Tạm thời chưa nói đến việc có coi trọng bề ngoài của cháu gái Tạ Quảng Bạch hay không, nhưng vô duyên vô cớ khiến cho đại ca phải cưới một người xa lạ thì cũng thật sự không được thích hợp lắm.
"Tạ đại phu." Lục Văn Tình hành đại lễ: "Gia huynh tuy rằng tướng mạo xuất chúng, nhưng hai chân có bệnh, chỉ sợ không xứng với cháu gái của ngài…."
"Ta chính là đại phu, chỉ cần ngươi đồng ý thì chờ đến khi đại ca của ngươi giải độc xong thì ta sẽ có biện pháp chữa khỏi hai chân cho hắn." Tạ Quảng Bạch nói.
"Nhà ta quanh năm làm ăn buôn bán, không dám nói gia sản bạc triệu nhưng cũng coi như có chút tài sản, Tạ đại phu nếu không chê thì ta nguyện ý bán phủ để lấy tiền bạc đưa cho Tạ đại phu coi như là trả tiền chữa bệnh…."
"Bộ dạng này của ngươi là không muốn đồng ý chuyện này sao?"
Tạ Quảng Bạch có chút không vui: "Ta đối với nhà ngươi là có ân cứu mạng, tục ngữ đã nói rồi, trả ân cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp mới đúng, hơn nữa cháu gái nhà ta cũng vô cùng xuất chúng, gả cho đại ca ngươi thì xem như đại ca ngươi có lợi rồi, mà ngươi vẫn ra sức từ chối sao?"
"Ta cũng nói luôn ở chỗ này, ta cũng chướng mắt cái gọi là bán phủ lấy tiền bạc của ngươi, đừng nói là ngươi muốn bán phủ, cho dù ngươi có lấy tất cả gia sản ra thì chỉ sợ cũng không nhiều bằng đống tiền bạc trong tay một quản gia của nhà ta, còn muốn bán phủ lấy tiền, ngươi đuổi ăn xin đấy hả?"
"Chuyện này liền quyết định như vậy đi, chờ đến khi đại ca của ngươi tỉnh thì nói với hắn một câu, đồng ý hôn sự này thì sẽ có một đôi chân khỏe mạnh, còn nếu vẫn muốn sau này sống không bằng chết thì tự mình quyết định đi!"
"Hai ngày này ta phải đi tìm tiểu đệ nhà ta để ôn chuyện, cũng coi như cho các ngươi hai ngày để suy nghĩ kỹ càng!"
"Bây giờ nhanh chóng thu dọn một căn phòng khách đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút, trời sáng là ta phải đi ra huyện thành rồi." Tạ Quảng Bạch nói xong liền đi ra ngoài.
Lục Văn Tình vội vàng sai người hầu dẫn hắn đi phòng khách nghỉ tạm.
Tần thầy thuốc đi đến, nhỏ giọng nói: "Tạ đại phu này tuy rằng y thuật cao siêu, nhưng hành vi lại rất kì quái, danh hiệu quỷ y cũng là vì vậy mà có, nếu hắn đã coi trọng Lục thiếu gia thì ngươi hãy khuyên bảo một chút đi."
"Nếu hai chân của Lục thiếu gia có thể chữa khỏi thì cũng coi như đã giải quyết được tiếc nuối nhiều năm nay của Lục thiếu gia."
Dù sao đối với một người nam nhân thì việc không thể đứng thẳng đi lại thì thật sự rất khổ sở, tuy rằng cưới cháu gái của Tạ Quảng Bạch là manh hôn ách gả, nhưng loại chuyện như kết hôn thì cũng có thể lâu ngày sinh tình, về sau cũng chưa chắc sẽ không cử án tề mi được.
Hơn nữa, chuyện nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng không phải là không có, nếu thật sự không thích thì lúc sau tìm thêm một người thiếp thất phù hợp thì cũng không phải là không thể.
Dù sao với gia nghiệp lớn như Lục gia, nếu Lục Cảnh Nghiễn được chữa khỏi hoàn toàn thì việc hắn con đàn cháu đống, nối dõi tông đường cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Tần đại phu nghĩ ở trong lòng như vậy, nhưng cũng không nói ra trước mặt, chỉ nói: "Ta đi nghỉ ngơi một chút, đợi một lúc nữa sẽ đến bắt mạch cho Lục thiếu gia."
Thuốc giải độc đã được uống thì hắn cũng muốn nhìn xem sẽ có hiệu quả như thế nào.
"Làm phiền Tần đại phu rồi." Lục Văn Tình cũng phái người sắp xếp cho Tần đại phu đi nghỉ tạm, sau đó nhìn Lục Cảnh Nghiễn vẫn đang mê man, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tạ Quảng Bạch nên liền vươn tay lên xoa hai bên trán.
Dù sao chuyện này cũng nên hỏi ý kiến của đại ca xem thế nào, xem hắn muốn đặt cái gì lên hàng đầu.
Bây giờ việc quan trọng hơn chính là điều tra ra xem ai muốn hạ độc Lục Cảnh Nghiễn.
Lục Văn Tình sai Liên Kiều phân phó xuống dưới, triệu tập tất cả gã sai vặt, nha hoàn, những người có thể tiếp xúc đến ẩm thực của Lục Cảnh Nghiễn đến trong sân.
Sau đó kiểm tra tất cả tung tích của mọi người trong thời gian này, cũng như tra xét nơi ở.
Lục Văn Tình hành động mạnh mẽ và nhanh chóng, người bên dưới cũng làm việc vô cùng nhanh nhẹn nên cuối cùng cũng đã bắt được người đáng nghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT