Quan trọng nhất chính là Bạch Thạch Đường đã trở lại.

Đó chính là chủ nhà mà trong tay từng dính máu, ngộ nhỡ thấy hắn thì sẽ trả thù cho Tô Mộc Lam, nếu thế e là hắn chẳng còn chân mà đi nữa.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Trương Cốc không dám tới nữa.

Thậm chí khi Trương thị mang đồ vật cho hắn, cũng là lén lút đi từ thôn Bạch Gia ra, lặng lẽ mang cho hắn.

Mặc dù có thứ cần lấy, nhưng tưởng tượng đến những việc này, Trương Cốc vẫn phải nín thở.

Nhưng mà, hắn rất nhanh không nín thở nữa, bởi vì hắn nhìn thấy Tiểu Thúy.

Trương Cốc đi vội vài bước, đuổi theo, "Yo, đây không phải là Tiểu Thúy muội muội sao."

Tiểu Thúy thấy Trương Cốc tìm nàng nói chuyện, cũng không cất tiếng đáp lại, chỉ cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

"Ai nha, vội vã như thế làm gì, muội tới thôn Trương Gia chúng ta làm gì, có phải muốn tìn ta hay không?" Trương Cốc cười khà khà "Không nói điêu chứ, Tiểu Thúy muội muội lớn lên thật đẹp, chỉ tiếc số mệnh không tốt, vào nô tịch, nếu không muội theo ta, ta mua muội về, thế nào?"

Tiểu Thúy chẳng qua chỉ mới mười bốn tuổi, từ trước ở nhà chủ cũ là nha hoàn cấp thấp, mỗi ngày chỉ cần cúi đầu làm việc là được, tới nhà Phùng thị càng không cần nghĩ quá nhiều, chưa từng gặp qua lợi người nào như Trương Cốc từ lời nói đến việc làm đều toát lên vẻ đê tiện, cô bé xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ như quả táo.

Càng không dám phản ứng lại với Trương Cốc, Tiểu Thúy cắn môi, chạy nhanh về phía trước, ý định tránh xa hắn.

"Ấy ấy ấy, đừng đi mà, gọi ca ca nghe một câu……" Trương Cốc thấy Tiểu Thúy thẹn thùng, càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, duỗi tay muốn kéo Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy sợ tới mức cầm giỏ tre chạy.

Kết quả bởi vì sợ hãi, không chú ý vướng vào rễ cây bên cạnh, ngã "bịch" một cái xuống mặt đất.

"Muội xem muội kìa, ** muội đừng quá lo lắng, nào, ta đỡ muội dậy." khuôn mặt Trương Cốc tràn đầy nụ cười xấu xa.

"Ngươi đừng tới đây……" sắc mặt của Tiểu Thúy trắng bệch, dường như khóc thành tiếng.

"Ấy ấy ấy, muội làm sao thế."

Giọng nói còn chưa hết, một đám dê mênh mông cuồn cuộn chạy tới, đấu đá lung tung, đâm vào người Trương Cốc.

Có mấy con dê đoán chừng là nhận được Trương Cốc, lúc này nhìn hắn, duỗi đầu lấy sừng dê đi đâm.

Sừng dê cứng rắn sắc bén, đâm đến mức Trương Cốc la oai oái, kêu cha gọi mẹ.

"Ngươi làm sao vậy, ngươi chăn dê kiểu gì thế?" Trương Cốc choáng váng, đau đến mức nhe răng trợn ngươmắt, nhìn về phía Trương Môn Nghĩa gào lên, "Mặc kệ dê của nhà ngươi, ta phải bắt về giết!"

"Ngươi thử xem?" Trương Môn Nghĩa cụp mí mắt lại, hé mắt liếc Trương Cốc.

Giọng nói trầm thấp, lại vững chắc như đinh đóng cột, trên mặt tràn đầy vẻ hung dữ.

Thậm chí Trương Môn Nghĩa còn giơ giơ roi trong tay lên, lại hỏi Trương Cốc lần nữa, "Thử xem?"

Trương Cốc lập tức ngậm miệng lại.

Hắn thật sự không muốn thử.

Có điều loại chuyện như thế này, cũng không phải là lầm đầu tiên hắn bị Trương Môn Nghĩa phá hủy, trong lòng Trương Cốc vẫn rất sợ hãi, "Môn Nghĩa ca, ca nhìn ca kìa, ta chỉ đùa giỡn mà thôi, ca tưởng thật làm gì."

"Lời này, ngươi tốt nhất nên nói với Tam tỷ phu ngươi, xem Tam tỷ phu ngươi đáp lại ngươi như thế nào" Trương Môn Nghĩa hừ một tiếng, "Ta đoán, hiện tại không đơn giản chỉ có Tam tỷ phu ngươi, e là toàn bộ thôn Bạch Gia sẽ không tha cho ngươi."

Tiểu Thúy là nha hoàn mà Bạch Kim Bắc mua về nhà.

Bạch Kim Bắc hiện tại ở thôn Bạch Gia làm xưởng chính là hô mưa gọi gió, có thể nói người của nửa thôn Bạch Gia đều dựa vào cái xưởng này để sinh hoạt, cho nên đương nhiên cũng sẽ bênh vực nhà Bạch Kim Bắc.

Bao gồm Tiểu Thúy.

Trương Cốc thay đổi sắc mặt, vẫn cứng miệng đáp, "Nô bộc mua về đâu được coi là người, đưa tiền thì sẽ phải làm việc mua vui, tính mạng cũng không phải là của chính mình, hứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play