Ngày hôm sau, hai người Vạn Bằng Vân và Phan Lương Tiến mới chính thức gặp mặt Tô Mộc Lam và mấy đứa nhỏ, cũng tặng cho bọn nhỏ một ít quà gặp mặt.
Giấy bút và mực, còn có thêm một số đồ chơi cho trẻ em.
Bọn nhỏ lần lượt nói cảm ơn.
Đến buổi trưa thì tất cả mọi người đều tập trung trong nhà để ăn cơm.
Tô Mộc Lam thu xếp cơm trưa và Bạch Thủy Liễu ở bên cạnh hỗ trợ.
Đã học nấu ăn trong nửa năm ở Hồng Vận Lâu nên từ kỹ thuật thái rau cho đến kỹ năng cầm muỗng đều tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều, làm đồ ăn cũng hương sắc mùi vị đầy đủ.
Đặc biệt là món cá chép kho tàu cùng với nấm hương càng khiến cho Tô Mộc Lam phải gật đầu: "Hương vị rất ngon, bây giờ kỹ năng nấu nướng của con đã hơn hẳn ta rồi."
"Nương lại trêu đùa con rồi."
Ở bên ngoài hơn nửa năm nay, Bạch Thủy Liễu cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, nói chuyện và làm việc cũng càng ngày càng giống như một đại cô nương, gần như là một người lớn rồi.
"Tay nghề nấu ăn của con cũng không thể so sánh với nương được đâu, sau khi con nấu những đồ ăn mà nương dạy để cho các sư phụ nếm thử thì bọn họ đều khen ngợi không dứt, còn luôn nói tài nấu nướng của nương đã ở trên bọn họ, bây giờ con còn chưa so sánh được với các sư phụ thì tất nhiên cũng không so được với nương."
Bạch Thủy Liễu mím môi cười không ngừng, cầm từng miếng đậu phụ đã cắt lát, bỏ vào trong dầu để rán.
Sau khi đã rán xong đậu phụ thì liền chuẩn bị nước sốt để làm đậu phụ rán sốt tương.
Tô Mộc Lam thuận tay giúp đỡ múc thêm ít nước: "Lần trước khi đi thăm con thì nghe con nói về chuyện bái sư, lúc ấy còn chưa quyết định xong, thế bây giờ đã quyết chưa?"
"Xem như cũng định ra rồi."
Nói đến chuyện này thì Bạch Thủy Liễu có chút bật cười: "Nhưng mà con và người khác thì có chút không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau?" Tô Mộc Lam hơi ngạc nhiên.
"Người khác thì đều là một người bái một sư phụ, còn con thì một mình bái năm người…."
Bạch Thủy Liễu cầm thìa sắt lớn, múc một ít dầu vào trong nồi, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Chuyện bái sư vẫn luôn không quyết định được, mấy đầu bếp cũng vẫn luôn ồn ào ầm ĩ, con cũng không đặc biệt muốn bái ai làm sư phụ nên cuối cùng La đầu bếp liền để cho con bái luôn năm sư phụ."
Chậc, quả nhiên là kết quả như vậy.
Tô Mộc Lam có chút bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng cũng có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Thủy Liễu: "Ở trong mắt người khác thì có thể bái năm sư phụ thật sự là chuyện nở mày nở mặt, nhưng thực tế thì khi có năm sư phụ thì sẽ phải học thêm năm phần, chỉ sợ rất mệt mỏi."
"Chuyện học nghề này thì tuy rằng sư phụ cũng giống như cha nương, phải kính trọng và hiếu thuận, nhưng nếu có tranh chấp xảy ra thì con cũng phải có phán đoán của bản thân, biết nên nghe lời ai."
"Cho dù có là phụ mẫu ruột thịt thì cũng đều là người trần mắt thịt mà thôi, nếu đã là người thường thì sẽ cũng có lúc mắc lỗi và có khuyết điểm, tuyển chọn lấy tinh hoa và bỏ đi điều xấu thì phải cần bản thân tự tổng hợp."
"Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là bản thân phải tự cân bằng được chuyện nghỉ ngơi và làm việc, không thể bởi vì học nấu ăn mà khiến bản thân quá mệt mỏi được, tuy rằng sư phụ quan trọng nhưng những chuyện này đều như là người uống nước ấm hay lạnh thì phải tự mình biết, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng bản thân." Mấy đứa nhỏ vẫn luôn nghe lời và hiểu chuyện từ nhỏ, Tô Mộc Lam không sợ bọn nhỏ quá mức nghịch ngợm không nghe lời, mà sợ nhất chính là quá mức nghe lời, quá mức để ý đến cảm xúc củba người khác, quá mức nghe theo lời dạy bảo của sư phụ.
Những đứa trẻ hiểu chuyện sẽ sống mệt mỏi nhất.
Tô Mộc Lam không muốn để cho bọn nhỏ phải sống mệt mỏi như vậy.
Còn Bạch Thủy Liễu nghe được những lời này thì trong lòng cũng vô cùng ấm áp.
So với khi nói chuyện phiếm với những người học việc ở Hồng Vận Lâu, thì những người khác đều than thở rằng cha nương của họ kì vọng vào bản thân họ quá cao, vì vậy trong lòng có áp lực rất nặng nề, còn cha nương của mình thì thật sự rất đau lòng bọn họ.
"Nương yên tâm, con biết mà." Bạch Thủy Liễu nhếch miệng cười, sau khi chiên xong đậu phụ vàng ươm liền bỏ đậu phụ vào trong nồi để xào.
Hai mẹ con bận rộn một lúc cũng đã thu xếp được một bàn đồ ăn cực kì phong phú.
Chay mặn kết hợp, có nộm rau, có đồ ăn nóng, có canh, tất cả đều có hương vị thơm ngon, vô cùng ngon.
Tất cả mọi người tụ tập lại và náo nhiệt ăn một bữa cơm.
Sau khi ăn xong cơm trưa thì Vạn Bằng Vân nói muốn đi huyện thành ở lại, lý do là có một lô hàng hóa lúc này đang tạm thời để ở huyện thành, hắn phải đi qua xem một chút và cũng sai người vận chuyển hàng hóa lên thuyền để chở đi.
Có phải chuyện làm ăn hay không thì Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng không biết.
Nhà của Bạch Thạch Đường tuy rằng cũng rất rộng mở, sân vườn cũng lớn, nhưng dù sao cũng là sân nhà nông, không giống như mấy quan to quý nhân, chia làm mấy viện mấy sân, có phân chia rõ ràng viện trong viện ngoài như vậy.
Tuổi tác của mấy đứa Bạch Thủy Liễu cũng không phải nhỏ nữa, vài người Vạn Bằng Vân dù sao cũng là ngoại nam, nếu luôn ở chỗ này thì cũng không tiện, nên chắc hẳn là cũng muốn ở trên huyện thành.
Ngoài ra, có lẽ chính là đang quan tâm đến bên Lục Cảnh Nghiễn.
Dù sao Vạn Bằng Vân vẫn luôn đau đầu chuyện hôn sự của Vạn Tân Nguyệt, bây giờ thấy Vạn Tân Nguyệt đã tự định chung thân đại sự cho mình thì tất nhiên phải đi xem xét một chút, để xem con rể tương lai của mình có bộ dạng như thế nào, có xứng với nữ nhi nhà mình hay không.
Phan Lương Tiến tất nhiên là đi theo Vạn Bằng Vân.
Còn Tạ Quảng Bạch thì cũng bởi vì muốn sau năm mới sẽ nối lại xương gãy cho Lục Cảnh Nghiễn nên lúc này phải để Lục Cảnh Nghiễn uống thuốc theo đơn mà hắn kê, cũng phải dùng thuốc dán do hắn làm ra để điều dưỡng thêm, nên cũng đi cùng lên huyện thành luôn để có thể giám sát được mọi lúc.
Có thể nói là bọn họ đều có chuyện nghiêm túc cần làm.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng không giữ lại nữa, tiễn đoàn người bọn họ lên trên huyện thành và giúp sắp xếp một chút.
Còn Lục Văn Tình sau khi biết được đoàn người Vạn Bằng Vân muốn ở tạm quán trọ thì đã tự mình đến và mời bọn họ đến ở tại Lục gia.
Chuyện của Lục Cảnh Nghiễn và Vạn Tân Nguyệt tuy rằng còn chưa có lời mai mối của phụ mẫu hai bên, nhưng hai người lưỡng tình tương duyệt, chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lục gia và Vạn gia sau này chính là thông gia.
Thông gia tương lai đến huyện Tằng Ngân, ở địa bàn của Lục gia thì nhất định không thể để Vạn gia ở tại quán trọ được.
Tạ Quảng Bạch lại càng không cần phải nói, phải tập trung chữa trị hai chân, phải đi qua đi lại để thăm khám nên tất nhiên ở tại Lục gia thì sẽ thuận tiện hơn.
Hơn nữa Lục gia có phòng khách đầy đủ, viện trong viện ngoài được phân chia rõ ràng, cũng có nhiều người hầu để phục vụ ổn thỏa, có thể nói là thích hợp nhất.
Lục Văn Tình tận tình khuyên bảo một lúc thì Vạn Bằng Vân cũng cảm thấy có lý, cũng cảm thấy sau khi tiếp xúc với đám người trên dưới của Lục gia thì cũng muốn tìm hiểu thêm về con rể tương lai để sau này có thể làm chỗ dựa cho nữ nhi, vì vậy nên cùng với Vạn Tân Nguyệt và Phan Lương Tiến cùng với Tạ Quảng Bạch đều tiến vào ở trong Lục gia.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nghe nói cũng thấy vô cùng hợp lý.
Sau Tết Ông Táo thì các gia đình liền bắt đầu chuẩn bị mọi việc cho năm mới.
Hấp sủi cảo, luộc thịt, xay đậu phụ, và chiên rán các loại đồ ăn….
Vẫn luôn bận rộn đến chiều 30 Tết, thì từng nồi sủi cảo đã được nặn xong, có thể bắt đầu hấp vào đêm giao thừa.
Cả gia đình vui vẻ quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong thì người lớn uống trà tán gẫu, còn bọn trẻ con thì lại chạy khắp thôn tìm đồng bọn để cùng nhau bắn pháo hoa, cùng vui chơi một trận.
Sau khi ngủ qua một đêm thì đợi đến khi thức dậy và sáng mùng một là có thể ăn được một bát sủi cảo, rồi đi từng nhà chúc Tết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT