Mặc dù đã uống thuốc xong, ba chị em Trương thị thay phiên nhau tới hầu hạ chăm sóc, sau hai ngày mới đẩy lùi được cơn sốt.

Đang là ngày xuân, đúng lúc gió lớn, miệng vết thương không nên gặp gió, Trương Cốc dưỡng thương ở chỗ đó nên chẳng dám mở cửa, cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể nằm yên một chỗ như người chết.

Trương Cốc cả ngày thở ngắn than dài, trong lòng cũng hết sức hối hận vì chuyện này, hối hận chính mình nhất thời không sáng suốt, không có việc gì nhớ thương quả phụ Tô Mộc Lam kia làm gì.

Nếu không nhớ thương quả phụ kia thì sẽ không đến nông nỗi này, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Có điều hối hận đến đâu đi chăng nữa thì vết thương trên mông lại bị đánh thật.

Vết thương này có khi hơn nửa tháng cũng chẳng thể xuống giường được.

Ba chị em Trương thị cũng thở ngắn than dài hồi lâu, oán trách Trương Cốc luẩn quẩn trong lòng, cũng oán trách Trương thị làm việc đúng là không cẩn thận, khiến người ta bắt được lý do, không chỉ phải bồi thường gạo, còn làm Trương Cốc phải chịu tội lớn như vậy.

Trương thị cũng vì lý do này mà buồn bực không thôi, lại không dám đứng nói chuyện ở trước mặt Trương Cốc và hai tỷ tỷ, càng không dám tiết lộ bất cứ điều gì ở trước mặt Bạch Nhị Ngưu, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt ngược uất ức vào bụng, lửa giận bị đè nén khiến trong người nóng nảy, miệng nổi đầy mụn nhiệt, đau muốn chết đi được, không muốn há miệng nói chuyện.

Chuyện trong nhà của Tô Mộc Lam bị trộm, thủ phạm là đệ đệ Trương Cốc của Trương thị rất nhanh bị lan truyền ra ngoài.

Có thể nói ở thôn Bạch Giba người người đều biết chuyện này, cũng tỏ ra cực kì khinh bỉ Trương Cốc, còn tuyên bố sau này Trương Cốc không thể bước vào thôn Bạch Gia nửa bước.

Chung quy lại là trộm đồ củba người trong thôn Bạch Gia, tương đương với đánh vào mặt người của thôn Bạch Gia, đó là chuyện tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng.

Bởi vì chuyện của Trương Cốc dẫn đến người trong thôn cũng cực kì không thích Trương thị.

Thượng bất chính hạ tắc loạn, Trương Cốc được ba người chị nuôi lớn, trưởng thành lại có bộ dạng này, chắc chắn là những người chị trong nhà không dạy dỗ đến nơi đến chốn, cho nên bọn họ không thích Trương thị cũng là theo lẽ thường.

Huống chi, lúc trước Trương thị không hợp với nhà của Tô Mộc Lam, Trương Cốc tới thôn Bạch Gia không trộm của nhà người khác, lại cứ nhằm vào nhà của Tô Mộc Lam, ngọn nguồn chuyện này không cần nói cũng biết.

Người ở trong thôn nghị luận không thôi, lời này tự nhiên cũng truyền tới lỗ tai Bạch Nhị Ngưu, sau khi Bạch Nhị Ngưu nghe xong, lại tức giận một hồi, tiếp tục mắng nhiếc chửi sấp mặt Trương thị một lần nữa.

Kèm theo đó là thu hồi việc quản lý tiền bạc trong tay Trương thị, tự mình quản lý.

Trương thị quản lý tiền trong nhà, ngày thường luôn tìm mọi cách mà cắt xét đi một ít, lén cất đi, thừa dịp lúc nào về nhà mẹ đẻ thì mang về trợ cấp cho Trương Cốc.

Lúc này Bạch Nhị Ngưu thu hồi chuyện quản lý trong nhà lại, sau này Trương thị có dùng cách nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể vơ vét chút rau củ ngoài đồng hàng ngày, cộng với đồ ăn còn thừa để lấy về mà thôi.

Đương nhiên Trương thị rất bất mãn vì chuyện này, nhưng thấy Bạch Nhị Ngưu tức giận không nhẹ, cũng sợ hãi Bạch Nhị Ngưu quá tức giận đến mức đuổi nàng trở về nhà, cho nên nàng ta chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.

Nhưng cũng vì chuyện này mà lại có thêm cái để bàn tán, cho nên Trương thị không dám ló mặt ra ngoài, nếu phải ra ngoài làm việc cũng chỉ cúi đầu mà làm, không nói chuyện với người khác.

Người ở trong thôn chỉ nghĩ Trương thị không có mặt mũi nào gặp người khác, cho nên chẳng ai nói thêm gì.

Về phần Tô Mộc Lam, hai vị đầu bếp nữ đi theo nàng học thịt dê kho tộ, tay nghề về cơ bản đã có thể xuất thủ được, hương vị làm ra đã khá giống đến tám, chín phần.

Khi mang ra cho đám người Phùng thị nếm thử, bọn họ nếm xong đã không phân biệt được cái nào là Tô Mộc Lam làm, cái nào là hai vị đầu bếp nữ kia làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play