"Tính mạng củba người ta có phải của chính mình hay không ta không biết, ta chỉ biết roi này trong tay ta thì là của chính ta."

Giọng nói vừa dứt, một tiếng "chát" vang lên, Trương Môn Nghĩa quẳng roi trong tay ra ngoài, đánh thẳng vào cánh tay Trương Cốc.

Trương Cốc đau đến mức nhảy nhót tại chỗ.

Trương Môn Nghĩa lại "chát chát" hai cai, mạnh mẽ vụt roi trong tayi xuống.

Trương Cốc ôm đầu trốn khắp nơi, vừa trốn vừa hùng hùng hổ hổ chạy mất.

"Coi như thằng nhãi ngươi chạy nhanh." Trương Cốc phỉ nhổ xuống mặt đất, hô vài tiếng, gom đàn dê lại với nhau, tránh cho đàn dê chạy lung tung khắp nơi, chạy đến đồng ruộng củba người khác.

Tiểu Thúy thấy Trương Cốc đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, đứng lên khỏi mặt đất, "Cảm ơn Trương đại ca."

"Khách sáo, thằng nhãi này thèm ăn đòn ấy mà." Trương Môn Nghĩa nói, "Mấy ngày hôm trước còn có ý định với dê của ta, lại muốn trộm dê đi ăn, ta thấy lần trước đánh hắn quá nhẹ, thằng nhãi này lành sẹo liền quên đau, lại bắt đầu gây chuyện."

"Có điều muội cũng đừng sợ, thằng nhãi khốn nạn này bề ngoài nhìn có vẻ vô pháp vô thiên, thực tế chính là tên nhát gan, nuôi chỉ cần nảy sinh ác độc một chút, hắn cũng không dám, lần tới gặp hắn thì tỏ ra lợi hại một chút."

"Ta nhớ kỹ." Tiểu Thúy gật gật đầu, khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ cảm kích nhìn về phía Trương Môn Nghĩa, "Chẳng qua mấy chuyện này dù gì vẫn là nhờ Trương đại ca, cho nên vẫn phải cảm ơn Trương đại ca."

Có người được giúp việc, không biểu đạt ra lòng biết ơn thì trong lòng e là cũng khó chịu.

Trương Môn Nghĩa liền không ngăn trở nữa, chỉ gãi cái ót hỏi "Muội tới thôn Trương Gia có việc gì sao?"

"Ta tới tìm Trương đại ca." Tiểu Thúy lúc này mới nhớ đến mục đích tới đây của chính mình, nói, "Thím trong nhà buổi tối muốn ăn thịt dê hầm, ta liền tới nhìn xem trong nhà Trương đại ca có bán thịt dê hay không."

"Đúng là có, có điều còn thừa không nhiều lắm, chỉ thừa nuột ít xương sườn dê, muội xem có muốn hay không." Trương Môn Nghĩa nói, "Thịt dê và chân dê bán nhanh, đều bán hết rồi."

"Xương sườn cũng được, có lẽ thím muốn ăn mùi vị này." Tiểu Thúy nói.

"Thế thì được, tới trong nhà đi." Trương Môn Nghĩa lắc lắc roi trong tay, vội vàng dẫn đàn dê đi về nhà.

Để Tiểu Thúy chờ ở cửa, Trương Môn Nghĩa đi vào cầm xương sườn, khi đi ra thì cầm theo đòn cân, cân trọng lượng cho Tiểu Thúy, tính tiền.

Cuối cùng, lại cho Tiểu Thúy thêm một cục xương to còn dính thịt nói "Lấy về mà hầm canh, nấu mặt cũng ăn khá ngon."

"Cảm ơn Trương đại ca." Tiểu Thúy luôn miệng nói cảm tạ, xách theo giỏ tre nặng trĩu trở về.

Trương Môn Nghĩa hơi sợ Trương Cốc lại đến gây chuyện phiền phức, liền ở cửa không đi, chỉ nhìn Tiểu Thúy dần dần đi xa.

Mà Tiểu Thúy bước nhanh một lúc lâu, thấy đã ra khỏi địa giới thôn Trương Gia, nghĩ tên Trương Cốc kia hẳn là không tới gây chuyện phiền phức nữa, liền đặt giỏ tre nặng trĩu xuống mặt đất, há miệng thở hổn hển.

Tên Trương Cốc này thật đáng giận, khi trở về phải nói một tiếng với thúc thúc và thím mới được.

Trước đây Tiểu Thúy cũng bị người ta bắt nạt ở trong viện lớn của nhà cao cửa rộng, khi bị bắt nạt mà đánh trả sẽ bị bắt nạt ác hơn, nhưng nếu có thể tìm được chỗ dựa thì những người đó sẽ không dám nữa, nhưng nếu không có, những người đó sẽ cho rằng ngươi rất dễ bắt nạt, cũng sẽ thường xuyên bắt nạt ngươi.

Tiểu Thúy hiểu rõ đạo lý này, hạ quyết tâm trở về muốn nói một câu với Phùng thị.

Có điều chuyện ngày hôm nay dù gì vẫn phải cảm ơn Trương Môn Nghĩa, sau này có cơ hội, vẫn phải cảm ơn hắn tử tế.

Tiểu Thúy ngẫm nghĩ, quay đầu lại theo bản năng nhìn về phía nhà của Trương Môn Nghĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play