Hắn không thể nhìn ra được Lục Cảnh Nghiễn không phải bị bệnh mà là bị trúng độc, nên Tần đại phu cảm thấy vô cùng áy náy, cũng muốn nhìn xem loại độc dược có thể làm cho người bệnh có triệu chứng như cảm cúm này là loại độc dược như thế nào, và có loại giải dược nào có thể chữa khỏi không.

"Độc dược này nhìn thì hung mãnh và không dễ phát hiện, nhưng giải độc thì lại không khó."

Tạ Quảng Bạch vừa nói chuyện vừa sờ trong ngực, một lúc sau liền lấy ra một bình sứ nhỏ.

Bình sứ màu trắng ngà, bên ngoài cũng không có ký hiệu gì, Tạ Quảng Bạch đặt bình sứ ở dưới mũi ngửi một chút, sau đó lẩm bẩm một câu: "Ơ, đây không phải?"

Sau đó lại mò mẫm ở bên hông một lúc, cầm ra mấy bình sứ giống như vậy, lại lần lượt ngửi một chút, sau đó lấy một bình từ bên trong ra: "Đúng rồi, là cái này."

Vừa nói chuyện vừa đưa bình sứ cho Lục Văn Tình: "Thuốc viên ở trong này lấy ba viên ra cho hắn uống ngay bây giờ, còn lại thì cứ cách ba canh giờ lại cho uống một viên, dùng trong ba ngày thì độc có thể giải xong."

"Nếu lúc uống mà hắn hôn mê bất tỉnh thì cứ đặt viên thuốc ngậm ở trong miệng để chậm rãi tan cũng được, ngoài ra tuy rằng ba ngày sau thì độc này có thể giải, nhưng dù sao cũng đã bị tổn thương lục phủ ngũ tạng nên cần phải điều dưỡng một thời gian."

"Chỉ cần đại phu này kê đơn điều dưỡng là được, ta sẽ không kê đơn cho ngươi nữa, ta kê đơn thuốc thì tuy rằng không đắt nhưng vị thuốc bên trong lại khó tìm."

"Vâng, cảm ơn Tạ đại phu." Lục Văn Tình ngàn ân vạn tạ nhận lấy bình sứ nhỏ kia, đổ ba viên thuốc ra ngoài.

Kích thước của viên thuốc giống như hạt gạo, màu ngăm đen, có mùi thuốc đông y nồng đậm, hơi gay mũi.

Lục Văn Tình vội vàng nhét viên thuốc vào trong miệng của Lục Cảnh Nghiễn, sau đó lại đút thêm một ít nước.

Thấy Lục Cảnh Nghiễn cũng không phun thuốc ra, nước đút vào cũng không có dấu hiệu chảy ra nên lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

"Cảm ơn Tạ đại phu." Lục Văn Tình nói: "Là tiểu nữ có kiến thức nông cạn, không biết là vị thầy thuốc giống như Tạ đại phu thì sẽ lấy tiền khám bệnh là bao nhiêu?"

"Việc này sao…."

Tạ Quảng Bạch liếc mắt nhìn quanh: "Người bệnh này là đại ca của ngươi thì chắc cũng chính là trụ cột ở trong nhà, thân phận cũng rất cao quý, như vậy thì tiền khám bệnh cũng sẽ không rẻ."

"Nhưng mà, con người của ta từ trước đến nay không thích mấy vật màu vàng màu trắng, cũng không thích bảo vật quý hiếm, nên chỉ hỏi Lục tiểu thư đòi một người vậy." Đòi người?

Lục Văn Tình lập tức sửng sốt.

Tần thầy thuốc ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Tạ đại phu có chuyện vẫn chưa biết rồi, Lục tiểu thư này đã có hôn ước, sang năm sẽ xuất giá, vị hôn phu là Huyệt lệnh của huyện Tằng Ngân này, là Cố đại nhân…."

"Nói cái gì thế!" Tạ Quảng Bạch cắt ngang lời của Tần đại phu, đùng đùng tức giận cho hắn một cái gõ như hạt dẻ nổ vào đầu: "Nhìn lão tiểu tử ngươi coi như có chút y thuật, vốn dĩ định coi trọng ngươi một chút mà ngươi lại ở nơi này nói lung tung cái gì thế?"

"Trong nhà của ta đã có lão thê, phu thê ân ái, cử án tề mi, ta cũng không phải là loại người tùy tiện ở bên ngoài, ngươi không nên nói chuyện bừa bãi như vậy, nếu như bị nương tử của ta biết thì sẽ xé rách miệng của ngươi!"

Tần thầy thuốc lập tức câm miệng, không dám nói thêm nữa.

Lục Văn Tình thấy nhẹ nhàng trong lòng: "Không biết Tạ đại phu muốn đòi người nào?"

"Ta thấy đại ca của ngươi có bộ dạng không tệ chút nào, lại chưa lập gia đình, trong nhà của ta cũng có một cháu gái, đang tuổi thanh xuân, bộ dáng xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, không bằng để cho đại ca của ngươi làm cháu rể của ta đi." Tạ Quảng Bạch cười nói.

Cưới cháu gái của Tạ Quảng Bạch sao?

Bề ngoài của Tạ Quảng Bạch này xấu xí như vậy, thân hình thì thấp bé, vậy thì cháu gái của hắn chắc cũng sẽ có kế thừa huyết thống này, sợ là cũng không xinh đẹp gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play