Bạch Hồng Phú không ngốc nên tất nhiên đã hiểu ra là Bạch Đào Chi đã chạy rồi, hơn nữa bây giờ cũng không thấy bóng dáng của Bạch Thanh Táo, như vậy thì càng chắc chắn hơn.
Bạch Đào Chi chạy, người nhà Trầm gia đến nhà mẹ đẻ đòi người, đó là lẽ thường…
Trong lòng Bạch Hồng Phú tức giận Bạch Đào Chi không hiểu chuyện, không bớt lo chỉ biết gây thêm phiền phức cho gia đình, lúc này thì lại không hài lòng với thái độ nói chuyện của Trầm Ngũ Kim.
Dù có như thế nào đi nữa thì Trầm Ngũ Kim là con rể, ông là nhạc phụ, là trưởng bối, ở chỗ nào mà lại có tiểu bối nói chuyện cùng trưởng bối với giọng điệu như vậy.
Hơn nữa, bây giờ Ba huynh đệ Trầm gia đến nhà tìm chuyện, nếu ông bây giờ nói chuyện nhẹ nhàng thì chắc chắn đối phương sẽ đổ hết sai lầm lên đầu ông, sau đó sẽ bắt lỗi nhà bọn họ….
Có thể nói là vô cùng phiền phức.
Bạch Hồng Phú cắn chặt răng, ánh mắt ngang ngược: "Ngươi nói chuyện với ta kiểu gì vậy!"
Đào Chi về nhà mẹ đẻ, ngồi chơi hơi muộn một chút, sau đó cũng tính ở lại nhưng lúc trời vừa tối thì ta đã đuổi người đi về rồi, lẽ ra bây giờ đã sớm về nhà rồi mới đúng."
"Bây giờ ngươi đến trước mặt ta đòi người là ý gì? Đào Chi là nữ nhi của ta, bây giờ không thấy người đâu thì ta còn chưa hỏi ngươi đòi người đấy!"
"Nữ nhi đang yên đang lành gả cho ngươi làm tức phụ, bây giờ người lại đột nhiên không thấy đâu, ngươi nói xem, có phải ngươi đã làm chuyện gì ép người đi rồi phải không?"
Trầm Ngũ Kim thấy Bạch Hồng Phú mắng ngược lại, liền nhổ một ngụm nước bọt lên trên mặt đất: "Chó má, mẹ kiếp! Người vốn dĩ không hề về nhà, khẳng định là ông giấu người đi rồi!"
"Ta đã sớm nghe nói, nhà các ông yêu tiền lại trọng nam khinh nữ, lúc trước gả Đào Chi cho ta là bởi vì ta đưa lễ hỏi nhiều, loại người như ông chắc chắn là muốn giấu người đi, đợi mọi chuyện qua rồi thì lại một lần nữa tái giá, lại lấy được một lần tiền nữa!"
"Miệng đầy phân, nói cái gì đấy!" Bạch Hồng Phú quát: "Trời đã khuya còn ở trong nhà ta nói năng hồ đồ, ụp lên đầu ta chậu phân là muốn thể hiện cái gì đây?"
"Tự mình đánh mất tức phụ, ta còn chưa quấy rầy ngươi mà ngươi còn ở đây đòi người, là đang bắt nạt nhà chúng ta không có ai sao?"
"Lão đại, ngươi đi gọi nhà Nhị thúc đến đây, ta phải nhìn xem người khác dòng họ này muốn bắt nạt người nhà chúng ta như thế nào!"
Nhi tử lớn của Bạch Hồng Phú "Vâng" một tiếng, sau đó nhanh như chớp chạy ra ngoài, không bao lâu sau liền nghe được tiếng động leng keng lách cách ở nhà bên cạnh, giống như là đang lấy thứ gì đó.
"Ca, Bạch gia rõ ràng đang không chịu thừa nhận, hôm nay chúng ta chỉ có ba người đến, có khi sẽ có hại đấy." Trầm Lục Kim thì thầm với Trầm Ngũ Kim.
"Đúng đó ca, nữ nhi nhà ông ta không trở về nhà chồng, chuyện này dù có nói gì thì cũng không cho qua được, chúng ta cũng chỉ hỏi nhà bọn hắn để đòi người, không đòi tiền, dù sao cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ."
Trầm Bát Kim cũng nói: "Dù sao thì hòa thượng cũng không trốn khỏi miếu được, chúng ta không sợ không đòi lại được công bằng, nhưng bây giờ chúng ta ít người, nếu sau đó không may xảy ra xung đột thì sẽ bị đánh một trận mất, không có lợi đâu."
Trầm Ngũ Kim lúc này cũng hiểu được đạo lý hảo hán không chịu thiệt thòi ngay trước mắt, nhất là khi vài người ở chi thứ hai đang ồn ào đi sang, hơn nữa đều đang cầm cuốc xẻng trên tay, lập tức cắn chặt răng.
Các ngươi nhiều người nên bắt nạt chúng ta ít người đúng không? Được, các ngươi chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu!"
Nói một câu như vậy, sau đó Trầm Ngũ Kim dẫn Trầm Lục Kim và Trầm Bát Kim tức giận rời đi.
Thấy Ba huynh đệ này đã đi rồi thì Bạch Hồng Phú mới yên lòng, sau đó cảm ơn gia đình Nhị đệ mấy câu, tiễn người về nhà, rồi lúc này mới đóng cửa chính nhà mình lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT