"Nếu như đúng như Bạch Đào Chi nói là người của Trầm gia chắc là sẽ đi suốt đêm để tìm người, đến lúc đó cũng chưa chắc sẽ tìm tới nhà của chúng ta, nhưng nếu thật sự tìm tới thì đến lúc đó cứ để ta đối phó là được."

Bạch Thạch Đường nói: "Nhà của chúng ta có mấy cái sọt trúc lớn, hai đứa nhỏ đều gầy và bé, đến lúc đó trốn ở trong sọt trúc, sau đó thì nhét thêm một ít chăn vải bông gì đó đắp lên bên trên, bề ngoài sẽ không nhìn ra được gì cả…."

"Cứ đặt thêm mấy cái sọt trúc cùng một chỗ đó, nói là đồ đưa đến Thất Lý Hương, sáng mai sẽ có người tới lấy sớm, người khác sẽ không nghi ngờ nhiều."

"Bên huyện thành có xe ngựa để đi phủ thành, tốn thêm một ít tiền là có thể thuê cả chiếc xe, chuyện này đến lúc đó ta sẽ đi sắp xếp, ngươi cứ yên tâm."

Bạch Thạch Đường ngắt lời Tô Mộc Lam, nói một hơi tất cả những tính toán của mình.

Nước trong nồi đã sôi, Tô Mộc Lam đang đổ mì vào trong nước thì nghe Bạch Thạch Đường nói xong tất cả ý kiến của mình, mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa như vậy, nên động tác trong tay có hơi dừng lại.

Bạch Thạch Đường đúng là một người vô cùng lương thiện.

Tô Mộc Lam mím môi cười với Bạch Thạch Đường: "Cảm ơn ngươi."

Đã giải quyết tất cả hậu quả từ lòng tốt của nàng.

"Đừng nói mấy lời khách sáo như vậy." Bạch Thạch Đường cười nói: "Ngoài mặt chúng ta là người một nhà, tất nhiên chính là châu chấu bị buộc trên cùng một dây rồi." So sánh như vậy cũng rất chính xác.

Nhưng mà hơi có chút hài hước.

Tô Mộc Lam bị chọc cười, nhưng lại nhớ tới hai đứa nhỏ Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo vẫn còn đang đói bụng, nên cũng không nói chuyện thêm với Bạch Thạch Đường nữa, vội vàng đem mì đều đổ vào trong nồi, sau đó lại đập thêm hai quả trứng vào.

Bánh canh nóng hổi có thể làm món chính, còn có súp nóng, mỗi người một bát bánh canh và một bát súp, sau khi uống xong thì đều cảm thấy dạ dày thoải mái hơn rất nhiều.

Trong bụng có thức ăn nên Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo bây giờ cũng yên lòng hơn rất nhiều, không giống như lúc mới đến, sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng.

Tô Mộc Lam và Bạch Thủy Liễu thu xếp một ít đồ vật để hai người rửa mặt, còn Bạch Thạch Đường thì đi lấy ván giường.

Lúc trước khi chưa xây giường đất thì trong nhà đều ngủ giường gỗ, sau khi đã đắp được giường đất thì ván giường bỏ không đã được xếp gọn ở trong một phòng nhỏ, bây giờ cũng đã được dùng tới.

Trên ván giường được trải một lớp đệm dày, bên trên có một cái chăn ấm, bên cạnh còn có bếp lò nhỏ, nên buổi tối ngủ sẽ vẫn ấm áp, không bị cảm lạnh.

Dọn dẹp xong thì Tô Mộc Lam và bọn nhỏ cũng đều nhanh chóng đi ngủ.

Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi.

Không thể đã khuya rồi mà cả gia đình vẫn còn đang bận rộn, đèn đuốc sáng trưng như vậy thì sẽ làm cho những người khác cảm thấy trong nhà của bọn họ có việc gì đó.

Bạch Thạch Đường dọn dẹp chăn đệm của mình sau đó nói với Tô Mộc Lam: "Buổi tối hôm nay chắc hẳn sẽ không yên ổn, ta đi phòng ngủ của Mễ Đậu."

Phòng ngủ của Bạch Mễ Đậu ở gần cửa chính nhất, buổi tối nếu mấy người của Trầm gia đến thôn Bạch gia náo loạn thì hắn cũng sẽ thuận tiện đứng dậy xem xét tình huống.

Thứ hai là tuổi tác của Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo cũng không còn nhỏ, tuy rằng ở hai phòng nhưng phòng cũng ở bên cạnh nhau, vì vậy Bạch Thạch Đường cũng cảm thấy không tiện.

Hơn nữa giường đất trong phòng ngủ của bốn đứa nhỏ được xây vô cùng rộng rãi, Bạch Thạch Đường đi sang bên Bạch Mễ Đậu chen chúc một chút thì cũng không có gì bất tiện.

Tô Mộc Lam hiểu được suy nghĩ của Bạch Thạch Đường, gật đầu: "Vậy tối nay, ngươi quan tâm thêm một chút."

Lại dọn dẹp một lần nữa rồi tắt đèn, cả gia đình đi ngủ.

Chăn đệm mềm mại, toàn thân đều ấm áp.

Bạch Thanh Táo nằm ở trên giường, hai mắt mở to, không thể nào ngủ được.

"Nhanh chóng ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm." Bạch Đào Chi kéo chăn cho Bạch Thanh Táo.

"Tỷ tỷ…." Nước mắt của Bạch Thanh Táo từ trên má rơi xuống chăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play