Người làm kim chi bên kia, đến lúc đó thấy tình trạng này sẽ càng thêm không kiêng nể gì mà tăng giá so với trước đây.

Dù sao chỉ cần ngươi muốn bán kim chi, nhất định phải lấy hàng từ chỗ của hắn, vậy thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn do hắn định đoạt...

"Không sao, đến lúc ấy những người đó cũng chỉ biết khóc mà thôi." Bạch Kim Bắc nói, "Về phía mấy cửa hàng còn lại, nhân phẩm của chưởng quầy rất tốti."

"Chờ sau này, những cửa hàng kiên trì theo lập trường sẽ mang về càng nhiều tiền lời cho bọn hắn hơn." Tô Mộc Lam cười nói.

Bạch Kim Bắc tán thành gật gật đầu, "Nhưng mà cũng phải xem cuối cùng có thể gắng gượng qua ngày được hay không."

Vừa mới bắt đầu đoán chừng cũng không bớt đi chút tiền nào, hoặc là cũng không biết, chờ thời gian dài, nhìn những người khác kiếm được một khoản lớn thì chưa chắc có thể bình tĩnh giữ vững lập trường được.

Tô Mộc Lam trầm tư một lát.

Xưởng của nàng cạnh tranh cùng một xưởng làm kim chi khác, kết quả cuối cùng nhất định sẽ không làm đối phương được như ý, hơn nữa sẽ chịu tổn thất nhất định.

Nhưng quá trình cạnh tranh này lại rất dài dòng, cần một khoảng thời gian rất lâu mới có thể cho ra kết quả.

Mà trong khoảng thời gian ngắn này, với sự phát triển bình thường thị trường với quan niệm người nào không biết cân nhắc, cứ cố chấp sẽ thiệt thân, cho nên doanh số của xưởng bên này sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.

Hơn nữa chờ đến khi sử dụng hết số cải trắng cất vào hầm sau khi thu hoạch vụ thu xong, cải trắng vụ xuân nguồn cung ứng có hạn, việc chế tác kim chi cũng sẽ tiến vào mùa ế hàng.

Xưởng sẽ không kiếm được nhiều tiền như cũ, ngay cả toàn bộ thôn Bạch Gia đoán chừng cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.

Chuyện này có thể thông qua việc tăng cường chế tác số lượng lớn trứng vịt Bắc Thảo thì có thể cải thiện được, nhưng cũng không thể so bì với trước đó.

Thoạt nhìn có lẽ phải nghĩ cách có thể chính mình kiếm nhiều tiền hơn, hơn nữa còn thuận tiện mang theo toàn bộ thôn Bạch Gia cùng nhau kiếm tiền mới được.

Sau khi nói chuyện về xưởng kim chi cùng Bạch Kim Bắc, Tô Mộc Lam lại suy nghĩ vài ngày về chuyện này.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả gì.

Trời lại đổ một trận mưa xuống.

Cơn mưa cứ rả rích suốt, kéo dài hai ngày.

Chờ đến khi cơn mưa hoàn toàn tạnh ráo, mặt trời lại ló ra, bầu trời rõ ràng lại ấm áp hơn một chút.

Trên cây du có quả du mọc ra ở đầu cành, chùm nọ nối tiếp chùm kia, màu xanh biếc vô cùng đẹp mắt.

Tô Mộc Lam nhìn cây du cách cửa nhà không xa, như suy tư gì đó, "Ngày mai ngươi phải đi Linh Lung Các à."

"Ừ, muốn đi một chuyến." Bạch Thạch Đường gật đầu, "Muốn mang thứ gì sao?"

"Có lẽ làm phiền ngươi chạy đến nhà họ Cố một chuyến."

Tô Mộc Lam cười nói, "Mang một ít rau bắp cải bào sợi muối và củ cải muối đi tặng cho ** Cố đại nhân, ngoài ra, cũng hỏi Cố đại nhân một câu, xem có đồng ý cho Vân Khê tới nhà ở vài ngày hay không"

"Bây giờ là mùa xuân, thời tiết không nóng không lạnh, là dịp tốt nhất để chơi, ta thấy bốn đứa bé đều rất thích Vân Khê, Vân Khê cũng thích chơi đùa ở trong thôn, liền muốn xem con bé có đồng ý tới ở vài ngày hay không."

Cố Vân Khê hiển nhiên muốn tới đây ở cùng một chỗ để chơi với bốn đứa trẻ, nhưng dù sao cũng là muốn tới nơi này để ở, nếu chủ nhân là nàng mà không chủ động há miệng ra nói trước, Cố Vân Khê có muốn đến e là cũng ngượng ngùng tới.

Cho nên, nàng vẫn nên bảo Bạch Thạch Đường đi mời một chút, nói như vậy, càng thích hợp hơn một chút.

"Ừ." Bạch Thạch Đường hiểu rõ ý của Tô Mộc Lam, gật gật đầu.

Chờ đến ngày hôm sau đánh xe đi về phía huyện, hắn liền mang theo đồ vật mà Tô Mộc Lam muốn mang cho nhà họ Cố.

Còn Tô Mộc Lam lại ở nhà, sửa soạn dọn dẹp phòng ốc một chút, lại đi lên thị trấn một chuyến, mua một ít thịt và rau xanh tươi ngon của ngày xuân về ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play