Nhưng, sau một tiếng hô lên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn không có ý thức.

Chờ đến khi Bạch Mễ Đậu lại mở to mắt thì nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Khương Hoán Nhuận cùng Bạch Vĩnh Nhạc.

"Khương đại ca, Vĩnh Hòa ca……"

Bạch Mễ Đậu chật vật há miệng gọi, giọng điệu vô lực mệt mỏi.

"Coi như tỉnh rồi." Khương Hoán Nhuận lập tức nhẹ nhàng thở phào, "Ta đi gọi thái y."

Một lát sau, vị thái y râu dài bước nhanh tới, đặt tay lên cổ tay Bạch Mễ Đậu xem mạch, giây lát sau nâng tay lên nói, "Bạch Thám hoa chìm xuống nước, hiện giờ hơi thở yếu ớt, lại bị hoảng hốt, cần phải điều dưỡng mấy ngày, chờ một lát ta viết phương thuốc, uống thuốc theo phương thuốc là được."

"Đa tạ thái y." Bạch Vĩnh Hòa vội vàng nói cảm tạ.

"Không dám nhận, không dám nhận." Thái y rất khiêm tốn, "Có thể chẩn trị cho Bạch Thám hoa cũng là một may mắn lớn, lão phu sẽ sai người sắc thuốc, chờ một lát nữa sẽ đưa tới.

"Làm phiền." Bạch Vĩnh Hòa tiễn thái y đi ra ngoài.

Bạch Mễ Đậu thanh tỉnh một lát, cảm giác trên người lược có một chút sức lực, hỏi, "Công chúa Trường Nhạc như thế nào, có cứu được lên không?"

Khương Hoán Nhuận và Bạch Vĩnh Hòa liếc nhìn nhau, vẻ mặt trở nên quái dị.

Bạch Vĩnh Hòa lập tức sửng sốt, sau một lúc lâu mới run rẩy môi, "Chẳng lẽ là…"

Có bất trắc gì sao?

"Không phải thế" Khương Hoán Nhuận sờ sờ cái mũi, "Công chúa Trường Nhạc rất mạnh khỏe."

"Vậy thì tốt rồi." Bạch Mễ Đậu thở phào nhẹ nhõm.

"Có điều đệ là do công chúa Trường Nhạc cứu lên." Bạch Vĩnh Hòa ngừng lại một chút, mới nói, "Hơn nữa khi đệ được cứu lên đã bị hôn mê bất tỉnh, không có hơi thở, là công chúa Trường Nhạc lấy miệng áp miệng hà hơi thổi ngạt, cứu đệ trở lại."

"Sau đó thái y lại nói, may mắn công chúa Trường Nhạc được cứu trợ kịp thời, nếu không thì e là cái mạng nhỏ này của đệ không giữ nổi nữa."

Miệng áp miệng hà hơi thổi ngạt sao?

Bạch Mễ Đậu sửng sốt, theo bản năng duỗi tay phủ lên miệng mình.

Như vậy …

Chẳng phải nghĩa là hắn cùng công chúa Trường Nhạc có thân mật da thịt hay sao?

Đầu Bạch Mễ Đậu choáng váng một chút, cảm giác như bị oanh tạc vậy.

"Thế công chúa Trường Nhạc hiện nay ở nơi nào?" Bạch Mễ Đậu hơi chật vật mà nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói nghẹn ngào.

"Biết công chúa Trường Nhạc rơi xuống nước, Hoàng Thượng vội vã chạy tới, sau đó lại nghe thấy việc công chúa Trường Nhạc cứu ngươi, lập tức vẻ mặt của Hoàng liền nhăn nhó hết cả lại, sai người đưa ngươi đến nơi này xem bệnh, còn tự mình đưa công chúa Trường Nhạc hồi cung." Khương Hoán Nhuận nói.

Bạch Mễ Đậu trầm mặc.

Thân mật da thịt, đặc biệt là chạm môi với nhau, chính là việc tối kỵ giữa nam và nữ.

Mặc dù là vì cứu người, nhưng hành động như vậy cũng sẽ đưa tới tin đồn nhảm nhí cực lớn, danh tiếng bị hao tổn.

Công chúa Trường Nhạc là công chúa cao quý vì, vì cứu người, không để ý đến danh dự của chính mình.

Đương nhiên trong lòng Hoàng Thượng không thể vui nổi.

Bạch Mễ Đậu nghĩ nghĩ, cố gắng ngồi dậy xuống khỏi giường.

"Đệ làm cái gì vậy?" Bạch Vĩnh Hòa vội vàng ngăn cản hắn.

"Đệ muốn… cầu kiến Hoàng Thượng." Bạch Mễ Đậu cầm xiêm y đặt ở bên cạnh, hiển nhiên là xiêm y chuẩn bị cho hắn, khoác lên trên người.

"Lúc này, đệ cầu kiến Hoàng Thượng làm cái gì?" Khương Hoán Nhuận cũng hơi kinh ngạc.

"Cầu Hoàng Thượng ban hôn." Bạch Mễ Đậu nói.

Ban hôn?

Bạch Vĩnh Hòa kinh ngạc một chút, "Tuy nói có thể làm phò mã cũng coi như là vinh quang vô hạn, nhưng nếu như thế, sau này coi như vô duyên với con đường làm quan, đệ chăm chỉ học hành miệt mài mấy năm, hiện tại còn trẻ tuổi như thế đã công thành danh toại, sau này tương lai cũng rộng mở, không cần nhất quyết phải đi trên con đường này."

"Lời nói của Vĩnh Hòa không tồi, đệ…"

Lời nói của Khương Hoán Nhuận dang dở, vì có bóng người đi đến.

"Ngươi thử nói xem, vì sao muốn trẫm ban hôn?" Hoàng Thượng chậm rãi đến gần, nhìn về phía Bạch Mễ Đậu, ánh mắt sáng ngời, "Đúng như lời nói vừa rồi của Trạng Nguyên lang, nếu làm phò mã, con đường làm quan về sau này coi như chấm hết, ngươi đã có xuất thân vừa làm ruộng vừa đi học, tuổi tác cũng không lớn, nghĩ đến lúc đọc sách cũng rất nhiệt huyết năng nổ, có hoài bão bao la."

Thấy Hoàng Thượng tới, Khương Hoán Nhuận, Bạch Vĩnh Hòa với Bạch Mễ Đậu đều vội vàng quỳ lạy hành lễ.

"Đứng lên đáp lời đi."

Có người cầm ghế dựa tới, Hoàng Thượng vén quần áo, ngồi xuống ngay ngắn.

"Đúng vậy." Bạch Mễ Đậu đứng dậy, rồi lại quỳ xuống một lần nữa, "Lời nói của Hoàng thượng vừa rồi không sai, người đọc sách trong thiên hạ đều muốn mưu cầu tương lai rộng mở, hy vọng kiến công lập nghiệp, có được chút thành tựu, học sinh cũng nghĩ như thế."

"Nhưng kiến công lập nghiệp không phải nhất định phải làm quan lớn, làm chuyện lớn, làm chức nhỏ việc nhỏ, làm tốt bổn phận và mọi việc bên trong cũng coi như san sẻ nỗi lo với Hoàng Thượng, làm tròn trách nhiệm với bá tánh, cũng coi như là kiến công lập nghiệp."

"Ngoài ra…"

Bạch Mễ Đậu ngừng lại một chút, "Vĩnh Nhạc công chúa có ân cứu mạng với học sinh, học sinh không có gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp, mới có thể báo đáp được."

"Đây chẳng qua là ý của ngươi mà thôi, công chúa Trường Nhạc là muội muội mà trẫm sủng ái nhất, tuy ngươi lần này thi đình xuất sắc, nhưng cũng coi như xuất thân nhà nghèo, trẫm và công chúa Trường Nhạc cũng không xem trọng."

Hoàng Thượng liếc Bạch Mễ Đậu một cái, nói, "Ngươi tùy tiện cầu xin trẫm ban hôn như vậy, trẫm đại khái sẽ không đồng ý, hơn nữa việc này truyền ra ngoài, người khác sợ là sẽ nói ngươi muốn leo lên quyền quý, lấy điều này để cuộc sống trôi qua an nhàn, sau này danh tiếng của ngươi cũng coi như tổn hại hoàn toàn."

"Việc này ngươi có thể suy nghĩ đến cả hiểu không?"

"Học sinh hiểu rõ." Bạch Mễ Đậu trầm giọng nói, "Đúng là hiểu rõ, cho nên mới cả gan xin."

Dứt lời, Bạch Mễ Đậu lại vái lạy một lần nữa.

Hoàng Thượng thấy thế, đôi mắt cụp xuống một chút.

Bạch Mễ Đậu này, thực sự có phần thú vị.

Gặp được loại chuyện như thế này, với hắn mà nói, là việc rất xấu hổ và kinh sợ.

Có quan hệ xác thịt cùng công chúa, kì thật chẳng cần phải làm chuyện gì nữa, vì thể diện của hoàng gia, nên cuộc hôn nhân này đại khái sẽ phải ban cho.

Nhưng nếu cuộc hôn nhân này được ban cho, người ở bên ngoài nhận thấy, đó là vì hoàng gia bận tâm đến thể diện, hơn nữa công chúa Trường Nhạc làm việc cũng không đủ ổn thỏa, những chuyện phiếm này tóm lại là không ngăn được.

Nhưng lúc này Bạch Mễ Đậu chủ động xin tứ hôn, lập tức sẽ có điểm khác biệt.

Sẽ có người nói, chỉ vì hắn được công chúa Trường Nhạc cứu, liền chẳng biết xấu hổ mà bám lấy, mưu toan leo lên quyền quý, có cuộc sống an nhàn thảnh thơi, ngược lại cũng sẽ nói công chúa Trường Nhạc có lòng tốt cứu người, sẽ cảm thấy bất bình thay cho công chúa Trường Nhạc.

Hoàng đế là huynh trưởng, có suy nghĩ riêng của chính mình, hắn chỉ để ý đến danh tiếng của công chúa Trường Nhạc.

Những thứ khác đều không thèm để ý.

Hoàng Thượng nghĩ thấu chuyện này, đứng lên khỏi cái ghế, đi đến trước mặt Bạch Mễ Đậu, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Tiếp đó, nhanh chóng rời đi.

Chờ đi đến ngoài sân, khi nhìn thấy công chúa Trường Nhạc đứng chờ ở đó liền nở nụ cười, "Ánh mắt của muội cũng không tồi."

"Đa tạ hoàng huynh khích lệ." công chúa Trường Nhạc cười đến mức mi mắt cong cong.

Xuân đi thu tới, năm này sang năm nọ.

Phủ phò mã ở kinh thành không biết bỏ trống bao nhiêu năm, ngược lại là Bạch phủ ở huyện Nhạc Ngọc trở nên nhộn nhịp nhất.

Hôm nay là ngày thê tử Lạc thị của huyện lệnh Nhạc Ngọc sinh nhật, bá tánh trong huyện biết được, thi nhau tiến đến chúc mừng.

Hoặc là một con gà nhà nuôi, hoặc là một rổ trứng gà, hoặc là một con cá vừa vớt lên từ giữa sông…… Tóm lại, chỉ cần có thể tỏ vẻ lòng biết ơn của bọn họ đối với vị huyện lệnh luôn suy nghĩ vì dân này thì cái gì cũng có thể đưa tới.

Bạch Mễ Đậu không cự tuyệt ý tốt củba người khác.

Nhưng hễ cứ có ai tới đưa hạ lễ, đều được đáp lễ trở về, hơn nữa phần đáp lễ cũng không ít hơn so với bá tánh.

"Làm đáp lễ như vậy, hai bên đều có được đồ vật, ngược lại rất phiền toái, dứt khoát không thu chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao." Gã sai vặt trẻ tuổi không hiểu, kinh ngạc hỏi.

"Đây là nỗi khổ tâm trong lòng lão gia." Quản gia cất lời nói chân thành "Nếu không thu nhận, những bá tánh đó sẽ luôn nhớ tới, nhưng nếu thu nhận, bá tánh yên tâm, khi đáp lễ lại thì lão gia cũng an tâm.

Tuy việc này hơi phiền phức một chút, nhưng mọi người ai cũng vui mừng, chẳng phải càng tốt hơn sao?"

"Thì ra là thế……" Gã sai vặt như ngẫm nghĩ ra điều gì đó mà gật đầu.

Bận rộn một hồi lâu, đến khi tới buổi tối, Bạch Mễ Đậu mới cùng công chúa Trường Nhạc ngồi cùng nhau, bình yên thong thả mà ăn bữa cơm chiều.

"Nương tử sinh nhật, vi phu chúc nương tử giữ mãi thanh xuân, ngày ngày thoải mái." Bạch Mễ Đậu cười nói.

"Đa tạ tướng công." công chúa Trường Nhạc nhoẻn miệng cười nói, cùng cụng ly với Bạch Mễ Đậu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Nuốt hai ly rượu xuống bụng, gương mặt công chúa Trường Nhạc ửng đỏ, "Lại nói tiếp, có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi chàng, lúc trước chàng hướng về phía hoàng huynh xin được ban hôn, chỉ vì báo đáp ta có ân cứu mạng đối với chàng hay sao?"

"Đương nhiên không phải chỉ có mỗi chuyện đó."

"Vậy sao? Đó có nghĩa là bởi vì chàng thích ta sao?"

"Đương nhiên rồi."

"Vậy chàng phải nói rõ xem, lúc ấy hai chúng ta chưa từng gặp nhau mấy lần, chàng bắt đầu thích ta khi nào?"

"Nói mới nhớ, ngày ấy cưỡi ngựa dạo phố, trên đường thường thường có rất nhiều cô nương trẻ tuổi ném khăn hoặc là túi tiền xuống dưới, lúc ấy ta liền nghĩ thầm trong lòng, chỉ ném mấy thứ này xuống, cũng không viết tên họ, ai mà biết được thứ này là của ai, nếu có người bạo dạn hơn một chút, trực tiếp ném chính mình xuống, thế mới xem như làm người khác kính nể chứ, ta vừa nghĩ đến điều này, liền nhìn thấy nàng rơi từ quán trà kia xuống…"

Toàn bộ ánh mắt Bạch Mễ Đậu đều tràn đầy vẻ cưng chiều.

"Cú rơi xuống này, chẳng phải là vừa khéo rơi vào trong lòng ta hay sao…"

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play