Vì thế Tô Mộc Lam liền mua một ít thịt dê về, chuẩn bị xử lý một phen, đến nửa buổi chiều cho vào hầm, như vậy chờ đến trước nửa đêm khi Bạch Thạch Đường trở về thì có thể ăn được.
Dự định như vậy, Tô Mộc Lam mang miếng thịt dê lớn ở trong sân ra, cắt thành miếng nhỏ thích hợp.
Đang bận rộn liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Không kịp phỏng đoán tiếng động truyền ra từ chỗ nào, một làn váy đỏ màu hạt lựu liền lóe vào trong sân.
"Ngươi là……" Tô Mộc Lam nhìn cô bé xấp xỉ tuổi với nàng ở trước mắt này, đoán chừng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp diễm lệ, hơi kinh ngạc một chút.
Người tới nhoẻn miệng cười cười, "Ta tới tìm Bạch Thạch Đường."
Tươi cười xán lạn, như là đóa hoa nở bung trong ngày hè, khiến người ta không dời mắt được.
Tới tìm Bạch Thạch Đường sao?
Tô Mộc Lam ngẩn người.
Một cô nương trẻ tuổi tới tìm Bạch Thạch Đường …
"Người đâu? Không ở nhà sao?"
"Có phải là đi vận chuyển hàng hóa rồi hay không? Hoá ra tính tình này vẫn không thay đổi, mặc kệ là kiếm được nhiều hay ít bạc, vẫn như con trâu vậy, chẳng biết nghỉ một chút."
Nữ tử tựa như lầm bầm lầu bầu, lại tựa như đang nói chuyện cùng Tô Mộc Lam vậy, quơ quơ roi ngựa trong tay, chắp tay sau lưng đi qua đi lại dạo vài bước ở trong sân, còn thuận thế đánh giá toàn bộ cái sân một chút, "Không ngờ rằng nhà hắn còn rất lớn, nhiều phòng ốc như vậy …"
"Nói vậy thù nếu ta ở nơi này, hẳn là cũng có chỗ ở." Tô Mộc Lam nheo nheo mắt.
Xem bộ dạng này thì chắc chắn nữ tử kia quen biết với Bạch Thạch Đường, hơn nữa rất thân thiết.
Hơn nữa là người quen mà hai ba năm trước khi Bạch Thạch Đường mất trí nhớ mà quen.
Tình tiết nam chủ trong lúc mất trí nhớ, bởi vì quên chính mình có gia thất, tình đầu ý hợp với nữ tử khác, sau đó quyết định ra hôn ước, thậm chí kết hôn làm vợ chồng lập tức nảy lên trong lòng…
Không thể nào, thật sự sẽ tiếp diễn tình tiết cẩu huyết như vậy sao?
Tô Mộc Lam đỡ trán, đè ép nỗi lòng phức tạp xuống, một hồi lâu sau mới khó xử mà mở miệng, "Xin hỏi ngươi là người phương nào? Xưng hô như thế nào…"
"Ngươi hỏi ta a."
Nữ tử liền nhảy tới trước mặt Tô Mộc Lam, đôi tay chống nạnh, cười nói, "Vậy có lẽ ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ mới được." Tỷ tỷ?
Đúng là thê tử mà trong lúc Bạch Thạch Đường mất trí nhớ đã cưới về!
Cho nên nàng ta mới cảm thấy chính mình là chính thê, mà nàng chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp hay sao?
Tô Mộc Lam cảm thấy cổ họng của mình hơi nghẹn lại, giọng nói trở nên nghẹn ngào, "Thật sao…"
"Đương nhiên." Nữ tử nở nụ cười tươi đẹp xán lạn, "Ngươi chính là Bạch Thủy Liễu hả, lúc trước ta có nghe nói qua về ngươi, năm nay ngươi mới mười ba tuổi, ta năm nay chính là 17 tuổi, đương nhiên ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."
"Trước đó nghe nói ngươi tuổi tác tuy không lớn, nhưng tay nghề nấu ăn rất tốt, lời đồn này đúng là không ngoa, vừa rồi thấy ngươi thái thịt, kỹ thuật xắt rau không tồi, ngươi đang chuẩn bị làm món thịt dê hầm để ăn hả?"
Khi nữ tử nói chuyện, lại nhìn xung quanh trái phải một phen, "Haiz, chỉ có một mình ngươi ở nhà sao? Nương ngươi đâu, còn có các đệ đệ muội muội của ngươi đâu?"
Tô Mộc Lam, "……"
Tóm lại, người này coi nàng trở thành Bạch Thủy Liễu?
Nàng ta bảo Nạch Thủy Liễu gọi nàng là tỷ tỷ, vậy thì nàng ta chắc là không phải mối quan hệ kia như chính mình phỏng đoán?
Vậy nàng ta là ai……
Tô Mộc Lam "hồi tỉnh" trở lại, ho nhẹ một tiếng, "Cái đó … Thủy Liễu đi đến Hồng Vận Lâu ở phủ thành học nấu ăn, hiện tại không ở nhà, những đứa trẻ khác đều đi đến lớp học trong tộc đi học, vẫn còn chưa tan học."
"Vậy sao, cũng không ở nhà sao…" Đầu tiên nữ tử gật gật đầu, tiếp đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở to hai mắt nhìn Tô Mộc
Lam, "Nói như vậy thì ngươi chính là …"
"Đúng vậy, ta là nương tử của Bạch Thạch Đường."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT