So sánh giữa hai người thì Tô Mộc Lam cảm thấy Bạch Thạch Đường vẫn khó khăn hơn.

Tô Mộc Lam cũng không biết nên an ủi Bạch Thạch Đường như thế nào, chỉ vươn tay vỗ vai của hắn.

Bạch Thạch Đường cũng nắm chặt tay của nàng và nhẹ giọng trả lời: "Yên tâm, ta không sao."

"Nhị ca trời sinh có tính đa nghi, nhưng tâm tư thì không xấu, có lẽ là đang cảm thấy ta là người gia nhập vào thương hội sau cùng mà bây giờ lại đang cướp đoạt sự nổi bật của hắn nên không yên tâm về ta."

"Ta vốn dĩ cũng không có tâm tư muốn tranh giành cái gì trong thương hội với hắn, hơn nữa nếu không gặp phải chuyện lớn thì ta cũng sẽ không trở về thương hội nữa, Nhị ca vội vã đến chặn miệng của ta như vậy thì có mục đích khác trong đó hay không thì cũng chưa rõ được, chỉ có thể từ chối trước rồi sau này xem xét sau."

"Hơn nữa chuyện này dù sao cũng không thể đồng ý chắc chắn như vậy được, thời gian luôn thay đổi nên chuyện trên thế gian này cũng không thể nói chính xác được, vì vậy thật sự không thể đồng ý được."

Bạch Thạch Đường xem như là đang giải thích một lần, vì sao rõ ràng là hắn đã xin từ chức mọi việc trong thương hội nhưng lại không đồng ý với chuyện của Phan Lương Tiến.

Tô Mộc Lam gật đầu đồng ý.

"Đây cũng không phải là chuyện gì lớn cả, hai ngày trước ta nghe Đại ca nói là qua mười lăm thì bọn họ sẽ lên đường, chỉ lưu lại Vạn Tân Nguyệt và Tam ca ở chỗ này để chữa bệnh cho Lục thiếu gia."

Bạch Thạch Đường cười nói: "Đi đường xa mới thấy rõ được lòng người, loại chuyện như này thì chỉ cần thời gian trôi qua lâu rồi, vướng mắc trong lòng được giải quyết thì sẽ không có việc gì."

"Ừ." Tô Mộc Lam lại gật đầu, nở nụ cười: "Dù sao bây giờ chàng cũng không có chuyện gì nên hãy giúp ta dọn dẹp đống hoa khô này đi."

Tô Mộc Lam thích các loại hoa cỏ, chỉ là vào mùa đông thì chỉ có một cây hoa mai này là có vẻ đặc sắc mà thôi, Bạch Thạch Đường vì muốn Tô Mộc Lam vui vẻ nên liền nhờ người mua từ phủ thành một ít hoa thủy tiên và hoa đào,...….

Chỉ là những bông hoa này phải chăm sóc rất cực khổ, nhìn thì cũng đẹp nhưng thực tế khi trồng trong vườn thì bởi vì thời tiết mùa đông quá lạnh giá nên cũng không phát triển mấy.

Nghĩ đi nghĩ lại thì Tô Mộc Lam dứt khoát liền chế tạo thành hoa khô, cắm trong bình cũng tốt và đặt ở trong màn để ngửi hương thơm cũng tốt, cũng coi như là không phụ tâm ý của Bạch Thạch Đường.

Cho nên mấy ngày nay khi rảnh rỗi thì Tô Mộc Lam đều đang loay hoay với cái này.

Lúc này gọi Bạch Thạch Đường đến giúp đỡ thì cũng không phải là do nàng quá bận làm không xong, mà chỉ vì sợ hắn buồn rầu trong lòng, muốn dời đi sự chú ý của hắn mà thôi.

"Được." Bạch Thạch Đường cũng hiểu được suy nghĩ của Tô Mộc Lam nên cười gật đầu, cũng theo Tô Mộc Lam đùa nghịch mấy bông hoa khô kia.

Phan Lương Tiến phi ngựa thẳng một đường trở về Lục gia.

Mặc dù sau khi về phòng khách của mình đã uống hai chén trà rồi nhưng sắc mặt của Phan Lương Tiến vẫn đen như đáy nồi.

Vạn Bằng Vân lập tức đi đến.

Phan Lương Tiến thấy vậy liền đứng lên: "Đại ca."

"Đệ vừa rồi…." Vạn Bằng Vân ngồi ở trước bàn, nhìn về phía Phan Lương Tiến: "Đi nơi nào vậy?"

"Ta…." Phan Lương Tiến muốn nói lại thôi.

Vạn Bằng Vân nhíu mày: "Đi tìm lão Tứ sao?" Phan Lương Tiến im lặng không nói, cúi thấp đầu.

Bộ dạng này coi như là cam chịu rồi.

"Lão Nhị, người ta vẫn luôn nói rằng việc đề phòng người khác thì không thể không có được, nhưng cũng có một câu là nghi ngờ người thì không cần dùng người, dùng người rồi thì không nên nghi ngờ nữa." Giọng nói của Vạn Bằng Vân trầm thấp, sắc mặt cũng không đẹp: "Lão Tứ đã làm được những gì ở trong thương hội mấy năm nay, thì người có mắt đều có thể thấy rõ, có thể nói là đã tận tâm hết sức, rất nhiều lần còn bất chấp cả tính mạng nữa…."

"Chỉ là Đại ca, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, có nhiều lúc vẫn phải đề phòng mà."

Phan Lương Tiến ngắt lời Vạn Bằng Vân: "Khi cứu lão Tứ thì hắn đã nói không nhớ rõ bản thân là ai, bị mất trí nhớ, mấy năm sau lại nói đã nhớ lại rồi.

Tuy rằng thế giới rộng lớn, chuyện kì lạ gì cũng có thể có, nhưng chuyện mất trí nhớ rồi lại hồi phục thì cũng không khỏi quá trùng hợp rồi."

"Lúc trước lão Tứ có nói là trong nhà nghèo khó, kế thê cưới lúc sau cũng là người không được ổn thỏa lắm, cho nên hắn phải về nhà để xem xét một chút mới có thể yên tâm.

Nhưng tình hình bây giờ thì Đại ca cũng biết rồi, sau khi lão Tứ về nhà thì gia cảnh cũng giàu có, kế thê Tô thị kia thì ta cũng đã cử người hỏi thăm qua, là một người ôn nhu có tài có đức, cũng là một người biết buôn bán đồ ăn."

"Có thể nói là chuyện nào chuyện nấy đều không giống như lời nói của lão Tứ, và khi lão Tứ về nhà nửa năm thì liền từ chức mọi việc lớn nhỏ trong thương hội, muốn về nhà tự mình làm buôn bán, mấy việc này không khiến cho Đại ca thấy tâm tư của lão Tứ có chút thâm sâu hay sao?"

"Vậy ta đây hỏi đệ, nếu đệ nói tâm tư lão Tứ thâm sâu, vậy vì sao lão Tứ lại không tiếp tục ở trong thương hội mà lại xin từ chức?" Vạn Bằng Vân hỏi: "Nếu đã xin từ chức thì một thời gian sau sẽ không còn nhiều liên quan đến thương hội nữa rồi."

"Nếu nói là người thật sự có tính toán thâm sâu thì sẽ không làm loại chuyện mất nhiều hơn được như thế mới đúng chứ."

"Đại ca, lão Tứ đang lạt mềm buộc chặt." Phan Lương Tiến vội vàng giải thích: "Hơn nữa bởi vì ta vẫn luôn cảnh giác cho nên bây giờ hắn muốn lấy lui làm tiến, trước tiên gạt bỏ hết quan hệ để chứng minh bản thân trong sạch, sau đó sẽ tùy thời cơ mà hành động."

"Tân Nguyệt vẫn luôn luôn kén chọn đối với hôn sự, Đại ca đã thu xếp nhiều người như vậy nhưng Tân Nguyệt không để ý đến bất cứ người nào, vậy mà tới bên này mới có mấy ngày mà đã coi trọng

Lục Cảnh Nghiễn rồi, Đại ca không thấy kì quặc hay sao?"

"Lục gia này có giao tình sâu sắc với gia đình lão Tứ, nếu có thể làm tiểu tử Lục Cảnh Nghiễn kia cưới được Tân Nguyệt thì sau này chẳng phải tương đương đã có hơn phân nửa thương hội rồi sao?"

"Đại ca có lẽ không biết, ta vừa rồi đã đi tìm lão Tứ, đưa hộp vàng bạc cùng giấy tờ cửa hàng, nhà ở và ruộng đất cho hắn, muốn hắn đồng ý sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện của thương hội nữa, nhưng lão Tứ lại lập tức từ chối, cũng đẩy lại đồ đạc không nhận."

"Nếu lão Tứ không thẹn với lương tâm thì hẳn là sẽ nhận lấy mấy thứ này để làm cho ta yên tâm, nhưng lão Tứ lại cố tình không chịu nhận, còn nói sau này nếu thương hội có việc thì hắn cũng phải ra tay giúp đỡ, như vậy chính là lưu lại đường lui cho bản thân rồi."

"Đại ca, ta và huynh đã quen biết nhiều năm nay, tính tình của ta thì huynh cũng là người hiểu rõ nhất, bình thường huynh trọng dụng ai, tin cậy ai thì ta xưa nay chưa từng nói câu nào không ổn, nhưng đến lần này thì ta phải nói là lão Tứ không thể trọng dụng được."

"Nói một câu khó nghe, ruồi bọ không đinh vô phùng trứng ( *ý câu này là ruồi bọ sẽ không đậu vào quả trứng không bị nứt, chuyện gì cũng có lý do của nó.

), lão Tứ này có vấn đề hay không thì trong lòng của Đại ca cũng nên xem xét lại mới đúng."

*ý câu này là ruồi bọ sẽ không đậu vào quả trứng không bị nứt, chuyện gì cũng có lý do của nó.

Nghe Phan Lương Tiến nói nhiều như vậy thì Vạn Bằng Vân cũng im lặng một lúc lâu, sau đó liền cúi đầu đứng dậy.

"Đại ca….."

Thấy Vạn Bằng Vân không tỏ rõ thái độ nên Phan Lương Tiến liền truy hỏi một câu.

"Hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, nếu lão Nhị không có chuyện gì thì đi thăm Lục thiếu gia một chút đi, ta thấy tiểu tử này tuy rằng thân thể có hơi yếu đuối một chút, cũng hơi có dáng vẻ thư sinh, nhưng nói chung thì cũng không kém."

"Đúng rồi, ta nhớ tối qua Lục tiểu thư đã nói là buổi trưa hôm nay thiên kim của Cố Huyện lệnh muốn tới đây, tuy rằng nam nữ không ngồi cùng bàn ăn, chúng ta chắc hẳn sẽ không cùng dùng bữa với Cố tiểu thư, nhưng dù sao cũng là thiên kim của Huyện lệnh, Cố tiểu thư này cũng có giao tình không tệ với Tân Nguyệt, nên chắc hẳn chúng ta phải đi gặp mặt một lần."

"Lần đầu gặp mặt thì vẫn nên chuẩn bị quà tặng, đệ xem xét coi rồi chọn hai món quà tặng vừa khác biệt mà lại không quá mức chói mắt để đưa cho Cố tiểu thư đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play