Nữ tử khép lại khuôn miệng đang há hốc của chính mình lại, roi ngựa trong tay cắm vào eo, tiến lên liền nắm lấy tay của Tô Mộc Lam, từ trên xuống dưới hết sức kích động đến hoảng hốt, "Ngài là tứ thẩm thẩm sao?" "Chào tứ thẩm thẩm!" Tứ thẩm thẩm?
"Ngươi là……" Tô Mộc Lam xoay chuyển đầu óc nhưng mà càng không dự đoán được.
"Cháu tên là Vạn Tân Nguyệt." Vạn Tân Nguyệt cười, đôi mắt híp lại như một sợi chỉ.
Tô Mộc Lam suy nghĩ trong chốc lát, định thăm dò hỏi, "Cháu là thiên kim nhà Vạn hội trưởng à?"
Nàng từng nghe Bạch Thạch Đường kể về chuyện lúc trước hắn ở thương hội, người cầm đầu tên là Vạn Bằng Vân, năm nay ngoài 40 tuổi, là một vị siêu quần tuyệt luân trong giới làm ăn buôn bán, cực kì giàu có, hơn nữa không chỉ là người có đầu óc buôn bán mà còn rất có thủ đoạn.
Hơn nữba người này thích làm việc thiện, trọng tình trọng nghĩa, Bạch Thạch Đường vô cùng tôn trọng hắn ta.
Mà Bạch Thạch Đường sau khi vào thương hội, bởi vì tính cách kiên định, làm việc đúng bổn phận, cho nên đám người Vạn Bằng Vân vô cùng hài lòng, liền kết bái làm huynh đệ, thành huynh đệ kết nghĩa.
Bạch Thạch Đường nhỏ tuổi nhất, đứng ở vị trí thứ tư, cho nên Vạn Tân Nguyệt liền gọi hắn làm tứ thúc thúc.
Không ngờ rằng, trước mắt vị này lại là con gái của Vạn Bằng Vân.
"Cái gì mà thiên kim hay không thiên kim, hội trưởng sẽ không thăng chức, cháu thà rằng không cần thân phận này."
Vạn Tân Nguyệt bĩu môi, dường như cực kì bất mãn đối với chuyện này, nhưng trong lòng lại tràn đầy phấn khởi đối với Tô Mộc Lam,, trong đôi mắt chứa đầy ánh sao lấp lánh, "Có điều tứ thẩm thẩm à, thẩm đúng là trẻ thật, làm hại cháu còn tưởng rằng thẩm là
Thủy Liễu nữa đó."
Khi nói lời này, Vạn Tân Nguyệt có hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Khung xương của Tô Mộc Lam nhỏ nhắn, dáng vóc tuy không coi là thấp, trên người không phải là không có thịt, nhưng vì khung xương nên khiến cho người ta có cảm giác nàng có vóc người nhỏ dài.
Tô Mộc Lam ngày thường vô cùng chú trọng đến việc bảo dưỡng làn da, khuôn mặt được chăm sóc như trứng gà bóc vỏ vậy, bình thường giữ khoảng cách nhìn thì ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy được.
Lúc này nếu ném nàng vào trong đám người, người khác cũng chỉ nghĩ nàng là cô nương trong nhà chưa lấy chồng.
Nhưng Thủy Liễu mới mười ba, Vạn Tân Nguyệt coi nàng thành Bạch Thủy Liễu, thật sự là hơi phóng đại quá.
Nhưng Vạn Tân Nguyệt chưa từng gặp cả nhà nàng, đối với đám trẻ nhà nông, cho dù cha mẹ đều còn sống, cũng đều coi trưởng tỷ như mẹ, gánh vác trọng trách trông giữ đệ đệ muội muội, 13 - 14 tuổi đều giống như ông cụ non, nếu dáng dấp cao ráo một chút, bị người khác coi như là mười sáu, mười bảy tuổi cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ Vạn Tân Nguyệt thấy Tô Mộc Lam còn trẻ tuổi, nên chỉ nghĩ đến tình huống này.
Điều này coi như trùng hợp, cũng không gây ác cảm đối với sự tinh quái của Vạn Tân Nguyệt, nói ngọt dỗ dành nàng vui vẻ.
Nhưng mặc kệ có phải có tình hay không, đã là con người thì ai chẳng thích nghe những lời ngon tiếng ngọt.
Đặc biệt là nữ nhân, chỉ cần khen nàng trẻ tuổi xinh đẹp, cho dù cho mất hứng đến cũng có thể tiêu tán sạch sẽ.
Tô Mộc Lam cũng không ngoại lệ.
Lúc này tâm trạng có thể nói rất tốt, Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười, "Cháu khen tứ thẩm thẩm trẻ tuổi, tứ thẩm thẩm cực kì cao hứng."
"Cháu xem ta bày, cháu đã tới được một lúc rồi, thế mà ta vẫn để cháu đứng ở trong sân, mau mau vào nhà bên trong nghỉ một chút, ta rót một ly trà nóng cho cháu."
Tô Mộc Lam vội vàng buông dao phay trong tay trong tay ra, tháo tạp dề, dẫn Vạn Tân Nguyệt vào nhà chính ngồi.
Sau đó bưng trà nóng, cầm các loại trái cây, điểm tâm tới.
Có lẽ Vạn Tân Nguyệt vừa khát lại vừa đói, từ lúc bắt đầu ngồi xuống đã uống ba ly trà, các loại điểm tâm ăn liền một lúc bốn năm miếng, thấy Tô Mộc Lam cầm bánh đậu phộng tới, lại vội vàng nhét vào trong miệng.
"Ăn chậm một chút, có rất nhiều thức ăn điểm tâm, nếu đói bụng thì ta nấu bát mì cho cháu ăn nhé? Nấu cũng nhanh thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT