Nếu thật sự không nghĩ được món gì thì hỏi ý kiến của Tô Mộc Lam.

Hướng dẫn một lần thì có thể làm tương tự đến bảy phần...

Hiện tại ở trong nhà Phùng thị, cô bé có thể một mình đảm đương một phía.

Tiểu Thúy nấu cơm ngon, cũng thích sạch sẽ, nhà bếp dọn dẹp cũng tốt, Phùng thị rất yên tâm.

Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Phùng thị cầm túi tiền đưa cho Tiểu Thúy, "Nếu không thì đi thôn Trương Gia kia nhìn xem, có bán thịt dê hay không, nếu có thì mua một ít về, buổi tối ăn thịt dê hầm đi, sườn dê cũng được."

"Đúng vậy, mua nhiều một chút, buổi tối cũng hầm nhiều vào."

"Đúng rồi đúng rồi, cùng với cả mì nữa, buổi tối ăn mì kết hợp với canh thịt dê, ăn cũng ngon."

Phùng thị thao thao bất tuyệt mà nói, thậm chí khi nói những lời này còn liếm liếm môi, nuốt một ngụm nước miếng.

Không phải nói chuyện chứ nhảy cái này vẫn có phần hơi mệt, lúc này cảm giác có thể ăn hết một con dê.

"Được rồi, cháu sẽ đi ngay." Tiểu Thúy nhận lấy túi tiền, hưng phấn mà cầm giỏ tre đi ra ngoài.

Tô Mộc Lam nhìn Phùng thị, vỗ trán thở dài.

Đã nói là quản lý cái miệng rồi mà?

Có điều ngày thường Phùng thị quen thói ham ăn, lúc này chợt bảo nàng ấy lập tức khống chế thì sợ là không có khả năng, chỉ có thể tiến hành dần dần, từ từ bớt đi.

Tô Mộc Lam ho nhẹ một tiếng, thu hồi vẻ bất đắc dĩ trên mặt, nói, "Đứa nhỏ Tiểu Thúy này đúng là rất chăm chỉ, làm việc cũng không lề mềi."

"Đúng vậy, cha mẹ chồng cũng khen con bé, nói con bé không ngu ngốc, tay cũng tháo vát." Phùng thị nói, "Thức ăn vặt hàng ngày trong nhà đều không cân đong đo đếm, nhưng không hé răng nói, con bé cũng tuyệt đối không lấy nửa cái, lúc nào cho thì mới bằng lòng duỗi tay tiếp nhận."

"Đáng tiếc là số mệnh không tốt."

Đúng là số mệnh không tốt, không có cha mẹ, còn thành nô tịch.

"Gặp được nhà tẩu chẳng phải là tốt số rồi sao?" Tô Mộc Lam mím môi cười nói.

"Thế cũng đúng, ít nhất ta không khắt khe như nhà người ta, cũng không nhiều chuyện như vậy." Phùng thị nói, "Trước kia Tiểu Thúy cũng không tốt, trước đó ở nhà của chủ nhân cũ là nha hoàn tam đẳng, địa vị thấp, thường xuyên bị người ta bắt nạt, có đôi khi ăn cơm còn không đủ no."

"Còn nói may là chủ nhân ban đầu chuyển đi nên mới tới nơi này, bằng không chờ con bé qua mười lăm mười sáu tuổi sẽ bị gả cho gã sai vặt, còn nói địa vị con bé thấp, sợ là còn không xứng với gã sai vặt, chỉ có thể đưa cho người tuổi tác lớn một chút làm vợ kế, nói nghe rất thê thảm, ta nghe thấy mà rớt nước mắt."

Phùng thị là người có tấm lòng lương thiện, Tiểu Thúy gặp được một chủ nhà như vậy thật sự là chuyện vô cùng may mắn.

Tô Mộc Lam nói chuyện với Phùng thị, bên này, Tiểu Thúy đang đi về phía thôn Trương Gia.

Một mặt tính toán buổi tối hầm món thịt dê hoặc là sườn dê như thế nào, mắt khác lại thấy ven đường có rau mầm rau chổi đót xanh non ** nên tiện tay nhổ mấy cây.

Trở về hấp mầm chổi đót lên để ăn, hoặc trực tiếp ăn hay cho vào xào ăn đều được.

Chờ đến khi tới gần thôn Trương gia, Tiểu Thúy nhìn thấy Trương Cốc tới.

Trương Cốc là đệ đệ của Trương thị, Tiểu Thúy ở thôn Bạch Gia một thời gian lâu như vậy nên cũng biết, đồng thời cũng biết Trương Cốc không phải là người tốt, vì vậy vội vàng cúi thấp đầu, bước nhanh về phía trước, chuẩn bị đi lướt qua.

Mà Trương Cốc chậm rì rì đi trên đường, trong tay cầm một bao điểm tâm.

Đây là thứ mà vừa rồi Trương thị tới đưa cho hắn.

Trương Cốc vốn cảm thấy không muốn sửa soạn bữa tối, định đi tới nhà Trương thị để ăn chực một bữa, nhưng ngẫm nghĩ một lát liền quyết định không đi.

Trước đó hắn trèo tường sân vào nhà Tô Mộc Lam, người của thôn Bạch Gia đều rất ghét hắn, thấy hắn hận không thể chộp lấy cái cuốc đánh chết hắn, Bạch Nhị Ngưu cũng không thích hắn, chỉ cần thấy hắn thì cũng chẳng cho ăn cơm, nhất định phải đuổi người đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play