Mấy ngày sau đó cũng là đi chúc Tết và bận rộn đi thăm người thân.
Giống như những năm trước thì trong nhà cũng không có thân thích nào muốn đi thăm nên Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam chỉ đi Lục gia một chuyến, chúc Tết Vạn Bằng Vân và những người khác.
Còn bọn nhỏ thì ngoại trừ phải đi chúc Tết các trưởng bối ở trong thôn thì còn cần phải đi sang nhà tiên sinh ở học đường và nhà của các bạn bè tốt.
Đặc biệt hơn là năm nay Bạch Mễ Đậu phải đi riêng đến nhà của vài vị tiên sinh trên huyện học để chúc Tết.
Bạch Trúc Diệp cũng phải đến nhà Tần ma ma một chuyến.
Bạch Lập Hạ thì đi Cố gia, chúc Tết Cố Tu Văn và Cố Vân Khê.
Chỉ có Bạch Thủy Liễu thì bởi vì phủ thành cách quá xa, không thể đi chúc Tết được, nên đành để Liêu chưởng quầy ở trên phủ thành tặng trước một phần quà, chờ đến sau Tết, khi bản thân đã quay về Hồng Vận Lâu thì sẽ lần lượt đến chúc Tết các sư phụ và sư huynh, sư tỷ.
Thời gian còn lại, mấy đứa nhỏ nếu không có chuyện gì thì sẽ tụ tập với nhau bàn luận xem ai năm nay đã trải qua việc kì lạ thú vị gì không, có khi sẽ tu tập với đám bạn bè bây giờ không thường xuyên được gặp ở trong thôn, cùng nhau chơi đùa điên cuồng.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nhìn thấy, đều cười híp mắt.
Lúc học hành thì phải nghiêm túc học tập, còn khi chơi đùa thì phải chơi thật vui vẻ.
Hơn nữa bây giờ còn đang là năm mới, tốt hơn hết là trẻ em có thể tạm thời quên đi trách nhiệm của mình và được vui vẻ chơi bời cho thỏa thích.
Trong nháy mắt mà hôm nay đã đến ngày mùng sáu rồi.
Vừa ăn sáng xong thì Phan Lương Tiến liền đến nhà.
Lúc tới còn mang theo một cái hộp.
Kích thước không lớn, diện tích một thước vuông, nhưng nặng trịch.
Mở ra xem thì bên trong có thỏi và nén vàng, hơn nữa có vẻ như tất cả đều mới được đúc, rất rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Ngoài ra còn có một số miếng ngọc thạch chưa được chạm khắc có chất lượng không tồi cùng với một vài tờ giấy mỏng.
"Đây là hai ngôi nhà và hai cửa hàng trên huyện thành, mỗi nhà đều lớn gấp hai lần nhà hiện tại, còn cửa hàng thì cũng không nhỏ hơn Linh Lung Các."
"Còn có hai tờ này, mỗi tờ là một trăm mẫu ruộng nước và ruộng cạn, đều là ruộng tốt loại "Thiên", nên tiền lời hàng năm cũng không ít."
Sau khi Phan Lương Tiến kiểm kê rõ ràng tất cả đồ vật ở trong hộp gỗ thì liền đẩy hộp tới trước mặt Bạch Thạch Đường: "Mấy thứ này cộng với tiền bạc thì cũng coi như có chút giá trị, Tứ đệ nhận lấy đi."
Bạch Thạch Đường không nhìn cái hộp kia mà là nhìn về phía Phan Lương Tiến, lông mày khẽ nhíu lại: "Vẫn có câu nói kia, không có công không nhận lộc, không biết Nhị ca vì sao lại đột nhiên cho ta mấy thứ này, là vì chuyện gì?"
"Sau khi Tứ đệ vào thương hội cũng đã tận tâm hết sức cho công việc của thương hội, cũng đã lập được rất nhiều công lao, Tứ đệ tất nhiên xứng đáng có được mấy thứ này."
Thấy Phan Lương Tiến nói như vậy thì Bạch Thạch Đường chỉ cười nhẹ: "Nhị ca có chuyện gì thì đừng ngại, cứ nói thẳng đi."
"Tứ đệ luôn là người có tính tình ngay thẳng như vậy, nếu Tứ đệ đã hỏi thì ta cũng không quanh co lòng vòng nữa."
Phan Lương Tiến cười khẽ một tiếng: "Thương hội này là lúc trước ta cùng với Đại ca và Tam đệ cùng nhau tổ chức, dù sao thì Tứ đệ cũng chỉ là người gia nhập sau này, tuy rằng Đại ca vẫn luôn khen ngợi năng lực của Tứ đệ vô cùng xuất sắc, nhưng nói cho cùng thì Tứ đệ cũng chỉ dệt hoa trên gấm mà thôi."
"Bây giờ Tứ đệ đã xin từ chức mọi chức vụ trong thương hội, nguyện ý ở nhà làm bạn với thê nhi, thì hy vọng sau này Tứ đệ có thể bảo trì sơ tâm, đừng có lật lọng mà đánh mất thể diện của bản thân."
"Tứ đệ cũng tận tâm hết sức với thương hội, cũng đạt được rất nhiều thành tựu, nên thương hội cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Tứ đệ đâu, mấy thứ này cũng coi như là phần thưởng cho công lao của Tứ đệ mấy năm nay, Tứ đệ nhận lấy đi, sau này có thể để lại cho con cái, hoặc là đầu tư thêm vào việc kinh doanh của bản thân, đều không tồi."
Bạch Thạch Đường uống một ngụm nước trà.
Ngày mùng 2, khi hắn và Tô Mộc Lam đến Lục gia để chúc Tết đám người Vạn Bằng Vân thì tuy rằng Vạn Bằng Vân không nói nhiều lắm nhưng vẫn vỗ vai hắn thở dài, còn nói mấy câu như "Nếu có Tứ đệ ở đây thì tốt rồi" hay "Tứ đệ thật sự tính toán vẫn luôn ở nhà sao".
Nhìn tình hình này thì có vẻ lần này Phan Lương Tiến đến đây là muốn dùng mấy thứ này để chặn miệng của hắn, cảnh cáo hắn đừng có đồng ý chuyện Vạn Bằng Vân muốn hắn quay về thương hội.
"Ý của Nhị ca thì ta cũng đã hiểu rồi, chỉ là….
."
Bạch Thạch Đường đẩy lại hộp gỗ, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Phan Lương Tiến: "Chỉ là mấy thứ này thì ta không thể nhận được, chuyện kia chỉ sợ là ta không thể đồng ý với Nhị ca."
"Hả?" Sắc mặt của Phan Lương Tiến trong nháy mắt âm trầm xuống: "Có vẻ như Tứ đệ đã có suy nghĩ khác đối với thương hội."
"Vậy lúc trước cái gọi là chào từ biệt chỉ là làm cho người ngoài xem sao, bây giờ thì lại muốn thu lại nước đã hắt đi, muốn vả mặt chính mình sao?"
"Nếu thật sự như vậy thì cũng khiến ta mở rộng tầm mắt rồi."
"Không nhận mấy thứ này là bởi vì khi ta xin nghỉ ở thương hội thì Đại ca đã cho ta một khoản tiền bạc rồi, cũng đủ để ta kiếm sống nuôi gia đình, bây giờ không có chuyện sẽ lấy thêm đồ của Nhị ca nữa."
Khuôn mặt của Bạch Thạch Đường trầm như nước: "Ngoài ra, tuy lúc này ta đã xin nghỉ tất cả chức vụ trong thương hội, nhưng Đại ca và Tam ca có ơn với ta, nếu sau này có việc gì cần ta hỗ trợ thì ta tuyệt đối sẽ không từ chối, nếu bây giờ đồng ý chuyện này với Nhị ca thì đợi đến sau này nếu Đại ca và Tam ca có việc thì ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, đó gọi là vô tình vô nghĩa."
"Ôi, lời nói của Tứ đệ thật là dễ nghe, cái gọi là không thể từ chối chẳng qua là muốn để lại cho mình một đường lui mà thôi…."
"Nếu Nhị ca nghĩ như vậy thì ta cũng không nói thêm gì nữa."
Bạch Thạch Đường cắt ngang lời nói của Phan Lương Tiến: "Có câu nói là nếu đã không hài lòng thì nói nửa câu cũng thấy nhiều lời rồi, nếu bất cứ chuyện gì ta làm thì ở trong mắt Nhị ca đều là có ý đồ xấu, vậy ta cũng không cần nói thêm gì với Nhị ca nữa."
"Nếu Nhị ca không còn chuyện gì khác thì mời trở về đi."
Vừa dứt lời thì Bạch Thạch Đường liền bưng chén trà trên bàn lên.
ưng trà tiễn khách, đây là muốn đuổi người rồi.
Phan Lương Tiến cắn chặt răng, giọng nói giận dữ: "Hồ ly cho dù có giấu kín đến đâu thì cũng sẽ có ngày lộ cái đuôi ra mà thôi, chúng ta cùng chờ xem, sẽ có một ngày ta sẽ nắm được nhược điểm của ngươi."
Để cho tất cả mọi người có thể thấy bộ mặt thật của ngươi và hoàn toàn đuổi ngươi ra khỏi thương hội!
"Vậy ta mỏi mắt mong chờ." Bạch Thạch Đường nhìn lướt qua Phan Lương Tiến đang nổi giận lôi đình, nhảy dựng lên từ trên ghế và bực bội đi tới đi lui, sau đó chậm rãi nói một câu.
"Được." Phan Lương Tiến rít qua kẽ răng, sau đó đen mặt, chắp tay ra sau lưng và đùng đùng đi ra ngoài.
Đợi đến khi đi tới cửa thì lại vòng trở về, ôm cái hộp gỗ kia và bước nhanh rời đi.
Đợi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng ngựa hí vang cùng với âm thanh lọc cọc của vó ngựa thì chén trà trong tay của Bạch Thạch Đường mới được thả xuống.
Tô Mộc Lam đến thu dọn những thứ trên bàn mà vừa rồi Phan Lương Tiến chưa chạm qua, thấy nước trà đã nguội rồi nên liền thuận tay rót thêm ít trà mới cho Bạch Thạch Đường.
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Thạch Đường có hơi mất tự nhiên nên liền khẽ thở dài.
Nàng đã dự đoán là trong mấy năm mà Bạch Thạch Đường mất trí nhớ và rời khỏi nhà thì hắn đã phải sống cực kì vất vả, nhưng không ngờ rằng lại gian nan như vậy.
Nếu so sánh hai người với nhau thì Tô Mộc Lam cảm thấy lúc đó nàng chủ yếu là bởi vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình nên thân thể mệt mỏi hơn một chút.
Còn Bạch Thạch Đường thì lại mệt mỏi và nặng nề về tinh thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT