoa lập tức nổi giận: “Bà mở to mắt ra mà xem, bây giờ bà đang đứng trên ruộng của nhà ai hả?”
Hà thị cứng cổ mà cãi chày cãi cối: “Tôi không chú ý nên đã đứng nhầm chỗ không được à?”
Bà ta cười chế nhạo: “Làm như ai thèm chút lương thực này của nhà các người vậy?”
Nhà bà ta nhiều ruộng, ngoại trừ đứa con trai nhỏ không ra gì kia thì bốn người đàn ông trong nhà đều có thể đi làm công kiếm tiền, còn về phần phụ nữ thì cũng có thể dệt vải ở nhà để phụ thêm thu nhập cho gia đình, cuộc sống dần dần khá hơn.
Vì vậy, hai năm nay Hà thị luôn hếch cằm mà nhìn người khác.
Tùng Xuân Hoa tức giận đến nỗi đau gan, một phát túm lấy tay đang cầm liềm của bà ta, kéo cho bà ta loạng choạng một cái, ngón tay chỉ vào chỗ lúa còn đang nằm trên mặt đất mà bảo bà ta xem: “Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy bà nhổ lúa nhà tôi, chỗ này còn có dấu vết bà đang nhổ đây!”
“Bà nói phải thì là phải sao?” Hà thị dùng sức giằng ra khỏi Tùng Xuân Hoa, bắt đầu chối bay chối biến.
Tùng Xuân Hoa lửa giận càng bùng lên: “Chẳng lẽ tôi còn vu oan cho bà hay sao?”
Hà thị rất khinh thường hừ một tiếng: “Cái đó thì cũng chưa chắc đâu, bà chỉ là một góa phụ nuôi con, lại nghèo kiết xác thì chuyện gì mà không thể làm ra cho được.”
Mặc dù nhìn vẻ ngoài của Tùng Xuân Hoa cường tráng, thêm vào đó thì giọng nói cũng lớn, nhưng thực ra tính tình bên trong lại rất mềm mỏng, vốn phải là một phụ nữ nông thôn giỏi chửi bới như vậy, huống chi là khi đối mặt với một kẻ không biết xấu hổ như Hà thị.
Tùng Xuân Hoa tức giận đến mức toàn thân run rẩy, Liễu Ngư giúp bà thuận khí.
Quan lão thái thái nói: “Trần gia kia, cơm thì có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bừa được.”
Hà thị vừa nghe Quan lão thái thái nói chuyện thì nhớ tới hôn sự bị từ chối, bà ta lập tức trở nên tức giận, mà mắng chửi: “Cái mụ già kia sao bà còn chưa chết nữa, thế mà lại không biết xấu hổ, đi theo cháu trai gả đến đây, bà nghĩ bà là cái thá gì mà cũng dám đến quản chuyện của bà đây?”
Lời này thật sự quá khó nghe, Liễu Ngư nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Hà thị, nhưng làm thế nào thì cũng không thể nói ra những lời thô tục như vậy được.
Hà thị càng thêm đắc ý thầm nghĩ nhà họ Lý cũng chỉ có vậy, từng người một đều như bánh bao nhão. Nhìn bà ta đây này, ba con trai ba con dâu, thêm cả chồng bà ta nữa, đều là người cường tráng.
Lại nhìn ba người già yếu của Lý gia, cho dù có tính cả Lý Thanh Sơn thì có thể làm gì được, bất ngờ bà ta trở nên lớn mật, cảm thấy không có gì phải sợ, vì vậy mà miệng lưỡi càng thêm không sạch sẽ: “Nhà bà thật đúng là chuyện xấu gì cũng có mặt (*), bà thì khắc chồng, lại còn cưới đứa con dâu không cha không mẹ, ai biết sau này có khắc chết con trai bà hay không?”
(*Nguyên văn 五毒俱全: Ngũ độc đều toàn chỉ những kẻ gian ác, độc địa.)
Lần này Tùng Xuân Hoa hoàn toàn không nhịn nổi nữa mà nhanh chóng chạy tới, rồi dùng sức đẩy Hà thị ngã chổng vó, sau đó thuận thế ngồi lên người bà ta và giáng xuống hai cái tát vào mặt bà ta: “Bà nói ai đấy? Bà nói ai đấy?”
Chuyện xảy ra quá nhanh, những người có mặt đều không phản ứng kịp.
Hà thị kêu la một tiếng: “Mấy người đều chết hết rồi sao?”
Ba người con dâu của bà ta lúc này mới phản ứng lại, vội vàng xông lên muốn túm lấy Tùng Xuân Hoa.
Quan lão thái thái và Liễu Ngư vội vàng ngăn cản, cảnh tượng trong giây lát hỗn loạn.
Lý Thanh Sơn kéo xe bò trở về thì từ xa nhìn thấy có người đứng ở đầu ruộng ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn ném xe bò lại và nhanh chóng chạy đến đầu ruộng thì nhìn thấy một màn khiến hắn tức đến sôi máu —— Mẫu thân hắn thì bị người ta túm tóc, còn phu lang của hắn thì đang che chở cho nãi nãi lại bị hai cô con dâu của Trần gia xô đẩy, về phần mấy người đàn ông của Trần gia thì đứng ở một bên nhìn, giống như sắp sửa xuống tay.
Trong nháy mắt Lý Thanh Sơn tức giận đến đỏ cả mắt, cầm lấy cái liềm ở đầu ruộng mà xông lên.