"Thứ này đều là do phạt Trương Cốc kia mà có, coi như cháu mượn hoa hiến phật."
Thấy Tô Mộc Lam kiên trì như vậy, Bạch Khang Nguyên chỉ đành gật đầu, "Nếu ngươi đã nói như vậy thì được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói, chờ sau khi lấy gạo trở về, ta sẽ nói với người ở trong thôn."
Ở từ đường trong tộc có rất nhiều tài vật.
Những thứ này là do người trong tộc hàng ngày quyên góp.
Người thì góp cái này một chút, người thì đưa một ít cái kia, hơn nữa ngẫu nhiên xảy ra việc gì thì phạt một số người, vì thế thêm vô số thứ, coi như không ít.
Mà mấy thứ này đều là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào trong thôn sử dụng, thí dụ như gặp tai hoạ, mất mùa, hoặc là nhà ai trong thôn gặp họa gì đó, lấy ra để hỗ trợ kịp thời.
Đây là niềm hi vọng của các dòng tộc trong làng, hơn nữa đây thể hiện sự lương thiện của mọi người, hậu thuẫn cho những thời điểm quan trọng, cho nên mọi người trong thôn cũng hết sức coi trọng tài vật trong từ đường, đối với người quyên tặng đồ vật, đương nhiên cũng vô cùng cảm kích, cảm thấy là người hào phóng, rộng lượng, tình nguyện lo nghĩ cho người trong thôn.
Mặc dù Tô Mộc Lam có phần mượn hoa hiến phật, nhưng những thứ này là dùng tình nghĩa quyên góp chứ không phải là bổn phận, Bạch Khang Nguyên cảm thấy nên để những người khác trong thôn tự cân nhắc trong lòng thì tốt hơn.
"Lý chính thúc cứ thế mà sắp xếp." Tô Mộc Lam cười đáp lời.
"Được." Bạch Khang Nguyên thấy Tô Mộc Lam rất biết toàn cục, trong lòng phấn khởi, ông liền đứng lên, "Ngươi đang bận, ta đi chuẩn bị đây, buổi chiều đi tới thôn Trương gia."
"Vất vả Lý chính thúc, Lý chính thúc đi thong thả." Tô Mộc Lam tiễn Bạch Khang Nguyên ra ngoài, thấy hắn đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Mộc Lam cũng đã nghi ngờ người lúc trước nửa đêm lén trộm vào sân xác suất phần lớn là Trương Cốc.
Chẳng qua không có chứng cứ xác thực, vả lại nàng cũng không thích hợp trực tiếp đi hỏi, nhưng chính vì nguyên nhân này mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng nàng hơi khó chịu.
Nhưng mà không ngờ lại xảy ra việc này, vừa vặn giải quyết hoàn toàn chuyện phiền não trong lòng.
Người nên chịu trừng phạt đã phải chịu trừng phạt, cảm giác tức giận đè nén trong lòng coi như được giải tỏa hoàn toàn.
Có điều, dù ít dù nhiều chuyện này cũng là nhờ Phùng thị và Bạch Khang Nguyên, phải đến cảm tạ tử tế với hai người bọn họ mới được.
Tô Mộc Lam tính toán chuyện này, tìm nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm một bánh da hổ cuộn kem, tặng cho hai nhà.
Tới buổi chiều, Bạch Khang Nguyên chạy một chuyến tới thôn Trương gia.
Trương Lý chính nghe xong chuyện này cũng bốc lửa giận khắp người, dẫn Bạch Khang Nguyên tới cửa nhà Trương Cốc.
Mà lúc này, Trương Cốc đã bị Bạch Nhị Ngưu cùng Trương thị đánh một trận lúc trưa, hiện tại cũng đã biết mức độ nặng nhẹ của sự việc, không đợi Trương Lý chính hỏi chuyện, liền đã dập đầu như giã tỏi, hoàn toàn nhận tội trộm gạo của nhà Tô Mộc Lam.
Nếu Trương Cốc đã thừa nhận, chuyện này cũng không có điều gì trì hoãn nữa.
Ngoài việc đồng ý yêu cầu 250 cân gạo của Bạch Khang Nguyên ra, Trương Lý chính cũng mở từ đường, xin dòng tộc trừng phạt, dựa theo quy định ở trong tộc, đánh Trương Cốc hai mươi gậy.
Vả lại không trì hoãn việc trừng phạt chút nào, trực tiếp bày ghế dài ở từ đường, bảo hai thanh niên khỏe mạnh lôi kéo Trương Cốc tới, sai một thanh niên khỏe mạnh khác cầm gậy gộc trong từ đường đánh mạnh hai mươi gậy.
Đánh đến mức cái mông của Trương Cốc toe toét máu thịt, kêu trời khóc đất, suýt nữa muốn ngất xỉu.
Trương thị đứng ở bên cạnh, đau lòng khóc lã chã, chờ Trương Cốc bị chịu phạt xong, vội vàng nâng trở về nhà, mời thầy lang tới bốc thuốc.
Bị giày vò một trận, nửa đêm đầu của Trương Cốc nóng rực phát sốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT