Sau Khi Bị Bắt Gả Cho Đồ Tể

Chương 1


4 ngày

trướctiếp

Trời chỉ mới tờ mờ sáng, người bên cạnh còn chưa tỉnh nhưng Liễu Ngư đã dậy rồi. 

Đang là tháng tám, dù dậy sớm thì tiết trời cũng nóng bức đến mức bốc hơi. Liễu Ngư dùng nước vừa mới múc lên từ trong giếng để rửa mặt, lúc này mới cảm thấy mát mẻ. 

Người nam nhân phải đi huyện thành làm việc nạo vét bùn đất ở lòng sông, cần ăn chút gì đó cho chắc bụng. Liễu Ngư vo gạo nấu cháo xong, để cho cháo ninh rồi mới bắt đầu nhào bột. 

Hôm qua, y vừa nhận lấy việc nhà từ tay mẫu thân Tùng Xuân Hoa nên lúc nướng bánh lỡ cán mỏng một lớp, nam nhân ngoài miệng khen ngon nhưng y nhận ra hắn đang vội, bánh mỏng như vậy thì trong thời gian ngắn căn bản không thể lấp đầy bụng hắn được. Thế nên là hôm nay phải nướng dày một chút, để hắn có thể ăn no nhanh chóng. 

Lúc ủ bột, Liễu Ngư đi ra vườn sau sờ thử ổ gà, trời quá nóng, năm con gà mái chỉ đẻ được hai quả trứng. Nạo vét lòng sông là một công việc nặng nhọc, Lý Thanh Sơn còn đang trẻ khỏe ăn uống phải đầy đủ dinh dưỡng, hai quả trứng này tất nhiên phải để hắn ăn trước. Liễu Ngư định bụng một lát nữa sẽ chiên trứng lên, làm món bánh cuốn cho Lý Thanh Sơn ăn. 

Liễu Ngư rửa tay rồi nhanh chóng đi cán bột nướng bánh. Mặc dù hồi ở phủ Nam Giang mọi người đều ăn gạo tẻ, y chưa từng nướng bánh bao giờ, song việc này cũng không có gì khó khăn, chỉ cần nhìn Tùng Xuân Hoa làm vài lần là đã học được rồi. Y làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc trên bàn bếp đã bày đầy một chồng bánh còn đang bốc hơi nóng, vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, thơm phức. 

Liễu Ngư mở nắp nồi cháo đang ninh, dùng muôi khuấy đều, gạo kê đã được nấu nhừ nhưng nước súp vẫn chưa đủ sánh lại. Bây giờ vẫn còn chút thời gian, Liễu Ngư lại cho thêm một ít củi vào bếp lò, yên lặng ngồi bên bếp lò chờ đợi, nhìn ngọn lửa bập bùng trong bếp lò, y chợt ngẩn người, bất giác nhớ lại lúc y mới gả đến nhà họ Lý. 

Y vốn là người của phủ Nam Giang. 

Tháng năm, phủ Nam Giang xảy ra trận lũ lụt càn quét. Không chỉ ruộng đồng mất trắng một vụ mùa mà căn nhà y ở cùng bà nội cũng bị nước lũ cuốn trôi, may mắn lắm mới giữ được mạng sống. (App TYT) 

Vốn còn mong chờ triều đình cứu tế, nhưng mưa to mãi không dứt, nước ngày càng dâng cao, y và bà nội đành phải lên đường chạy nạn về phía bắc. 

Đến phủ Thanh Châu, vốn là muốn tìm đến người bạn cũ của bà nội lúc còn trẻ, nhưng năm tháng trôi qua, người xưa đã sớm không còn ở chỗ cũ, y và bà nội nhiều lần dò hỏi nhưng không có kết quả, đành phải chuyển đến huyện Vân Thủy. 

Huyện lệnh huyện Vân Thủy nhân từ, đồng ý thu nhận những người dân chạy nạn như bọn họ. Những gia đình có nam nhi trai tráng có thể lập tức nhập tịch và được phân đến các thôn làng. Nam tử được chia mười mẫu ruộng, nữ tử và tiểu ca nhi được chia năm mẫu, tự mình khai hoang. Nhưng tiểu ca nhi độc thân như y chỉ có gả cho nam tử bản địa mới được ở lại. 

Lúc đó Liễu Ngư đã cùng đường mạt lộ, bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý. 

Y có dung mạo ưa nhìn, lại không cần sính lễ, còn có thể chia được năm mẫu ruộng nên chẳng sợ không gả đi được, nhưng điều không may là y nhất quyết muốn dẫn theo Quan lão thái thái cùng đến nhà nam nhân kia. 

Quan lão thái thái năm nay đã năm mươi lăm tuổi, huyện Vân Thủy sẽ không chia ruộng đất cho bà ấy. 

Ở phủ Thanh Châu, một năm mưa thuận gió hòa thì một mẫu ruộng mới có thể thu hoạch được hai thạch lương thực. Người nhập cư đều được chia đất hoang, một năm hai vụ mùa cộng lại có thể được một thạch đã là ông trời ban cho rồi, năm mẫu ruộng này làm sao nuôi sống nổi hai người. 

Hơn nữa trong nhà có thêm người còn phải nộp thuế thân, Quan lão thái thái tuổi đã cao, lại còn trải qua một chặng đường chạy nạn, thân thể trông cũng không được khỏe mạnh lắm, sau này ắt hẳn phải tốn kém thuốc thang, nhất thời chẳng có nhà nào tử tế bằng lòng. 

Liễu Ngư ở lại viện An Tế một tháng mới có hai hộ gia đình đến xem mắt. Trùng hợp đều là người thôn Đào Nguyên, một nhà họ Trần, một nhà chính là nhà họ Lý. 

Liễu Ngư so sánh hai nhà, lựa chọn nhà họ Lý ít người, quan hệ đơn giản hơn. 

Phụ thân Lý Thanh Sơn mất sớm, Lý Thanh Sơn cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau. Có lẽ bởi vì đồng bệnh tương liên, nhà họ Lý càng có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của y. Chưa đến ba ngày sau khi đến nhà, ngày thứ hai sau khi thành thân, Lý Thanh Sơn đã mượn xe bò đến viện An Tế đón bà nội về. 

Sau đó, hắn đối xử với bà nội cũng như cháu ruột, vô cùng cung kính. 

Liễu Ngư thấy tinh thần bà nội ngày càng khởi sắc, trong lòng tràn đầy cảm kích, dần dần an tâm. 

Lý Thanh Sơn vừa mới dậy đã nhìn thấy phu lang đang ngẩn người. 

Hắn học nghề giết heo không thành, trong nhà lại ít ruộng, không có thu nhập ổn định nên cưới người về chẳng khác nào để người ta theo hắn chịu khổ, vốn dĩ hắn không muốn thành thân. 

Nhưng mẫu thân lần này nói gì cũng không chịu, thậm chí còn lấy cái chết ra ép buộc, hắn bất đắc dĩ phải đồng ý. 

Trước khi thành thân, hắn chưa từng gặp Liễu Ngư, còn âm thầm phỏng đoán Liễu Ngư trông như thế nào, có dễ chung sống hay không. 

Nhưng mười ngày sau khi thành thân, dù là tính cách hay là dung mạo của Liễu Ngư đều khiến hắn cảm thấy rất vừa lòng, khiến hắn cảm thấy phu lang trong tưởng tượng của hắn nên là người như vậy. Chỉ là phu lang vẫn luôn ít nói, thỉnh thoảng còn cùng mẫu thân và bà nội cười nói vui vẻ, nhưng khi đến lượt hắn lại không nói gì nhiều, luôn giống như có một tầng ngăn cách vậy. 

Lý Thanh Sơn nghĩ đến đây liền có chút bất lực, chậm rãi bước ra sân. 

Liễu Ngư bị tiếng bước chân của hắn làm cho bừng tỉnh, hoàn hồn: "Huynh dậy rồi à? Cháo đã nhừ rồi, ta múc ra để nguội, trứng chiên cũng nhanh thôi, huynh rửa mặt xong thì vào ăn nhé."

"Ừm." Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Hắn đi đến giếng nước, liên tục múc mấy thùng nước từ trong giếng lên rồi đổ đầy vào trong chum nước trong phòng bếp và chum nước bên cạnh giếng trước, để mẫu thân và phu lang dùng cho tiện.

Liễu Ngư múc một ít cháo ra trong bát tô để nguội, phần còn lại vẫn để trong nồi ninh tiếp, đợi lát nữa bà nội và mẫu thân dậy ăn. 

Một chiếc chảo khác vừa mới nướng bánh xong bây giờ vẫn còn hơi ấm ấm, chỉ cần thêm một chút củi nhỏ là có thể làm nóng chảo lại, Liễu Ngư nhanh chóng chiên một đĩa trứng gà vàng ươm. 

Ban đầu y tính để trứng với rau cải đất mới đào được hôm qua xào chung với nhau, khổ nỗi thời tiết nóng bức, sáng sớm ăn đồ nhiều dầu mỡ sẽ dễ ngấy, Liễu Ngư nghĩ chi bằng cuộn cùng với rau cải đất sống sẽ tươi ngon hơn. 

Vẫn còn sớm sủa, chỉ có một mình Lý Thanh Sơn ăn cơm nên bàn ăn được dọn ngay trong bếp.

Lý Thanh Sơn rửa mặt xong, đi tới ăn cơm, Liễu Ngư ra khỏi bếp giúp hắn sắp xếp túi vải. 

Túi nước, khăn lau mồ hôi đều là những thứ cần phải mang theo. Trời nóng không tiện mang theo lương khô, còn phải chuẩn bị thêm mấy văn tiền để ăn trưa. Túi tiền của Lý Thanh Sơn bị rách đôi chút, Liễu Ngư nhanh chóng xỏ kim luồn chỉ giúp hắn vá lại. 

Lúc Liễu Ngư dọn dẹp xong xuôi thì Lý Thanh Sơn đã ăn cơm xong, đang gõ gõ chiếc ghế đẩu trong bếp: "Chân ghế này có hơi lung lay, hôm nay đừng ngồi nữa, đợi tối nay ta về sửa."

Liễu Ngư gật đầu, giúp Lý Thanh Sơn buộc túi vải vào thắt lưng. 

Được phu lang quan tâm như vậy, Lý Thanh Sơn bất giác mỉm cười: "Hôm nay là ngày cuối cùng đi làm rồi, có muốn mua gì không?"

Nơi hắn làm việc ở trong huyện thành, thôn này cách huyện thành có chút xa, ngày thường nếu không phải việc gì quá gấp thì cũng hiếm khi đi một chuyến. Gần đây Liễu Ngư thật sự rất thiếu chỉ thêu, nhưng y không muốn làm phiền Lý Thanh Sơn, chỉ nói: "Không có."

Lý Thanh Sơn nghe vậy có chút thất vọng, nhưng hắn đã quyết định, đợi hôm nay lĩnh tiền công, nhất định phải mua hai chiếc bát hoa nhỏ xinh xắn về. 

Trong nhà sống giản dị, hắn và mẫu thân lại ăn khỏe, ăn cơm đều dùng bát to có thể đựng được một cân cháo. Hắn đã sớm phát hiện, phu lang ăn cơm chưa đến nửa bát, mỗi lần gắp cơm, đầu suýt chút nữa thì cắm vào bát, tay cầm cũng thấy mỏi. 

Liễu Ngư thu dọn túi vải xong, lại giúp Lý Thanh Sơn chỉnh trang lại y phục. 

Nụ cười trên mặt Lý Thanh Sơn càng thêm rạng rỡ, trông có vài phần ngốc nghếch: "Vậy... vậy ta đi nhé?"

Liễu Ngư gật đầu, lúc này Lý Thanh Sơn mới lưu luyến không rời mà rời khỏi nhà. 

Sau đó, Liễu Ngư đun nước nóng chần rau cải đất, trộn gia vị xong, lúc này y mới phát hiện trong đĩa được úp dưới lồng bàn còn thừa lại hơn phân nửa số trứng. 

...

Ăn sáng xong, Lý Nhạc Dung đúng giờ đến gọi Liễu Ngư ra bờ sông giặt quần áo. 

Cậu là đường đệ của Lý Thanh Sơn, ông nội Lý Thanh Sơn có hai người con trai, cha Lý Thanh Sơn là người em trai thứ hai, chỉ có mình hắn là con trai. Nhà đại bá Lý Thanh Sơn thì có đủ cả hai con trai, một con gái và một tiểu ca nhi. 

Tiểu ca nhi chính là Lý Nhạc Dung, là con út trong nhà, năm nay đã mười lăm tuổi, cũng chỉ có mình cậu là chưa thành thân. Bởi vì được cưng chiều từ nhỏ nên tính tình rất hoạt bát: "Liễu Ngư ca ca, lát nữa chúng ta giặt quần áo xong thì đi đào thêm rau cải đất đi. Hôm qua ta bảo mẫu thân trộn thêm dầu mè, giấm và tỏi theo như huynh bảo, ăn ngon lắm."

Bát đũa ăn sáng xong còn chưa kịp dọn dẹp, Liễu Ngư muốn dọn dẹp xong rồi mới đi. Tùng Xuân Hoa xắn tay áo lên giành lấy việc từ tay y, cười nói rất thoải mái: "Đi nhanh đi, việc nhà để ta lo liệu."

Sống chung mười ngày, Liễu Ngư đã biết mẫu thân này là người rất rộng lượng, thẳng thắn và đơn giản. Thấy thế, y không khách sáo nữa, nhìn thoáng qua Quan lão thái thái cũng đang mỉm cười rồi bưng thau quần áo, cầm theo chày giặt cùng Lý Nhạc Dung đi ra bờ sông. 

Vì trước đây cha Lý Thanh Sơn là thợ săn nên hồi đầu nhà họ Lý cũng có chút của cải tích góp. Trong sân có một cái giếng, song nước giếng quý giá nên ngày thường không nỡ dùng để giặt quần áo. 

Cả đoạn đường Lý Nhạc Dung vừa đi vừa líu lo không ngừng, Liễu Ngư ít nói, cậu cũng không ngại, tự mình nói chuyện của mình. 

Đi xuống dốc sông, chính là nơi mọi người trong thôn giặt quần áo, chỗ này có tảng đá lớn rất tiện để giã quần áo. Lúc này vẫn còn vắng tanh, Lý Nhạc Dung vui mừng nói: "Chúng ta chọn giờ này thật là đúng lúc, chẳng có ai cả."

Nếu như qua thêm một lát nữa, các vị đại thẩm, tiểu thẩm kết bạn kéo đến thì vở kịch ở đây còn đặc sắc hơn cả vở kịch được hát trong phường kịch.

"Ta ghét nhất là phải đôi co với mấy người đó, lúc nào cũng thích nói xấu sau lưng người khác. Có nói một câu thôi mà có thể đưa đẩy vòng vo tam quốc, ấy thế mà còn không thể tức giận, chỉ có thể tươi cười mà tiếp lời."

Cậu vẫn còn đỡ, dù sao cũng là tiểu ca nhi chưa xuất giá, không có gì đáng để bàn tán, cho dù có người nói thì cũng chỉ cần giả ngu làm ngơ là được. Nhưng Liễu Ngư ca ca là tân phu lang, lại là người từ nơi khác đến, chắc chắn là đối tượng được các vị đại thẩm, tiểu thẩm bàn tán sôi nổi nhất gần đây. 

Thanh Sơn ca ca của cậu đã đặc biệt dặn dò rồi, Liễu Ngư ca ca mới gả đến không quen biết ai, mọi việc đều phải quan tâm nhiều hơn, cho nên chuyện này cậu sao có thể không nghĩ đến chứ!

Chỉ là hôm nay không khéo, hai người bọn họ vừa mới giặt xong thì bà Trần và con dâu cả cùng nhau đi tới. 

"Ồ, Dung Ca Nhi, đang giặt quần áo à?"

Nhà họ Trần chính là nhà trước đây cũng từng đến xem mắt Liễu Ngư. Vì Liễu Ngư từ chối bà ta nhưng lại đồng ý gả cho nhà họ Lý, thế nên mấy ngày nay bà ta không ít lần nói xấu sau lưng nhà họ Lý và Liễu Ngư, Lý Nhạc Dung không thèm để ý đến bà ta.

Hà thị nhà họ Trần đi đến gần, quay sang phía Liễu Ngư nói: "Đây là phu lang của Thanh Sơn à?"

Liễu Ngư đáp lại một tiếng, tiếp tục giặt quần áo. 

Hà thị và con dâu cả tìm một chỗ ngồi xuống, liền bắt đầu nói bóng gió: "Con người ấy mà, có đôi khi thật là hèn hạ."

"Đã có cuộc sống tốt đẹp rồi, lại không muốn, cứ muốn đi theo người khác chịu khổ."

Câu này của bà ta ám chỉ chính là Liễu Ngư. Nhà bà ta những năm trước đúng là không bằng nhà họ Lý, nhưng từ khi cha Lý Thanh Sơn bị rắn độc cắn chết, nhà họ Lý ngày càng sa sút, trở thành nhà nghèo nhất thôn. 

Ngược lại nhà bà ta, người đông, ngày càng phát đạt, năm nay còn mua được cả bê.

Nếu không phải đứa con trai lười biếng của bà ta suốt ngày lông bông, bà ta muốn tìm một cô vợ xinh đẹp để quản thúc hắn, giữ chặt trái tim con trai bà ta, thì sao bà ta có thể để ý đến tiểu ca nhi Liễu Ngư từ nơi khác đến còn mang theo một bà già sắp chết là gánh nặng chứ. 

Nhưng Liễu Ngư lại đồng ý gả cho nhà họ Lý, từ chối bà ta, làm sao bà ta không tức giận cho được!

Lý Nhạc Dung nghe vậy thì giận điếng người, đập bộp cái chày giặt một cái định cãi lý với bà ta, nhưng bị Liễu Ngư ngăn lại: "Nhạc Dung, ta giặt xong rồi, chúng ta về thôi."

Lý Nhạc Dung bực mình không chịu đi, Liễu Ngư phải kéo lê cậu rời khỏi chỗ này.. 

Đi được hơn mười mét, Lý Nhạc Dung vẫn còn tức giận đến mức bốc khói: "Cái tên mặt đầy sẹo rỗ, suốt ngày chơi bời lêu lổng, xấu xí như kia mà cũng muốn so với Thanh Sơn ca ca của ta sao? Cũng không soi gương xem lại con trai mình trông như thế nào!"

Cậu đã quyết định, đợi Thanh Sơn ca ca của cậu về, cậu nhất định phải nói cho hắn biết, để hắn đánh cho tên con trai của Hà thị kia một trận để hả giận cho Liễu Ngư ca ca. 

Lý Nhạc Dung còn là tiểu ca nhi chưa thành thân, thốt ra những lời thô tục như vậy hoặc bình phẩm nam nhân mà bị người khác nghe thấy là sẽ bị người ta dị nghị, Liễu Ngư nói: "Lời này chỉ nói trước mặt ta thôi, ra ngoài đừng nói nữa."

"Ta biết, ta biết." Lý Nhạc Dung nịnh nọt xán lại gần Liễu Ngư hơn: "Mẫu thân ta mà nghe thấy sẽ đánh chết ta mất, ta không dám nói đâu."

Cậu thầm nghĩ Liễu Ngư ca ca thật dịu dàng, ngay cả khi mắng người khác cũng nhỏ nhẹ, không giống như mẫu thân và các vị tẩu tẩu hung dữ lúc nào cũng thích vặn tai người khác. 

Lý Nhạc Dung lại nói tiếp: "Liễu Ngư ca ca, huynh đừng nghe bà ta nói bậy, Thanh Sơn ca ca của ta lợi hại lắm đấy. Nhị thúc mất sớm, Thanh Sơn ca ca mười hai, mười ba tuổi đã có thể kiếm tiền rồi, nhưng nhị thẩm sợ huynh ấy làm việc nặng nhọc ảnh hưởng đến sức khỏe, lúc đó đều ngăn cản, không cho huynh ấy làm."

"Nhưng Thanh Sơn ca ca năm ngoái vẫn tiết kiệm được mười mấy lượng bạc, vốn là đã đưa tiền đi học nghề giết heo ở nhà Trương đồ tể huyện Hạc Sơn rồi."

Lý Nhạc Dung nghĩ đến đây liền tức giận: "Nhưng tháng ba thi khoa thi ân, con trai tú tài của Trương đồ tể thi đậu, ông ta không làm nghề giết heo nữa. Tên lòng lang dạ sói này, không dạy bao nhiêu kỹ thuật thì chớ, lại chỉ trả lại một nửa số bạc."

Số bạc trả lại này tất nhiên là sau này được dùng để cưới vợ, Liễu Ngư trước đây từng nghe Tùng Xuân Hoa nhắc đến một hai câu, nhưng không biết rõ ràng như vậy. Lý Thanh Sơn cũng không nói nhiều với y, chỉ là đêm tân hôn nói với y, sau này nhất định sẽ cho y cuộc sống tốt đẹp. 

"Người ngoài đều chê cười Thanh Sơn ca ca nghèo khổ, thật ra chưa chắc bọn họ đã giàu có bằng Thanh Sơn ca ca của ta đâu, Thanh Sơn ca ca của ta đây gọi là âm thầm phát đại tài!" Lý Nhạc Dung nhìn thoáng qua Liễu Ngư có dung mạo tuấn tú, cảm thán nói: "Liễu Ngư ca ca, huynh và Thanh Sơn ca ca thật xứng đôi! Hai người đều đẹp như vậy, sau này tiểu chất tử của ta nhất định cũng rất đẹp!"

Liễu Ngư mỉm cười, đột nhiên nói: "Ta quên lấy quả bồ kết rồi."

"Ta quay lại lấy với huynh." Lý Nhạc Dung vội vàng nói. 

Quả bồ kết tuy không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cậu không muốn để Hà thị kia được hời.

Liễu Ngư nói: "Không cần đâu, cầm thau gỗ nặng lắm. Ta để quần áo ở đây, đệ trông chừng giúp ta, ta quay lại lấy."

Lý Nhạc Dung nghĩ cũng đúng, thế là ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ đợi. 

Liễu Ngư chậm rãi đi đến chỗ dốc sông vừa giặt quần áo, người phụ nữ dưới dốc sông vẫn vừa giã quần áo, vừa mắng chửi không ngớt. Liễu Ngư lạnh lùng đứng tại chỗ một lúc, không chút lưu tình đẩy tảng đá lớn trên dốc sông xuống. 

Lý Nhạc Dung ở đằng xa đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hà thị, đáng tiếc cậu nhón chân lên cũng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra phía trước, đợi Liễu Ngư đi tới, cậu liền vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Liễu Ngư bưng thau quần áo trên mặt đất lên, thản nhiên nói: "Hình như là ngã xuống sông rồi, không liên quan đến chúng ta, đi thôi."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp