"Tuy rằng có chút nịnh nọt nhưng mà lời nói này nghe cũng rất thoải mái."
Tạ Quảng Bạch cười ha ha, sau đó nhìn về phía Lục Văn Tình: "Vừa rồi nha đầu kia đi lâu như vậy mà cũng không thấy nửa cái bóng dáng nào, lúc này lại vội vàng tự mình đến đây thì chắc là vừa mới đầu cũng không tin lời nói của ta, coi ta là thầy lang giang hồ đến lừa tiền rồi."
"Sau đó lại nghe lời nói của đại phu này, cảm thấy có lẽ ta cũng không phải hư danh nên vội vàng đến mời, ta nói có đúng không?"
"Vâng, là tiểu nữ thiếu hiểu biết, không biết y thuật của Tạ đại phu, là lỗi của tiểu nữ, mong Tạ đại phu tha thứ." Lục Văn Tình vội vàng xin lỗi.
Tạ Quảng Bạch thấy vậy liền khẽ gật đầu: "Không hề tìm lý do để tránh nặng tìm nhẹ, cũng coi như là người thành thật, hơn nữba người bệnh là đại ca của ngươi thì vốn dĩ muội muội như ngươi lo lắng cũng là điều đương nhiên."
"Nói đi nói lại thì cũng là do danh tiếng của ta chưa được vang dội, ngay cả một gia đình như nhà ngươi mà cũng chưa nghe qua danh tiếng của ta thì thật sự là…." Có chút mất mặt.
"Là sai lầm của tiểu nữ, ở chỗ này rót trà xin lỗi Tạ đại phu, chỉ là gia huynh đang bệnh nặng, mong Tạ đại phu có thể dời bước đi khám bệnh cho đại ca."
Lục Văn Tình sợ Tạ Quảng Bạch vì chuyện này mà tức giận nên vội vàng vén áo hành lễ: "Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho gia huynh thì tiểu nữ nhất định sẽ cảm ơn ngài đầy đủ."
"Cảm ơn với không cảm ơn gì thì nói sau, trước tiên đi khám bệnh đã." Tạ Quảng Bạch nói: "Nhưng mà ta cũng phải nói trước cho ngươi biết, nếu như người khác đối xử với ta như vậy thì ta đã sớm phất tay áo rời đi rồi, bây giờ nguyện ý khám bệnh cho đại ca ngươi cũng là bởi vì đã nhờ các ngươi mà ta có thể thuận lợi đi vào huyện thành, không chậm trễ việc đi tìm đệ đệ của ta mà thôi."
"Được rồi, cũng không nói mấy lời vô nghĩa nữa, nhanh chóng dẫn ta đi xem đại ca đang bệnh nặng kia của ngươi đi."
"Tạ đại phu mời đi theo ta." Lục Văn Tình cung kính dẫn đường đi phía trước, mời Tạ Quảng Bạch đi khám cho Lục Cảnh Nghiễn.
Tần đại phu bởi vì nhìn thấy Tạ Quảng Bạch nên rất phấn khởi, bây giờ cũng không cảm thấy mệt nhọc nữa, muốn đi theo để xem quỷ y trong lời đồn sẽ lợi hại như thế nào.
Tạ Quảng Bạch đi vào trong phòng của Lục Cảnh Nghiễn, trước tiên nhìn khuôn mặt của hắn, sau đó lật mí mắt lên nhìn, cuối cùng thì mới bắt mạch.
Một lát sai, nhíu mày "Hả" một tiếng.
"Tạ thầy thuốc, bệnh tình của đại ca ta không được tốt hay sao?" Lục Văn Tình thấy ngay cả quỷ y như trong lời nói của Tần đại phu cũng có sắc mặt khó coi thì càng thêm lo lắng.
"Bệnh?" Tạ Quảng Bạch nhìn Lục Văn Tình liếc mắt một cái, sau đó lắc đầu: "Hắn không có bệnh!"
"Không có bệnh? Vậy đại ca của ta…." Lục Văn Tình vô cùng ngạc nhiên: "Vì sao lại ho khan rồi sốt cao và hôn mê bất tỉnh?"
"Hắn bị trúng độc."
"Trúng độc?" Lục Văn Tình ngạc nhiên và sợ hãi.
"Là trúng độc." Tạ Quảng Bạch nói: "Sau khi trúng độc này thì sẽ có triệu chứng như bị cảm cúm bình thường, ho khan và sốt, nếu là đại phu bình thường thì chắc chắn sẽ không nhìn ra được."
"Người hạ độc cũng có chút cẩn thận, đầu tiên chỉ dùng một lượng nhỏ để đai ca của ngươi nhìn qua giống như đang bị cảm cúm, đợi đến thời gian dài thì đai ca ngươi cũng sẽ dần dần dầu hết đèn tắt, không còn phương pháp gì để xoay chuyển trời đất nữa."
"Vậy vì sao đại ca của ta tối nay lại đột nhiên bị bệnh nặng?" Lục Văn Tình hỏi.
"Thời gian này chắc hẳn là vị Tần đại phu này khám bệnh, mặc dù hắn không nhìn ra đã trúng độc, nhưng dùng thuốc vẫn có tác dụng giải độc, người nọ có lẽ là cảm thấy độc dược sắp được giải nên liền dứt khoát bỏ thêm lượng lớn hơn."
Tạ Quảng Bạch nói: "Một khi phân lượng của độc dược nhiều thêm một chút thì sẽ hung mãnh hơn nên đại ca ngươi tất nhiên là không chịu nổi."
"Vậy độc dược này có giải dược hay không?" Tần đại phu hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT