"Trương mụ mụ khách khí, ta và Thạch Đường cũng rất thích Vân Khê, ước gì cô bé có thể ở lại đây một thời gian dài đó, không thể nói là quấy rầy được." Tô Mộc Lam cười nói, pha trà bưng tới...
"Trương mụ mụ ngồi chơi một lát, ta đi xuống nhà bếp làm cơm trưa trước đã."
Tuy bà là quản gia trong viện của Cố Vân Khê, lại là người chăm sóc Cố Vân Khê từ nhỏ đến lớn, ở nhà họ Cố địa vị khá cao, được mọi người tôn trọng, ngay cả Cố Tu Văn cũng coi bà như trưởng bối mà kính trọng, khi ở nhà họ Cố, những việc nhỏ như thế này không cần Trương mụ mụ phải đụng tay vào.
Nhưng dù bà ở nhà họ Cố cao quý như thế nào thì bà cũng biết chính mình là nô bộc, ở trước mặt người ngoài quả quyết không thể lên mặt, càng không thể khiến người ta coi thường phép tắc và giáo dục của nhà họ Cố.
"Không cần không cần, lẽ nào lại để khách khứa đụng tay vào chứ?" Tô Mộc Lam cười nói, "Có Thạch Đường tới phụ một chút là được, có lẽ Trương mụ mụ cũng là lần đầu tới hộ nhà nông như vậy, trong nhà ngoài sân cũng coi như rộng lớn, ngài có thể đi dạo khắp nơi nhìn một cái trước cũng được."
Bạch Thạch Đường là đàn ông trong nhà, từ xưa đến nay có câu nói quân tử xa nhà bếp, hễ trong nhà có việc gì thuộc bàn tay của nữ quyến thì cơ bản sẽ không tiến vào nhà bếp.
Lúc này nhìn thấy Bạch Thạch Đường xắn tay áo, đeo tạp dề, vô cùng nhanh nhẹn ở kia nhặt rau xắt rau, bộ dáng hiển nhiên là hàng ngày thường xuyên làm.
Đủ để chứng minh khi Bạch Thạch Đường ở nhà chắc chắn là thương yêu thê tử, thường xuyên chia sẻ việc nhà với Tô Mộc Lam.
Người có thể yêu thương thê tử, phần lớn là người ngay thẳng và lương thiện.
Trước đó Trương mụ mụ vốn còn băn khoăn với hộ gia đình này.
Bây giờ đã biến mất hoàn toàn.
Bốn chị em Bạch Thủy Liễu tan học, lục tục trở về nhà.
Đối với chuyện Cố Vân Khê đã đến nhà, bốn chị em có thể nói là vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, mà ởlsau khi nghe nói Cố Vân Khê muốn sống ở đây một khoảng thời gian, bọn trẻ càng phấn khích không thôi.
"Thật tốt quá, vậy ngươi có thể đi theo chúng ta tới lớp học trong tộc.
Chờ sau khi tan học, chúng ta đi tuốt quả du." Bạch Lập Hạ hưng phấn đến mức chóp mũi hơi ửng đỏ.
Đi học ở lớp học trong tộc, tuốt quả du.
Khi Cố Vân Khê ở nhà chưa bao giờ đi tới học đường, Cố Tu Văn thường mời tiên sinh đến nhà dạy đọc sách, cho nên cô bé tò mò vô cùng đối với việc rất nhiều người muốn cùng nhau đi học đường để học.
Quả du thì càng không cần phải nói, là loại quả mà chính mình chưa bao giờ nhìn thấy.
Chưa từng thấy, chưa từng chơi, cho nên tất cả đều khiến Cố Vân Khê cảm thấy hưng phấn vô cùng, liên tục gật đầu, "Được."
Thấy Cố Vân Khê rất thích thú đối với mấy thứ này, bốn chị em Bạch Thủy Liễu cười hì hì không ngừng, lôi kéo Cố Vân Khê ở trong sân thân thiện nói chuyện.
Mặt khác cũng không quên nhìn xem bên trong nhà bếp có cần bọn họ hỗ trợ cái gì hay không.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam mở miệng từ chối, chỉ bảo bốn người bọn họ trò chuyện vui vẻ với Cố Vân Khê.
Bốn đứa bé thấy thế liền đáp lời đồng ý, nhưng cũng giúp đỡ dọn dẹp cái bàn và băng ghế sạch sẽ, chuẩn bị lát nữa ăn cơm trưa.
Trương mụ mụ thấy bốn đứa trẻ nhà họ Bạch này ngoan ngoãn hiểu chuyện, trên khuôn mặt bà đều tràn đầy nụ cười vui mừng.
Có món thịt và rau, có món nguội, món nóng và món s p, hơn nữa đều là những món bình dân nhưng chế biến cầu kì và có hương vị thơm ngon của nhà nông, màu sắc và hương vị đều đầy đủ.
Hơn nữa trong một ngày mùa xuân, từng đóa hoa nở rộ, người nhà nông tinh thần phấn chấn trong tiểu viện, kết hợp với thức ăn như vậy khiến hương vị tăng thêm vài phần ngon tuyệt hảo, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Buổi chiều, bọn nhỏ thu dọn đồ đạc một phen, từng người đi tới học đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT