"Chúng ta có thể trốn thoát được không?" Âm thanh sợ hãi mang theo chút run rẩy.
Bạch Thanh Táo cũng rất sợ hãi….
Cô bé và Bạch Đào Chi từ nhỏ đã trải qua những ngày tháng như thế nào thì cô bé đều nhớ rõ, cũng càng hiểu được tỷ tỷ của mình có bao nhiêu chán ghét gia đình bây giờ, có bao nhiêu hy vọng có thể gả ra ngoài.
Còn mong chờ là sau khi thành thân có thể có một cuộc sống yên ổn, nghèo khổ một chút cũng không sao, có thể sống bình thường như mọi người là tốt rồi.
Nhưng bây giờ, Bạch Đào Chi vẫn phải sống cuộc đời không giống con người.
Vừa rồi Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam chỉ được xem vết thương trên cánh tay, nhưng lúc ở nhà thì Bạch Thanh Táo đã thấy được vết thương trên người của Bạch Đào Chi.
Đặc biệt là vết thương ở trước ngực, khiến cho sau lưng của cô bé vô cùng lạnh lẽo, tóc gáy đều dựng đứng lên.
Bạch Đào Chi phải sống như vậy thì nguyên nhân là do trong mắt cha nương của bọn họ chỉ có nhi tử, không hề có nữ nhi.
Chỉ nghĩ đến việc dùng nữ nhi để đối lấy lễ hỏi giá cao để xây nhà lớn hơn cho các nhi tử, để bọn họ có thể cưới được tức phụ, cho nên ngay cả việc nữ nhi sống ra sao cũng không muốn quan tâm.
Bạch Đào Chi đã bị đẩy vào hố lửa, như vậy thì tiếp theo sẽ tới lượt cô bé.
Cho nên khi Bạch Đào Chi nói rằng muốn dẫn cô bé trốn thoát thì Bạch Thanh Táo không hề có chút do dự gì cả, lập tức đi theo.
Nhưng bây giờ sau khi đi ra thì nghĩ lại việc người của Trầm gia sẽ đến tìm Bạch Đào Chi trở về, người trong nhà cũng sẽ đến tìm cô bé, hai tỷ muội các nàng có thể thuận lợi chạy trốn hay không thì thật sự rất khó nói.
Tưởng tượng đến cảnh tượng chạy không thoát, tỷ tỷ sẽ tiếp tục bị tra tấn, bản thân sớm muộn gì cũng sẽ bị tương tự thì Bạch Thanh Táo không dám nhắm mắt lại.
Sợ ngủ thiếp đi sẽ bị người nhà mang về, cũng sợ sau khi ngủ sẽ gặp phải ác mộng.
Bạch Đào Chi nhìn vẻ mặt sợ hãi của Bạch Thanh Táo, một từ "có thể" quanh quẩn trong miệng một lúc lâu nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra miệng.
"Tỷ cũng không biết, nhưng nếu không thử xem thì thật sự sẽ không thể trốn thoát." Bạch Đào Chi nói.
"Lần này ít nhiều nhờ thím Tô và thúc Thạch Đường hỗ trợ, chờ sau khi chúng ta thuận lợi chạy ra ngoài và có thể sống tốt thì sau này chắc chắn phải quay lại báo đáp thím Tô và thúc Thạch Đường." "Vâng." Bạch Thanh Táo dùng sức gật đầu.
Ơn cứu mạng đương nhiên phải dùng hết sức để báo đáp.
Hơn nữa cứu mạng này vẫn là dưới hoàn cảnh mạo hiểm gây rắc rối cho gia đình mình.
"Nhanh ngủ đi." Bạch Đào Chi sờ hai má của Bạch Thanh Táo, giúp cô bé lau nước mắt.
Bạch Thanh Táo rụt lại, vùi đầu vào trong chăn.
Ban đêm từng cơn gió thổi vù vù ở bên ngoài.
Trong nhà Bạch Hồng Phú bây giờ cũng vô cùng náo nhiệt.
Ba huynh đệ Trầm Ngũ Kim bây giờ đang ở trong nhà Bạch Hồng Phú, mặt đen như đáy nồi.
"Cha, cha nói như vậy cũng không có gì thú vị cả, hôm nay là ngày nữ nhi về nhà mẹ đẻ, Đào Chi cũng đi về từ sớm, bây giờ còn chưa trở về nhà, ta đến nhà mẹ đẻ tìm người mà cha lại nói không có người sao?"
"Vậy bây giờ cha nói xem, người lúc này đã đi đâu vậy?"
"Này…." Sắc mặt của Bạch Hồng Phú lúc này cũng không được tốt.
Hôm nay đúng là Bạch Đào Chi đã về, nhưng sau khi trở về lại năn nỉ muốn hòa ly với Trầm Ngũ Kim.
Nếu bây giờ hòa ly thì nhà trai trả lại của hồi môn, nhà gái trả lại lễ hỏi, từ nay về sau hai bên không ai nợ nhau nữa, mỗi người đi theo con đường riêng.
Khi Bạch Đào Chi thành thân thì nhà ông đã cầm một lễ hỏi lớn, của hồi môn lại chỉ có hai chiếc chăn mỏng, còn là ruột bông cũ vỏ chăn mới, nên nếu hòa ly bây giờ thì rõ ràng là nhà ông không có lợi rồi.
Cho nên Bạch Hồng Phú đã mắng nàng một trận và đuổi đi rồi.
Lúc ấy thấy Bạch Đào chi đi dứt khoát, Bạch Hồng Phú còn tưởng là nàng quay về Trầm gia, không ngờ bây giờ người của Trầm gia tới nói là Bạch Đào Chi vốn dĩ không trở về nhà, lúc này cũng không tìm thấy được nửa bóng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT