Sau Khi Bị Bắt Gả Cho Đồ Tể

Chương 5


4 ngày

trướctiếp

Ngày hôm sau, Liễu Ngư lại thức dậy muộn.

Tùng Xuân Hoa sao lại không biết là vì sao, rất mừng khi nhìn thấy cảnh tượng này nên từ sáng sớm đã không để Liễu Ngư làm bất cứ việc gì. Lúc ăn sáng còn cố tình thêm một quả trứng cho Liễu Ngư bồi bổ cơ thể.

Quan lão thái thái cũng cười vui vẻ khiến Liễu Ngư có chút ngại ngùng.

Lý Thanh Sơn lúc này cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao hai vị trưởng bối trong nhà từ sáng sớm đã vui vẻ như vậy, hắn sờ sờ mũi, có chút xấu hổ, len lén nhìn sắc mặt phu lang.

Không tức giận là tốt rồi.

Lý Thanh Sơn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa cơm, Lý Thanh Sơn mang theo dụng cụ múc bùn, kéo xe bò, gọi Lý Thanh Hà cùng nhau ra bờ sông.

Con sông nhỏ của thôn Đào Nguyên gọi là sông Ngô Bạch, chảy từ trên núi xuống, cuối cùng đổ vào hồ Vân Thủy, dòng sông rộng, đường nhánh cũng nhiều.

Múc bùn phải chọn đoạn sông có lớp bùn dày, như vậy một lượt múc xuống mới có thể vớt lên đầy ắp bùn.

Lý Thanh Hà xắn ống quần, nhảy lên chiếc thuyền gỗ nhỏ mà người trong thôn dùng chung, đầy phấn khởi nói: "Chốc nữa vớt lên hai con cá lớn!"

Lý Thanh Sơn không khỏi bật cười, nhớ lại hồi mười hai, mười ba tuổi, hắn và Lý Thanh Hà lén người lớn mang dụng cụ múc bùn, chèo thuyền ra sông chơi, bùn thì không múc được, ngược lại rất may mắn bắt được ba con cá trắm cỏ nặng năm cân.

Tuy rằng bán được hơn một trăm văn tiền, nhưng về nhà vẫn bị đánh cho một trận, đặc biệt là Lý Thanh Hà, mông bị đế giày đánh cho sưng cả lên.

"Được thôi, về nhà để đại bá đánh huynh một trận nữa!" Lý Thanh Sơn cười nói.

"Tên Lý Thanh Sơn này!" Lý Thanh Hà giả vờ tức giận, cầm lấy mái chèo khua mạnh xuống nước, hất nước vào người Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn cũng không chịu thua kém, phản công lại, trên sông Ngô Bạch nhất thời tràn ngập tiếng cười sảng khoái của hai huynh đệ.

Hôm qua Liễu Ngư đưa canh cá và bánh đúc đậu cho nhà Đại Trang, hôm nay nhà Đại Trang đã gói bánh bao rau dại mang sang.

"Nhân trứng hẹ đấy, ta ăn thấy ngon lắm."

Vợ Đại Trang đã mang thai gần tám tháng, Liễu Ngư nhận lấy bánh bao, vội vàng bê chiếc ghế dựa có tựa lưng lại đặt thêm một lớp đệm mềm cho nàng ấy ngồi.

Vợ Đại Trang cười tủm tỉm ngồi xuống, nhìn Liễu Ngư rồi khen ngợi với Tùng Xuân Hoa: "Thanh Sơn đệ đệ thật là có phúc khi lấy được một phu lang tốt như vậy."

"Đúng vậy!" Tùng Xuân Hoa ở trước mặt người ngoài một chút cũng không khiêm tốn, khen Liễu Ngư hết lời, sau đó lại quan tâm đến đứa bé trong bụng vợ Đại Trang.

"Haiz, đứa bé này thật là không ngoan chút nào, suốt ngày quậy phá trong bụng."

Đại Trang chỉ lớn hơn Lý Thanh Sơn một tuổi vậy mà bây giờ đã sắp làm cha của hai đứa con rồi. Lý Thanh Sơn mới thành thân, Tùng Xuân Hoa nghĩ đến đây liền hận không thể gọi tên tiểu tử thối kia lại đánh cho một trận. (App TYT)

Nói đến con cái, vợ Đại Trang như mở cờ trong bụng, nàng ấy thao thao bất tuyệt, khi thì nói đứa bé trong bụng nghịch ngợm như thế nào, khi thì nói nàng ấy và Đại Trang mong đợi đứa bé này ra sao.

Liễu Ngư nghe nàng ấy lải nhải, nhìn bụng nàng ấy nhô lên thì nhớ tới đêm qua lúc hai người im lặng âu yếm nhau, Lý Thanh Sơn ôm lấy y, cùng y bàn bạc chuyện con cái, nói là chờ trong nhà tích cóp được ít bạc rồi mới sinh con. Sau đó còn cố tình hỏi y, có biết cách tránh thai hay không!

Loại chuyện này sao y có thể biết được?

Tên kia ban ngày thì ra vẻ đứng đắn, buổi tối lại nói toàn lời thô bỉ, cuối cùng mới ghé vào tai Liễu Ngư nói, sách có nói thứ đó không cho vào trong thì sẽ không có thai làm Liễu Ngư giận đến mức giả vờ vô ý đá hắn một cái.

Ba người đang nói chuyện thì có hai người phụ nữ kết bạn đến nhà.

Mặc dù hôm qua đã cùng Tùng Xuân Hoa đi rất nhiều nhà, nhưng lúc này Liễu Ngư vẫn không nhận ra ai với ai, phải nhờ Tùng Xuân Hoa nhỏ giọng nhắc nhở.

Y lễ phép chào hỏi, sau một hồi chào hỏi xã giao, một trong hai người phụ nữ nói rõ mục đích đến: "Chúng tôi đến đây là muốn mua một ít bánh đúc đậu mà hôm qua nhà cậu làm đấy!"

Trời nóng, khó tránh khỏi chứng biếng ăn, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo. Nhưng hôm qua, bánh đúc đậu mà nhà họ Lý mang đến vừa dọn lên đã bị mọi người tranh nhau ăn hết veo.

Hôm nay, khi tụ tập lại với nhau trò chuyện mọi người không khỏi nhắc đến chuyện này, càng nói càng thèm, hai người phụ nữ bèn bàn nhau cùng đến nhà họ Lý.

"Hôm qua ăn chưa đã, hôm nay vẫn còn thèm!"

Tùng Xuân Hoa cũng không ngờ tới sự việc lại phát triển như vậy, bà cười gượng hai tiếng: "Ôi chao, cái đó không đáng bao nhiêu tiền. Hai người muốn ăn, lát nữa ta bảo Ngư Ca Nhi làm rồi mang sang cho."

Hai người phụ nữ vội vàng xua tay: "Lỡ như ăn lần này rồi lại muốn ăn lần sau thì sao, làm sao có thể lần nào cũng ăn chùa được!"

Vợ Đại Trang thấy vậy, vội vàng lên tiếng giúp nhà họ Lý nhận lời: "Thím à, hay là nhà mình cứ làm như nhà bán đậu phụ đầu làng ấy, bán trong thôn đi!"

Nhà người ta mỗi ngày sáng sớm và chiều muộn đều đẩy xe đi bán, bán rất chạy, ngay cả người làng bên cạnh cũng đến mua.

Vợ Đại Trang cố ý nói: "Ta cũng thèm lắm, chờ khi nào nhà thím làm xong, ta sẽ là người đến mua đầu tiên."

Một câu nói khiến hai người phụ nữ kia cười ha hả, nói rằng họ mới là người đến mua đầu tiên.

Tùng Xuân Hoa thuận thế đồng ý, hai người phụ nữ rất ăn ý, không hỏi giá cả liền rời đi, bởi vì họ tin chắc rằng cũng không quá mắc.

Sau khi họ rời đi, Tùng Xuân Hoa vẫn còn ngơ ngác, sao tự nhiên lại biến thành một vụ làm ăn thế này?

Liễu Ngư lại rất vui vẻ, trong lòng đã âm thầm tính toán chuyện giá vốn và lợi nhuận.

Vợ Đại Trang rất biết điều, không tiện ở lại đây nữa, bèn đứng dậy muốn về nhà.

Tùng Xuân Hoa thấy vậy thì hái một quả lựu lớn trên cây lựu trong sân đưa cho nàng ấy.

Một quả lựu lớn như vậy mang ra chợ bán, một quả cũng có thể bán được ba văn tiền, vợ Đại Trang ngại ngùng không dám nhận.

Tùng Xuân Hoa cười nói: "Còn khách sáo với thím làm gì, lựu nhiều lắm, không cầm thì không được đâu."

Vợ Đại Trang bất đắc dĩ nhận lấy, Liễu Ngư dìu nàng ấy ra về, lúc quay lại, trong lòng đã tính toán xong xuôi.

Số bột đậu còn lại có thể làm thêm được mười cân bánh đúc đậu, ngày thường nhà họ gần như không ăn món này, trong nhà cũng không có sẵn nên sau này nếu còn người mua, e rằng phải dùng đậu xanh thay thế.

Đậu xanh ba tốn văn tiền một cân, một cân có thể làm ra được hơn ba lạng bột, thêm nước vào có thể làm được hơn ba cân bánh đúc đậu, phải bán hai văn tiền một cân mới có lãi.

Liễu Ngư nói hết những điều này cho Tùng Xuân Hoa nghe, Tùng Xuân Hoa mỉm cười, đáp rất sảng khoái: "Được, đều nghe con cả."

Liễu Ngư làm năm cân bánh đúc đậu, một canh giờ sau, hai người phụ nữ kia cùng với vợ Đại Trang nghe thấy động tĩnh đều tự mình mang bát đến, mỗi người mua một cân. ( truyện trên app tyt )

Tùng Xuân Hoa cắt miếng, Liễu Ngư cân trọng lượng, còn dạy ba người cách trộn bánh đúc đậu. Sau đấy, y lại cho họ nếm thử món bánh đúc đậu xào do y làm và dạy cho họ cách làm.

Cả ba người đều cảm thấy bánh đúc đậu xào cũng rất ngon, nghĩ đến việc về nhà vừa hay một nửa trộn dưa chuột, một nửa xào tỏi tây, một món lạnh một món nóng, hai món ăn đều ngon miệng thế là họ vui vẻ ra về.

Trên đường về nhà không tránh được bị người ta hỏi han, sau khi kể lại một lượt, lại có thêm hai nhà thích món bánh đúc đậu mà hôm qua Liễu Ngư tặng, thế là mua hết hai cân còn lại.

Sau khi bán hết năm cân bánh đúc đậu, Tùng Xuân Hoa vẫn còn hồi hộp, bà cầm mười văn tiền đổi được từ năm cân bánh đúc đậu mà cảm thấy có chút khó tin: "Thế là kiếm được tiền rồi sao?"

Nhẹ nhàng hơn so với việc bà dệt vải cả ngày trời nhiều lắm.

Liễu Ngư cũng rất vui nhưng y vẫn rất bình tĩnh: "Cũng chỉ là ăn chơi thôi, sẽ không có ai ngày nào cũng mua đâu."

Hơn nữa sắp đến mùa thu hoạch rồi.

"Không nói đến chuyện đó nữa." Tùng Xuân Hoa làm việc gì cũng thích nghĩ theo hướng tốt, bà cầm những văn văn tiền vui vẻ nói: "Dù sao chúng ta cũng kiếm được ít nhất mười văn rồi! Quan tâm làm gì chuyện sau này có ai mua nữa hay không!"

Liễu Ngư ngẩn người, sau đó cũng từ từ nở nụ cười, y bàn bạc với Tùng Xuân Hoa: "Mẫu thân, đậu tây ngoài kia không dễ tìm nữa, trong nhà còn một ít đậu xanh, hay là con ngâm trước, hôm nay làm thêm một ít bột ạ."

Chuẩn bị sẵn, biết đâu sau này còn có người đến mua.

Tùng Xuân Hoa nhìn Liễu Ngư, mỉm cười đưa hết số văn tiền trong tay cho y: "Việc nhà con cứ lo liệu đi, không cần phải hỏi ý kiến ta mọi chuyện."

Nói xong, bà giúp Liễu Ngư vuốt phẳng quần áo, lại nói: "Cái nhà này sớm muộn gì cũng phải giao cho con và Thanh Sơn quản lý."

Liễu Ngư chậm rãi gật đầu, lại đếm năm văn tiền đưa cho Tùng Xuân Hoa: "Mẫu thân cũng giữ lấy."

Quan lão thái thái đang ngồi đan lát dưới mái hiên nhà chính nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy ý cười.

Một gầu bùn nặng khoảng sáu bảy mươi cân, không phải là người đàn ông có sức lực phi thường thì rất khó có thể nhấc nó lên khỏi mặt nước. Lý Thanh Sơn và Lý Thanh Hà thay phiên nhau làm việc, một buổi sáng đã kéo được ba xe bùn.

Lý đại bá và Lý Thanh Giang ở trên bờ thì dùng sọt tre đựng, chất đầy một xe bò rồi lại một xe bò chở ra ruộng, đến nay đã bón được hơn một mẫu ruộng.

Loại cá lớn mà Lý Thanh Hà mong đợi vẫn chưa bắt được, nhưng cá nhỏ tôm nhỏ, trai sò ốc hến trong bùn vớt lên được đã gần đầy một thùng.

Mặt trời dần lên cao, Liễu Ngư và Lý Nhạc Dung cùng nhau ra bờ sông đưa cơm.

Bởi vì hôm qua Lý đại bá và Lý đại bá mẫu đã nói rõ, nếu còn làm những món ngon như vậy nữa thì sẽ không đến nhà hắn ăn cơm, nên bữa trưa hôm nay Liễu Ngư làm đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng hương vị thì vẫn ngon như thường, tỏi băm, ớt bột, hành lá, vừng rang phi thơm với dầu nóng, sau đó rưới giấm, xì dầu, thêm một chút muối và đường, dưa chuột thái sợi, trộn với mì đã chần qua nước lạnh, cuối cùng rắc lên một ít lạc rang và rau mùi thái nhỏ, không cần phải nói cũng biết là chua cay ngon miệng đến mức nào.

Không chỉ vậy, Liễu Ngư còn mang theo cả bánh bao nhân trứng hẹ mà vợ Đại Trang đưa đến, hẹ tươi non, hương vị thơm ngát, chấm với nước chấm do Liễu Ngư pha, một chút cũng không thấy ngấy.

Bốn người ăn uống no nê, Lý Thanh Sơn xách thùng cá tôm đưa hai tiểu ca nhi về nhà trước.

Lý Nhạc Dung  trên đường đi líu lo không ngớt, kéo Liễu Ngư hỏi: "Trai làm thế nào ạ, ốc xào như thế nào ạ?"

"Trai thì sau khi tách vỏ, xào với lá tía tô sẽ rất ngon, ốc thì cho thêm ớt vào là được."

Nói đến ăn uống, Lý Nhạc Dung rất hào hứng: "Vậy thì đợi khi nào nắng không còn gắt nữa, chúng ta cùng đi hái lá tía tô nhé!"

Liễu Ngư gật đầu, Lý Nhạc Dung lại lôi kéo Liễu Ngư nói chuyện khác, tóm lại bầu không khí giữa hai tiểu ca nhi rất hòa hợp.

Điều này làm Lý Thanh Sơn ở bên cạnh vô cùng buồn bực, tại sao phu lang ở cùng Dung Ca Nhi lại nói nhiều hơn cả với lúc ở cùng hắn?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp