Lão già thúi này, chính mình ở nhà nằm một ngày, chẳng làm việc gì hết, còn bắt bẻ người khác trở về muộn, nấu cơm muộn cho hắn, làm hại hắn bị đói sao?

Thật đúng là mới ngừng nghỉ được hai ngày, lại bắt đầu muốn ăn đòn rồi!

Khuôn mặt Tống thị sa sầm lại, bước một bước dài vào nhà chính, chuẩn bị cãi cọ một trận với Ngụy Đại Hữu.

Kết quả nhìn thấy trên bàn ăn trong nhà chính tràn đầy thức ăn, lập tức sửng sốt.

Sáu món đồ ăn, có lạnh có nóng, có thịt có rau, mỗi bát cơm đều múc đầy cháo hạt gạo kê, vẫn đang bốc hơi nóng, hiển nhiên là vừa mới mang lên.

"Này……" Tống thị không thể tin tưởng mà nhìn về phía Ngụy Đại Hữu, "Là ông làm sao?"

"Sao." Ngụy Đại Hữu lập tức nhướn lông mày lên cao "Không phải ta làm thì chẳng lẽ chó làm chắc? Bà có chuyện gì vậy, sao càng ngày càng nói chẳng lên lời thế." "Không phải, ta không phải …" Hơi không thể tin được mà.

Nhưng không đợi Tống thị nói hết lời, Ngụy Đại Hữu liền không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, "Được rồi, nhanh vào đi, đồ ăn đều sắp nguội rồi, hai đứa bé chơi chơi quay cuồng, lúc trở về liền nằm bẹp trên giường, nhanh gọi dậy."

"Được, ta sẽ đi gọi." Lúc này Tống thị cũng phục hồi tinh thần lại, khóe miệng treo nụ cười, nhưng lại không quên trêu ghẹo Ngụy Đại Hữu, "Lão già nhà ông, cuối cùng cũng biết nhớ thương bọn nhỏ."

"Nhớ thương cái gì mà nhớ thương? Làm một bàn lớn đồ ăn như vậy, nếu không gọi bọn nó dậy ăn, đồ ăn thừa thì biết làm thế nào? Thế không phải lãng phí tiền thì là gì?"

Ngụy Đại Hữu vẫn cứ trừng mắt nhìn về phía Tống thị l, quát, "Mụ già bà hiện tại cũng càng ngày càng kì cục, trong tay mới có ít tiền đã cả ngày muốn lãng phí……"

Tống thị nghe Ngụy Đại Hữu nói lời này liền bĩu môi.

Không thể không nói, Ngụy Đại Hữu há mồm ra nói câu nào là khiến người ta ghét câu ấy, vốn là chuyện tốt, hắn góp sức lực, con gái và con rể thấy nhất định cũng rất phấn khởi, cả nhà hoà thuận vui vẻ có gì không tốt chứ?

Thế mà Ngụy Đại Hữu cứ vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, không chịu cúi thấp đầu, muốn hòa hoãn quan hệ cùng con gái và con rể nhưng lại không muốn bỏ cái mặt ra, thế là thế nào chứ?

Có điều nếu đã lui một bước mà nói, Ngụy Đại Hữu không cúi đầu thì không cúi đầu đi, chỉ cần không cố ý gây sự, sau lưng tình nguyện cố gắng thì thời gian qua lâu, con gái và con rể cũng có thể biết suy nghĩ trong lòng hắn …

Tống thị cảm thấy vẫn có hy vọng.

Sau ngày mười lăm tháng tám, các hộ nhà nông bắt đầu bận việc thu hoạch.

Ngô, đậu phộng, đậu nành, bông, khoai lang đỏ…

Lần lượt thu hoạch từng loại cho vào trong nhà, chờ thu hoạch xong những loại này thì bắt đầu bận rộn trồng lúa mì vụ đông.

Tính đi tính lại thì cũng phải mất thời gian một tháng bận rộn mới xong việc.

Việc nhà nông bận rộn, bên chỗ của Bạch Thạch Đường cũng không thanh nhàn.

Từ bắt đầu cuối thu tới cuối năm, là thời điểm Linh Lung Các buôn bán chạy nhất, hai cửa hàng ở huyện thành và phủ có thể nói việc buôn bán mỗi ngày đều phát đạt, rất nhộn nhịp.

uôn bán phát đạt thì hàng hóa phải bảo đảm sung túc.

Bạch Thạch Đường làm việc cẩn thận ổn thỏa, mỗi lần hàng hóa về đều tự mình đi đến bến tàu tiếp nhận.

Trong huyện thành có bến tàu ở bên cạnh huyện Ngân, một chuyến đi mất hơn nửa ngày, khi mang hàng hóa trở về, bởi vì đi càng chậm một chút nên càng cần nhiều thời gian hơn.

Cơ bản là một đến một đi, cho nên Bạch Thạch Đường sẽ đi ra ngoài suốt một ngày một đêm.

Thấy Bạch Thạch Đường bận rộn vất vả, Tô Mộc Lam liền cân nhắc làm một ít thức ăn để chiêu đãi ổn thỏa một chút.

Thu qua đông tới, khí lạnh tái tê, thịt dê aamsm áp hầm chín nhừ là thích hợp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play