Chờ đến trưa, Bạch Thạch Đường đã trở lại.

"Thế nào, có gặp Cố đại nhân không?"

"Gặp được..." Bạch Thạch Đường cười nói, "Đã đưa rau bắp cải bào sợi muối và củ cải muối qua đó, cũng nói đến chuyện mời Cố tiểu thư tới nhà ở vài ngày, Cố tiểu thư rất vui vẻ, Cố đại nhân cũng đồng ý."

"Nói là ở nhà thu dọn một ít đồ vật, ngày mai sẽ sai người đưa Cố tiểu thư tới đây, ta đoán sáng sớm ngày mai sẽ đến."

Cố Vân Khê ước gì được ở chỗ này, có lẽ chờ đến buổi sáng ngày mai, chắc chắn sẽ xuất phát sớm, Bạch Thạch Đường nói sáng sớm ngày mai, đúng là phù hợp với tính tình của cô bé.

Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười, "Nói không chừng, có thể theo kịp về đến nhà ăn cơm sáng."

"Ăn cơm sáng sao?"

Người và giọng nói cùng một lúc bay vào sân, thậm chí người còn nhanh hơn so với giọng nói một chút.

Cố Vân Khê ngẩng mặt, chớp đôi mắt, khuôn mặt tràn đầy kì quái nhìn Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam, "Hiện tại không phải nên ăn cơm trưa sao? Vì sao lại muốn ăn cơm sáng?"

"Chẳng lẽ là bởi vì hai người bá bá cùng bá nương bận rộn suốt một buổi sáng, hiện tại còn chưa kịp ăn cơm sáng sao? Không có việc gì, không có việc gì, vừa vặn cháu mang theo rất nhiều điểm tâm tới, hai người bá bá và bá nương có muốn ăn một ít trước để lót bụng hay không?"

"Vân Khê, sao cháu lại……"

Tô Mộc Lam kinh ngạc nhìn Cố Vân Khê.

Không phải nói, muốn thu dọn một ít đồ vật, buổi sáng ngày mai lại đến sao?

Cố Vân Khê biết Tô Mộc Lam muốn nói gì, cười hì hì nói, "Cháu ở nhà thật sự không thể chờ đợi được, liền năn nỉ cha cháu sớm một chút đưa cháu lại đây, cha cháu không lay chuyển được cháu, đành phải sai người đưa cháu đến đây trước."

Tô Mộc Lam cùng Bạch Thạch Đường liếc nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.

Hai người bọn họ vừa rồi còn đang suy đoán, cảm thấy Cố Vân Khê có lẽ sẽ không đợi được ăn xong cơm sáng ngày mai sẽ xuất phát, thật sự không ngờ rằng ngay cả bữa cơm trưa hôm nay cũng không chờ kịp, trực tiếp chạy tới.

"Tới vừa vặn." Tô Mộc Lam cười xoa xoa đầu của Cố Vân Khê, "Chờ một lát nữa Lập Hạ và mấy đứa trẻ tan lớp học trong tộc về, ta sẽ làm một bữa cơm trưa thật ngon cho mấy đứa ăn." "Vâng." Cố Vân Khê hưng phấn gật gật đầu.

Cô bé đã từng tới đây trước đó, bây giờ đã tự quen thuộc, cho nên chính mình đi múc nước rửa tay, rửa mặt.

Bởi vì quá hưng phấn nên toàn bộ cái trán đổ đầy mồ hôi.

Tô Mộc Lam thấy Cố Vân Khê không cần nàng quan tâm săn sóc nhiều, cũng không sợ người lạ nên mím môi cười.

Trương mụ mụ mang quần áo cá nhân của Cố Vân Khê và đồ vật tặng cho bốn chị em Bạch Thủy Liễu vào trong nhà.

Hai đứa bé Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê có quan hệ thân mật với nhau, buổi tối có lẽ muốn ngủ chung một chỗ, Tô Mộc Lam liền giúp đỡ Trương mụ mụ đặt đồ vật vào phòng Bạch Lập Hạ trước.

Mới đầu Trương mụ mụ nghe nói Cố Vân Khê muốn tới nhà của Bạch Lập Hạ ở, lại là hộ gia đình nhà nông, trong lòng có hơi chút không yên tâm, lúc này nhìn từ bên ngoài thấy hộ gia đình nhà người ta không khác gì những hộ nhà nông bình thường khác, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trong phòng Bạch Lập Hạ thì cũng nhẹ nhàng thở phào.

Nhà ở rộng rãi thoáng đãng, trong phòng các loại vật dụng bài trí...., tuy nhìn hơi đơn giản một chút, nhưng có đủ mọi thứ, chẳng thiếu thứ gì, giường rất rộng, nguyên liệu làm đệm chăn cũng không kém,trong một góc nhà ở cũng có thau tắm riêng biệt của chính mình, một bên là bàn học cùng kệ sách, bên trên có giấy và bút mực, các loại sách vở, thoạt nhìn cũng rực rỡ muôn màu.

Thoạt nhìn cuộc sống hàng ngày của hộ gia đình này vô cùng dư dả, hơn nữa rất yêu thương con gái trong nhà.

"Trong khoảng thời gian này muốn quấy rầy hai vị rồi." Trương mụ mụ vô cùng cung kính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play